(Bài viết do độc giả gửi về Blog)
Thật con ở với Chúa luôn,
tay con Ngài nắm chẳng buông chẳng rời. (Tv 73, 23).
Chúa ơi! Cảm giác lúc này trong con là gì? Câu hỏi đã vang trong lòng khi chứng kiến bông hoa yêu thích rơi xuống bên cạnh mình, khoảnh khắc khiến tâm trạng con hụt hẫng. Mặc dù bông hoa còn rất tươi và mới được cắm vào lọ được hai ngày.
Có lẽ, Chúa đang cảnh tỉnh con đang khi con sắp quên mất mình là ai, khi con “được sủng mà kiêu”(*). Nếu trên thế gian này người ta đánh mất căn tính của mình vì quên rằng họ được Chúa yêu thương, thì chính con lúc này – vì được Chúa quá yêu thương mà quên mất phận mình là ai.
Có lần con đã từng chia sẻ: “Con luôn cảm thấy bỡ ngỡ và đầy mới mẻ trước mỗi bài học đức tin, khi đứng trước các em nhỏ con luôn nghĩ mình đang học cùng các em chứ không phải con dạy các em, con chỉ là kẻ học việc”. Khi ấy, có lẽ con thật sự biết “Người đang dạy” là ai. Khi ấy, con được gợi nhớ đến căn tính và thân phận của người môn đệ theo chân Chúa.
Vậy mà một ngày gần đây, con lại mâu thuẫn với chính mình. Thầm nghĩ bản thân mình tự làm được, mình cứ làm đi, đừng sợ! Trước mỗi một việc, con sốt sắng cầu nguyện: xin Chúa luôn ở bên con, xin Ngài hướng dẫn con. Nhưng giờ đây con chợt hốt hoảng: Lời cầu nguyện này liệu có còn đơn thuần là mong muốn tựa nương vào ơn Chúa nữa không? Hay con chỉ còn đang “sốt sắng cầu nguyện cho đủ”. Thậm chí, nguy hiểm hơn khi điều đó còn ẩn tàng cái sỉ diện của kẻ “được sủng”.
Từ khi nào, với tâm thức là một kẻ học việc hay bỡ ngỡ lo lắng, mà nay con cho rằng mình có thể tự đi, thậm chí con muốn chạy.
Ngay khi con định giơ chân chạy, Chúa liền dịu dàng chạm vào con… Tay Ngài đặt lên vai con mà giữ con lại để con khỏi trượt chân, với lời nhắc nhẹ nhàng: “Phần anh em, thì đừng để ai gọi mình là ‘ráp-bi’, nghĩa là thầy, vì anh em chỉ có một Thầy…” (Mt 23, 8). Ngài không làm con đau, nhưng làm con thức tỉnh bằng một cách nhẹ nhàng nhất, chỉ với một bông hoa rơi xuống.
Một cách nào đó, Chúa không chỉ nâng con dậy khi con ngã, mà Ngài còn giữ lấy con trước khi con chuẩn bị ngã xuống. Chúa cho con nhận ra sự kiêu ngạo của mình. Ngài để cho con luôn nhớ con chỉ là một đứa trẻ trong tay Chúa.
Khi mọi việc làm trôi chảy, lòng con bừng bừng hăng say… mà không biết rằng sự tự tin thái quá vào khả năng bản thân đang dần trở nên lớn hơn thái độ khiêm tốn, thái độ nhỏ nhẹ ban đầu khi con bước vào con đường phụng sự Chúa.
Nhìn về quá khứ, trong những khi đau khổ, con từng nghĩ Chúa có nghe thấy tiếng con? Nhưng đến hiện tại, có những điều mà đến tận bây giờ con mới nhận ra: khi mất bình an hay khi đau khổ thì Chúa luôn ở bên con – cảm xúc con đang mang lấy là cách để Ngài uốn nắn, để con không đi sai đường. Để đến hôm nay, Ngài cho con nếm được sự dịu dàng từ một cái chạm nhẹ – ngay khoảnh khắc con tưởng mình mạnh mẽ.
Lạy Chúa Giê-su, chỉ có Chúa là Thầy của con… Chúa không để con đi trước để rồi bị lạc mất, cũng không để con phải tụt về phía sau cách xa dung nhan tốt đẹp của Chúa, nhưng Ngài nắm tay con đi bên cạnh. Lạy Chúa, xin hãy giữ con luôn ở gần bên Chúa.
Tác giả và Hình ảnh: Moon
(*) Người được yêu mến lại tỏ thái độ ngạo mạn kiêu căng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét