(Bài viết do độc giả gửi về Blog)
“Sống như ngày mai không còn trên đời này nữa” — không phải là tiếng gọi khiến ta vội vàng tiêu xài thời gian, cũng không phải lời mời sống liều lĩnh hay buông thả. Đó là lời thì thầm rất nhẹ, rất sâu của Chúa: hãy sống trọn vẹn hôm nay như một ân huệ duy nhất được đặt vào tay con — một ngày đủ để yêu thương, đủ để tha thứ, đủ để trở về với chính mình trong bình an.
Khi ý thức rằng ngày mai có thể không đến, ta bất giác trở nên dịu dàng hơn với cuộc đời.
Những giận hờn từng tưởng lớn lao bỗng trở nên nhỏ bé.
Những lời yêu thương vốn bị trì hoãn nay trở thành điều cần phải nói ngay lúc này.
Những do dự, sợ hãi bấy lâu làm ta chùn bước, giờ lại thôi thúc ta dấn bước với nhiều can đảm hơn.
Khi đối diện với những giới hạn rất thật của con người, ta nhận ra sự mong manh của con người chẳng khác nào một mối quan hệ đã từng quý giá — như chiếc bình sành rơi xuống nền gạch. Ta cúi xuống, nhặt từng mảnh vỡ, dán lại bằng kiên nhẫn và chân thành. Nhưng dù cố gắng đến đâu, những đường nứt vẫn ở đó. Chỉ cần một cái chạm rất khẽ thôi, chiếc bình ấy có thể vỡ vụn lần nữa.
Và ta buộc phải chấp nhận sự thật này:
có những điều không bao giờ trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Chính sự thật ấy dạy ta biết trân trọng, biết nhẹ tay, biết yêu thương đúng lúc — và biết buông bỏ khi cần.
Trong linh đạo của Thánh I-Nhã, việc xét lại ngày sống là nhịp thở của đời sống nội tâm. Khi ta để Chúa chiếu sáng từng khoảnh khắc, ta thấy mọi sự — cả niềm vui lẫn nỗi đau, cả những cuộc gặp gỡ trọn vẹn lẫn những mối quan hệ rạn nứt — đều là quà tặng. Qua ánh sáng ấy, ta nhìn rõ hơn bản chất dễ tổn thương của lòng người, sự hạn chế của chính mình, những hiểu lầm khó gỡ, cả những vết thương không chỉ một ngày lành lại.
Nhưng cũng trong ánh sáng ấy, ta hiểu rằng:
Nếu hôm nay còn có thể yêu ai, tha thứ cho ai, nói một lời chân thành với ai… thì đừng để ngày mai mới làm.
“Sống như ngày mai không còn trên đời này nữa” trong đức tin không phải là nỗi ám ảnh về cái chết, nhưng là niềm cậy trông vào sự sống Chúa âm thầm trao tặng mỗi ban mai. Đó là lời mời gọi ta sống trọn vẹn, sống hết mình trong từng khoảnh khắc, như thể hôm nay là món quà duy nhất ta có thể đáp lại bằng lòng biết ơn và sự tận tâm.
Khi sống trong tinh thần ấy, trái tim ta trở nên mềm mại hơn, dễ cảm hơn trước những ân phúc thật nhỏ mà trước đây ta đã bỏ qua. Nó làm ta ngừng chạy theo những điều phù du, và đưa ánh nhìn quay về những điều Chúa đang khẽ đặt vào đời ta mỗi ngày:
— một con người đang thầm mong được lắng nghe,
— một vết thương cần được chạm đến bằng sự thật và lòng cảm thông,
— một lời xin lỗi còn kẹt lại trong niềm kiêu hãnh,
— một lời cảm ơn chưa kịp nói với ai đó đã lặng lẽ nâng đỡ ta,
— và một tình yêu—dù mang những vết nứt đau lòng—vẫn đáng được nâng niu, chữa lành và tiếp tục chăm sóc.
Khi chấp nhận rằng chiếc bình sành có thể vỡ bất cứ lúc nào, ta không còn coi thường sự hiện diện của nhau. Ta biết nhẹ tay hơn — trong lời nói, trong ánh nhìn, trong cách ta yêu thương. Ta học được sự kiên nhẫn bằng cả trái tim. Đôi khi, ta cũng biết buông bỏ với sự tự do nội tâm: không ôm mãi một chiếc bình đã không còn có thể chứa đựng điều gì cho mình nữa.
Sống trong tinh thần ấy, ta bước qua từng ngày với trái tim tỉnh thức: bớt giận hờn, bớt đòi hỏi, bớt so đo; thêm biết ơn, thêm yêu thương, thêm trao ban.
Và nếu một ngày, Chúa thực sự gọi ta về, ta vẫn có thể mỉm cười bình an: vì ta đã sống một hôm nay trọn vẹn, dịu dàng, đẹp đẽ, như thể đó là ngày duy nhất Chúa đã dịu dàng đặt vào vòng tay ta.
Tác giả: Mùa Xuân Xanh
Hình ảnh: Moon
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét