05 tháng 8, 2024

Truyện ngắn: MẮC KẸT!

 

(Gợi hứng từ chuyện của Linh trên báo vnexpress)


-"Mẹ ơi! Con đau quá!"

Câu nói được thốt lên từ bờ môi khô nẻ của một cô gái từng là người vô cùng mạnh mẽ. Tính cách mạnh mẽ được thể hiện qua những cuộc đánh nhau thuở nhỏ lăn cù trên bãi cỏ bên bờ ruộng, những lần toác đầu chảy máu và áo quần te tua. Những lúc như thế, cô bé chẳng bao giờ khóc lóc. Một khuôn mặt cứng rắn đầy máu me là điều mà mẹ ám ảnh về đứa con gái của mình. 

-"Nó luôn tự tìm cho mình lối thoát! Nên chẳng bao giờ mách mẹ bất kỳ thứ gì!"




Nhưng hôm nay, khi cô chờ từng mũi morphine hiếm hoi để bớt cơn đau, dường như những sự can đảm năm nào như thể đã chạy trốn hết. Với tiếng than ư hử, rồi lại kêu lên "Con đau quá! Mẹ ơi!". Những lúc có morphine vào người, cô nằm thiếp đi ngoan như đứa trẻ. 

Hai mươi bảy tuổi còn quá trẻ! Cái tuổi người ta thấy mình tự do, cô lại nhận ra mình đang bị mất tự do. Bệnh tật đang kìm hãm tất cả khao khát và ước vọng của mình. Cảm giác ấy là gì nhỉ?... À! Mắc kẹt. Kẹt cứng ngắc. Kẹt đến nghẹt thở. Kẹt đến nỗi muốn tìm đến cái chết ngay lập tức cho hết kẹt.

Mỗi khi đỡ đau, cô thầm nghĩ và tự mình mắc cỡ. Nhưng cũng là lúc để cô đặt vấn đề: "Ủa! Sao hồi nhỏ mình lì ghê gớm, mà bây giờ lại nhút nhát?". Đúng rồi! nhớ lại câu nói của mẹ hồi đó: "Nó luôn tự tìm cho mình lối thoát! Nên chẳng bao giờ mách mẹ bất kỳ thứ gì!". Hiểu rồi! Cô đã nhận ra vấn đề. Những đau đớn thuở nhỏ, dù là sứt đầu mẻ trán cũng không sợ bởi vì cô biết cơn đau ấy sẽ chóng qua, vết thương sẽ chóng lành, tình bạn lại sẽ sớm nối kết lại. 

Nhưng căn bệnh ung thư mà cô đang mang không phải là những thứ chóng qua như thuở nhỏ. Thậm chí, cô nhận ra nó "nhập" vào mình cách âm thầm chứ không om sòm như cãi nhau, đánh nhau. Nó phát triển nhanh chóng và nguy hiểm chứ không gây hấn "dễ thương" như lũ bạn. Nó đau đớn dai dẳng kinh khiếp, nỗi đau trong xương, trong tủy và mọi bộ phận trên trong ngoài cơ thể. Chân thành mà nói, nó làm cô mất can đảm, mất kiên nhẫn. 

Morphine, thứ thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện, thứ mà người  ta nghe thấy cũng phải hãi hùng. Thứ được dành cho kẻ đã bị cho là "bác sĩ chạy" hay "bác sĩ bó tay". Người ta sợ nó vì cửa tử cho những kẻ phải nương nhờ nơi nó đang cận kề, gần lắm, bất ngờ lắm.

Trong thể trạng càng ngày càng suy nhược, cô hiểu dần ra lối thoát cho mình. Lối thoát chính thức. Chết. Cô thấy mình chẳng còn mắc kẹt bao nhiêu. Thứ bệnh tàn ác ngỡ sẽ kìm hãm cả đời nhưng cũng phải chịu thua trước cái chết. Chợt chút gì bản chất can đảm trong cô trỗi dậy. Đúng rồi! Cái bản chất vốn là cái LÀ trong con người không bao giờ mất đi, chẳng qua nó bị chôn vùi đôi chút, nhưng ý chí sống của nó thì bất diệt, nên nó tìm mọi cách vươn lên, dù là phút chót.

Cô gái đã lấy lại mạnh mẽ như thuở ban đầu, thậm chí mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mạnh mẽ ở phút 89. Ghi bàn thắng liệt oanh. Trước cảnh tượng ấy, mẹ lại ám ảnh gấp trăm lần cái ám ảnh về con gái hồi nhỏ. Ám ảnh đầy trắc ẩn.


Little Stream

Nguồn báo và ảnh: https://vnexpress.net/mac-ket-trong-con-dau-4766318.html

Không có nhận xét nào: