26 tháng 8, 2024

Tản mạn: VÙNG QUÊ VÀ ĐỨC TIN

 Có người bảo tôi rằng: "Vùng đất ất ấy có gì mà nhớ? Quê mùa thấy mồ! Buồn muốn chết! Muốn trốn đi còn không kịp, chứ ở đó mà nhớ!"

Tôi không trách bạn vì bạn thực sự nhìn về quê hương tôi có phần không sai, vì xứ quê mà! Xa thành phố, bao quanh bờ ruộng, yên tĩnh cả ngày trừ những giờ lễ. Nhưng cái nhìn ấy lại chưa đủ để giải thích cho lý do vì sao tôi yêu quê mình đến vậy.




Với một con người đã sinh ra nơi vùng đất ấy, uống  mạch nước quê hương, nói giọng quê hương, và gắn kết với bà con xóm giềng bao năm, dù cho tôi có đi xa vài chục năm cũng không thể quên được, chứ huống gì chỉ mới xa quê thời gian ngắn.

Quê hương là những gì đẹp nhất và đáng sống nhất. Dòng sông ĐẬP ĐỒNG TRANH đã chảy miết qua trên dưới 200 năm và nó đã chảy vào tim người dân nơi đây, người RẠCH NHÀ ngày xưa lẫn người HÒA THÀNH ngày nay vẫn đang giữ truyền thống cha ông, từ đời sống xoay quanh nhà Chúa đến ngôi nhà của mình. Ngọn lửa bao đời vẫn chưa hề tắt.




Chân thành mà nói, thời gian trên dưới 180 năm không phải là lý do chính đáng để tự hào, vì "thời gian Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua đi mất rồi, khác nào một trống canh thôi!" Nhưng niềm tự hào chính đáng là ngọn lửa đức tin đã được lưu giữ qua bao đời gần 200 năm qua, nay vẫn còn được nối tiếp, dẫu cho bao nhiêu thăng trầm thay đổi...


Little Stream

Nguồn ảnh: Facebook Họ Đạo Hòa Thành

Không có nhận xét nào: