(Bài viết do độc giả gửi về Blog)
“Đã bao giờ bạn tự hỏi: sống chung với người khác có dễ dàng không?”
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy lại chất chứa trong đó biết bao trải nghiệm mà mỗi người chúng ta — Dù sống đời độc thân, trong gia đình hay đời sống Thánh Hiến — mỗi người đều ít nhiều từng nếm trải “sống chung” theo cách riêng của mình. Trong gia đình, ta học cách yêu thương và nhẫn nại giữa những khác biệt; đôi khi, chính những va chạm nhỏ nhặt trong bữa cơm, lời nói hay thói quen hằng ngày lại là cơ hội để ta biết sống bao dung và hy sinh. Người sống độc thân tưởng chừng có nhiều tự do, nhưng họ lại phải học cách “sống chung” với chính mình — đối diện với cô đơn, lắng nghe nội tâm và tìm thấy bình an trong thinh lặng. Còn đời sống Thánh Hiến mang một chiều kích sâu hơn: đó là học cách sống hòa hợp với anh em, cùng nhau tìm kiếm thánh ý Thiên Chúa trong những khác biệt của tính cách và ơn gọi. Dù ở bậc sống nào, “sống chung” vẫn luôn là một hành trình được uốn nắn trong tình yêu — nơi ta từng ngày học cách bước ra khỏi cái tôi, để đón nhận người khác như món quà Thiên Chúa gửi đến cho mình.
Có ai đó đã nói: “Chấp nhận để đời sống chung uốn nắn, gọt giũa là để chính bàn tay Thiên Chúa cắt tỉa. Tuy đau, nhưng được theo ý Ngài là niềm hạnh phúc.”
Ba năm – một hành trình bước theo ơn gọi Thánh Hiến – đã dạy tôi thấm thía ý nghĩa của câu nói ấy. Đời sống chung không chỉ là nền tảng giúp tôi trưởng thành, mà còn là khuôn đất để tâm hồn tôi được gieo trồng và lớn lên từng ngày. Mới đó thôi, cậu bé ngày nào còn rụt rè, vụng về khi bước vào cộng đoàn, nay đã biết đứng vững hơn giữa bao va chạm, biết mỉm cười trước những giới hạn của chính mình. “Con cừu non” năm nào giờ đã hóa thành “con cừu trưởng thành” – tuy vẫn yếu đuối, nhưng đã biết lắng nghe tiếng Chủ Chiên trong từng biến cố đời thường.
Thời gian — như dòng sông miệt mài trôi qua đồng cỏ — mang theo bao đổi thay, nhưng cũng lặng lẽ mài giũa con người. Nó không dạy tôi cách tránh những vấp ngã, mà buộc tôi phải đối diện, phải bước qua, để rồi từ những cú ngã ấy, tôi học được cách đứng dậy và đi tiếp với đôi chân vững vàng hơn, cùng hành trang đầy những kinh nghiệm, hiểu biết và lòng kiên nhẫn.
Tôi biết mình may mắn khi được sống trong một “nền văn minh của tình huynh đệ” — nơi mỗi anh em trong cộng đoàn là một mảnh gương phản chiếu khuôn mặt của Thiên Chúa. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh anh N — người anh ít nói nhưng luôn kiên nhẫn chỉ bảo, âm thầm nâng đỡ tôi trong từng bước nhỏ. Những ngày sống cùng anh, tôi không phải là người cho đi, mà là người nhận được nhiều hơn cả: sự cảm thông, bao dung và một tấm lòng biết lặng thinh trong yêu thương.
Rồi đến ngày anh bước tiếp trên hành trình mà Thiên Chúa dành riêng cho anh, trong tôi bỗng trỗi dậy một khoảng trống. Căn phòng vẫn vậy, những nhịp sinh hoạt vẫn diễn ra, nhưng dường như không gian cũng chùng xuống một nhịp. Khi ấy, tôi mới hiểu rằng trong những điều nhỏ bé nhất — một lời nhắc nhẹ, một ánh nhìn ân cần, một bàn tay giúp đỡ — ẩn chứa cả một kho tàng tình huynh đệ mà Thiên Chúa đã âm thầm gieo vào giữa chúng tôi.
Chỉ khi anh rời đi, tôi mới thực sự hiểu “sống chung” nghĩa là gì. Không chỉ là cùng nhau chia sẻ bữa ăn hay mái nhà, mà là cùng nhau trưởng thành — giữa những khác biệt, những va chạm, và trong lời mời gọi không ngừng của Thiên Chúa. Tôi học được cách lắng nghe hơn là phán xét, yêu thương hơn là đòi hỏi, và nhận ra khuôn mặt của Ngài nơi từng người anh em bên cạnh.
Giờ đây, khi ngoái nhìn lại hành trình ba năm, tôi nhận ra: đời sống chung không phải là thách đố, mà là ân huệ. Chính nhờ những con người quanh tôi — như anh N, như từng anh em đã cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn — mà tôi hiểu rằng: “Thiên Chúa không chỉ cắt tỉa bằng đau đớn, mà còn vun trồng bằng tình yêu.”
Và chính trong những khoảnh khắc tưởng như bình thường nhất ấy, Ngài đã âm thầm biến đổi tôi, để tôi biết sống trọn vẹn hơn với ơn gọi mà Ngài đã khơi dậy trong tim tôi.
Tác giả: Mùa Xuân Xanh
Ảnh: Moon
2 nhận xét:
Tác giả viết hay quá
Nỗ lực khám phá ra dấu vết Thiên Chúa trong mọi ngóc ngách của cuộc sống là điều đáng trân quý biết bao! Cám ơn tác giả thật nhiều!
Đăng nhận xét