(Bài viết do Độc giả gửi về Blog)
Chà… hôm nay có lẽ là một ngày tràn ngập niềm hạnh phúc, một hồng ân lớn mà Chúa thương ban cho con. Dù đâu đó vẫn còn chút thoang thoảng của mệt mỏi, chút buồn vương trên khóe mắt, nhưng trong sâu thẳm, con cảm nhận rõ ràng niềm vui của việc cho đi – dẫu thật nhỏ bé, nhưng lại nhận về tràn đầy ân sủng, bình an và hạnh phúc, thứ hạnh phúc chỉ có thể đến từ Thiên Chúa.
Tối nay, con lại thưa với Chúa một lời “Xin Vâng” – lời giản dị mà chân thành, như hơi thở tự nhiên của lòng tin. Con quyết định đi Tông Đồ một mình, không rủ Anh G như mọi khi. Con muốn bước ra khỏi vùng an toàn, muốn thử để cho đôi chân mình đi, cho trái tim mình chạm, và cho ánh mắt mình học cách nhìn thế giới bằng tình thương của Chúa. Dẫu còn non nớt trong cách bắt chuyện, con vẫn rủ Anh K – người anh thân thiết trong Cộng Đoàn – để có thêm kinh nghiệm trò chuyện với người già, để học cách lắng nghe bằng cả con tim.
Dắt xe ra khỏi cổng, con ngước nhìn bầu trời đêm và thầm thưa:
“Lạy Chúa, xin cho con đi Tông Đồ với trái tim của Người Mục Tử – biết yêu thương, biết sẵn sàng, và luôn quảng đại.”
Rồi con đọc một kinh ngắn, phó thác chuyến đi trong tay Chúa.
Suốt quãng đường dài – qua những con phố rợp ánh đèn, những ngõ nhỏ vắng người, qua dòng xe ngược xuôi hối hả – con vẫn chưa gặp được ai để dừng lại chuyện trò. Trong lòng thoáng chút nản, con nghĩ thầm: “Nếu đi hết đường Lạc Long Quân mà vẫn chẳng gặp ai, chắc con sẽ về, để lần khác đi bù vậy.”
Nhưng rồi, như một lời đáp khẽ khàng của Chúa, con bỗng thấy một bà cụ ngồi bên vỉa hè, bên bếp than hồng đang đỏ lửa, tay phe phẩy quạt nướng những trái bắp vàng ươm. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt bà — hằn nếp nhăn mà ấm lạ. Tim con khẽ reo lên: “Đây rồi, người mà Chúa muốn con gặp hôm nay.”
Con bước lại, dựng xe xuống. Bà đang ngồi cùng một chú trung niên, trạc tuổi bố con. Bà nhìn con, nở nụ cười hiền:
— Ăn gì đó, hai đứa?
— Dạ, cho con hai bắp nướng với hai trứng nướng ạ.
Họ đang nói chuyện về một cậu thanh niên vừa vứt rác bừa bãi bên đường. Câu chuyện đời thường, nhỏ nhặt, nhưng ẩn chứa bao trăn trở về nếp sống và ý thức của con người trong xã hội hôm nay. Con mỉm cười, xen vào bằng những câu hỏi nhẹ nhàng:
— Bà bán ngô lâu chưa ạ?
— Mười năm nay rồi cháu ạ, ngày nào cũng vậy, có khi ngồi tới khuya mới dọn.
Cứ thế, câu chuyện mở ra, tự nhiên như hơi thở. Bà kể mình quê ở Hà Nam, còn chú thì làm nghề đẩy xe rác ban ngày, tối đến dạy Yoga, dạy múa. Cuộc sống chẳng dư dả gì, nhưng họ vẫn lạc quan, vẫn cười vang giữa làn khói bếp nghi ngút. Chú hóm hỉnh nói: “Ngày đẩy xe rác được 200.000, ăn 5 bắp ngô của bà này hết 75.000, uống thêm hai cốc trà đá là hết gần nửa ngày công rồi. Toàn làm giàu cho bà này thôi!”
Tiếng cười vang lên, giòn tan, hòa vào tiếng xèo xèo của bắp nướng — ấm áp và chân thật đến lạ.
Một lát sau, có một chú khác đi tới, dáng vẻ mệt mỏi, áo quần xộc xệch. Chú hỏi đường, giọng run run:
— Cháu ơi, ngõ 3X... ở chỗ nào vậy? Chú đi từ 7 giờ tối mà chưa tìm thấy, giờ hết sạch tiền rồi.
Nghe thế, bà cụ không ngần ngại, rút ngay trong túi ra tờ tiền nhỏ, nói bằng giọng có chút đanh mà chan chứa thương: “Thôi, đây này, tao cho mày 15.000, đủ bắt xe ôm về nhà. Tao mà như mày tao gọi Grab đi cho khỏe, tiếc gì vài chục bạc!”
Anh K loay hoay muốn giúp đặt xe, còn con thì lặng người. Giữa đêm khuya se lạnh, hình ảnh bà cụ – người phụ nữ nghèo, cả tối ngồi bên bếp lửa chỉ mong bán được vài trái bắp – lại sẵn lòng cho đi một phần công sức của mình, không đắn đo, không toan tính.
Khi chú kia đi rồi, bà lại bình thản nướng tiếp mẻ bắp mới, như chẳng có gì đáng nói. Nhưng với con, đó là một bài học lớn về lòng bác ái. Con chợt nhớ đến Lời Chúa Giêsu: “Khi con làm điều gì cho một trong những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là con đã làm cho chính Ta.” (Mt 25,40)
Và hình ảnh người góa phụ nghèo dâng hai đồng tiền nhỏ lại hiện lên trong tâm trí con. Ít ỏi, nhưng là tất cả những gì bà có — cũng như bà bán bắp hôm nay, đã dâng lên Chúa cả tấm lòng yêu thương.
Trên đường về, con nghĩ đến bố mẹ. Các Ngài cũng âm thầm như thế — tảo tần, chịu thương chịu khó, chẳng quản nắng mưa, chỉ mong sao gia đình được yên ấm, con cái được nên người. Giữa bao nhọc nhằn, bố mẹ vẫn kiên cường vươn mình giữa cuộc sống đầy khắc nghiệt, cho đi từng chút sức lực, từng giọt mồ hôi, mà chưa bao giờ đòi nhận lại điều gì. Các Ngài cũng đã chẳng giữ lại gì cho riêng mình, chỉ lặng lẽ dâng hiến từng ngày để vun vén cho con được lớn lên giữa cuộc đời nhiều khắc nghiệt này.
Và con hiểu, chính từ nơi ấy – từ tình yêu lao nhọc ấy – con đã học được cách “cho đi”, dù còn vụng về, nhỏ bé, nhưng là sự trao ban phát xuất từ con tim biết yêu thương.
Lạy Chúa, khi nghĩ về bố mẹ, con thấy lòng mình dâng lên niềm biết ơn sâu xa. Con nhận ra nơi họ một phản chiếu của tình yêu Chúa dành cho con: kiên nhẫn, âm thầm và luôn hiện diện. Xin cho con biết sống trọn vẹn hơn trong ơn gọi của mình – biết yêu, biết cho đi, và biết đáp lại tình yêu ấy mỗi ngày bằng chính đời sống đơn sơ, tận hiến của con.
Tạ ơn Chúa, vì hôm nay Ngài cho con thấy tình thương vẫn đang hiện diện nơi những con người bình dị nhất giữa cuộc đời này. Tạ ơn Chúa, vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương!!
Tác giả: Mùa Xuân Xanh
Ảnh: Moon
3 nhận xét:
Một kinh nghiệm quý báu về lòng biết ơn và cho đi! Cám ơn tác giả! Dù những kinh nghiệm mộc mạc nhưng đủ chạm lòng người.
Tạ ơn Chúa cho mỗi chúng ta được nhận ra điều quý giá từ trong những đơn sơ, bình dị. Chúc tác giả có thêm nhiều trải nghiệm tốt đẹp trong cuộc sống đời thường và trong Chúa...
Hay và xúc động quá . cảm ơn tác giả .tuy đơn sơ, giản dị ko cầu kì hoa mỹ nhưng có sức truyền tải cảm xúc,lay động lòng người đọc theo câu chuyện của tác giả
Đăng nhận xét