(Bài viết do độc giả gửi về Blog)
Cũng là những ngày đầu mùa như thế này, hanh hanh và khô lạnh. Lúc ấy, tôi còn nhỏ lắm, thấy người lạ là trốn ra sau nhà. Tôi hé mắt nhìn những người mới bước vào nhà tôi, người đứng người ngồi. Họ không làm gì ồn ào, nhưng cả một đoàn người khiến cho trái tim đứa nhóc như tôi run lên. Họ hỏi thăm cuộc sống gia đình tôi, hỏi bố tôi sau khi ra quân về địa phương sinh sống thấy thế nào, cần giúp đỡ gì… Tai tôi áp vào vách đất và những mẩu rơm trộn trong đất cắm vào tai vừa đau vừa ngứa, mùi tanh ngái của tường đất cũng len lỏi vào mũi theo từng hơi thở. Tôi chỉ mong họ nhanh lên, đi ra khỏi nhà tôi, và đừng làm hại gì bố.
Mãi tới khi hai lỗ mũi đầy bụi đất, tôi mới nghe tiếng bố cất lên, trầm khàn và từ tốn, nhưng rõ ràng rành mạch:
-“Tôi ra khỏi tổ chức của các anh thì được, chứ các anh đừng hòng tôi bỏ Đạo”.
Cảm giác lo lắng, sợ hãi với biết bao câu hỏi trong đầu: không biết những người kia có làm gì bố tôi không? Họ có mang bố tôi đi không? Nhưng cảm giác ấy bỗng nhiên cũng biến mất khi tôi nghe thấy tiếng nói của bố trong nhà. Câu chuyện diễn ra vào buổi chiều mùa đông năm ấy, cứ thế lớn lên trong tôi. Có lẽ đây là bài học đầu tiên về Đức Tin mà bố dạy cho tôi. Chỉ với vỏn vẹn một câu nói súc tích, không có dòng giáo lý nào, không cần học thuộc câu kinh bổn nào… nhưng tất cả đủ cho tôi mang theo suốt cuộc đời.
Bố - một người đàn ông vừa cao vừa gầy, lúc nào cũng âm thầm lặng lẽ. Chẳng bao giờ nói những lời gì lớn lao để dạy dỗ anh em tôi. Một người đàn ông trong mắt người khác là một người thực mờ nhạt và thực bình thường. Nhưng mãi về sau, mỗi ngày lớn lên, tôi nhận ra cái bình thường ấy của bố ngày càng sáng rõ hơn, khởi đi từ cái khoảnh khắc bị thử thách đức tin năm xưa của bố.
Tôi hiểu rằng, người ta có thể đánh mất mọi thứ: tiền bạc, của cải, quyền lực, bị vu vạ… cũng chẳng sao… Nhưng nếu đánh mất Đức Tin – thì còn mất nhiều hơn thế nữa - mất đi tất cả.
Hôm nay, mừng kính Các Thánh Tử Đạo Việt Nam – nhớ đến những điều lớn lao, biết ơn sự anh dũng của các Ngài, tôi cũng tưởng nhớ đến người bố bình dị của gia đình tôi và của lòng tôi. Mỗi khi nhìn lên tượng Thánh Giuse tôi vẫn nhớ đến bố, tự vấn lòng mình: “Liệu có phải bố luôn sống theo mẫu gương người cha hiền lành và khiêm nhường như thế này”.
Mẫu gương của các Thánh Tử Đạo mà tôi được đọc và được nghe, làm cho tôi hiểu hơn về sự hy sinh của các Ngài trong công cuộc làm chứng nhân cho Đức Tin. Nhưng tôi cũng nhận ra một điều, không phải ai cũng chịu đổ máu, có người bảo vệ Đức Tin không phải bằng cái chết mà bằng cả cuộc đời, bằng những âm thầm lặng lẽ, bằng những lựa chọn mà người bên ngoài không ai hay biết – chỉ có Thiên Chúa – Đấng thấu suốt mọi sự, Người biết rõ. Vâng, bố tôi là một người như vậy.
Bố à! Cám ơn bài học về Đức Tin mà bố để lại cho con, để con biết rằng: Đức Tin không phải là một cảm xúc lơ đãng như miêu tả văn chương, cũng không phải là lòng mộ mến nhất thời dành cho một đối tượng nào đó. Thực vậy, Đức Tin được minh chứng bằng cả cuộc đời, là toàn bộ cuộc sống của bố.
Có những khoảnh khắc chỉ cần đứng vững trong sự thật thì đã trọn vẹn tinh thần của sự Tử Đạo.
Bài viết và Hình ảnh: Moon
1 nhận xét:
Và di sản tinh thần Bố để lại chính là... những đứa con với đức tin vững mạnh!
Đăng nhận xét