10 tháng 9, 2024

Thơ: CHỊ!

(Tưởng nhớ Soeur Maria Nguyễn Thị Bích Hằng)


Chị ra đi giữa đất trời sông núi,

Vào một ngày chẳng ai nghĩ Chị đi

Bất ngờ! Nhưng cũng chẳng bất ngờ,

Đời nhân thế, sinh - tử rày đâu lạ.


Chị chợt nhớ ngày giã từ chân mẹ,

Rời tay cha, chị mạnh mẽ ra đi,

Lần trước ra đi, Chị đã chẳng tiếc gì,

Này thân con, xin trọn đời dâng Chúa.


Chị chợt nhớ những lời ca thấm thía,

Méo mó mặt mày, nước mắt chảy rưng rưng,

"Nguyện đời con, là dòng suối Tin Mừng,

Mang Chúa đến khắp nẻo đường dương thế."


Và lần sau cùng...


Chị đã cười, trong môi run, thân lạnh,

Nhưng quả tim, còn ấm nóng vô vàn,

Ước vọng trào tràn, là dòng suối trao ban,

Còn chảy mãi giữa muôn vàn sóng gió. 


Chào Chị nhé! Mừng chiến công thầm lặng,

Người nữ tỳ của Thiên Chúa chí tôn.

....




Little Stream

06 tháng 9, 2024

Tản mạn: CHỜ BÃO...

(Suy niệm trong những ngày sắp đón bão Yagi)


Có nhiều cảm giác chờ, nhưng lại có nhiều hình thức chờ khác nhau. 

Có nỗi chờ đợi mang đến cho ta niềm hạnh phúc. Tựa đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về, vì biết mẹ sắp mang về món kẹo bánh mà nó yêu thích, nên nó nôn nóng chờ đợi, thấp thỏm ra vào cho đến khi dáng nhỏ xuất hiện ở đầu ngõ. 

Nhưng cũng có nỗi chờ kèm theo nỗi sợ hãi, thậm chí đón chờ điều kinh hoàng sắp xảy đến. Tựa kẻ phải đối diện với căn bệnh nan y của người thân, hay như cơn siêu bão sắp đến trong vài giờ nữa.




Chờ đương nhiên là điều chưa xảy ra, nhưng sẽ đến, có lẽ sẽ đến, hay chắc chắn sẽ đến. Thậm chí khi trước mắt vẫn còn khung cảnh bình an, tĩnh lặng, thì lòng đã lo cho chuyện ở tương lai.

Dựa theo những dấu hiệu báo trước, những kiểm nghiệm xác đáng, người ta có thể biết điều lành hay điều dữ sắp xảy ra, để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cách tốt nhất có thể. Có người cố gắng tìm thầy thuốc giỏi nhất cho người thân đang trong cơn bệnh; có người trữ lương thực, vật dụng cần thiết cho những ngày siêu bão.

Chợt nhớ lời Chúa Giê-su khi khiển trách những người kinh sư và người Pha-ri-sêu: "Khi các ngươi xem thấy đám mây nổi lên ở phía tây, lập tức các ngươi nói rằng: Trời sắp mưa; và sự thật xảy ra như thế. Và khi gió nam thổi đến, thì các ngươi nói: Trời sắp nóng nực. Và việc đã xảy ra như thế. Hỡi những kẻ giả hình, các ngươi biết tìm hiểu diện mạo của trời đất, còn về thời đại này, sao các ngươi không tìm hiểu?" (Lc 12, 54-59)

Lạy Chúa! Chúa chỉ cho chúng con thấy điều cần phải chờ, phải chuẩn bị và phải lo lắng. Nhưng chính sự thờ ơ của chúng con đã phớt lờ tín hiệu Chúa gửi đến cho trần gian. 

Hôm nay, khi chuẩn bị chờ cơn siêu bão sắp đến trong lo sợ, con chợt nhớ tới lời nhắc nhở của Chúa...


 Little Stream

Photo: Moon

05 tháng 9, 2024

Tản mạn: TÊRÊSA CALCUTTA, MẪU GƯƠNG NGƯỜI NỮ TRONG GIÁO HỘI

"Dù người phụ nữ không lãnh nhận chức linh mục, nhưng họ có ảnh hưởng nhiều trên ơn gọi người linh mục." Câu nói vô tình tôi nghe được qua một người thân, câu nói có thể để lại cho bạn và tôi nhiều suy nghĩ: tích cực lẫn tiêu cực, dễ chấp nhận cũng như khó chấp nhận. Nhưng, trong bối cảnh mà tôi được nghe người thân gợi lên điều này, tôi có thể hiểu được ý hướng tốt lành của họ.

Tâm tình được gợi hứng này chợt khơi lên trong tôi nhân ngày mừng lễ mẹ thánh Tê-rê-sa Can-cút-ta, vị thánh nữ của thời đại mới nổi bật về lòng bác ái và việc bác ái thấm đẫm tinh thần Ki-tô Giáo. Câu chuyện mà hẳn nhiều người đã từng nghe về những lời được ghi trong phòng thay áo lễ: "Xin cha dâng Thánh Lễ này như Thánh Lễ đầu tiên, như Thánh Lễ cuối cùng, và như Thánh Lễ duy nhất chỉ có một lần trong đời".




Đọc những lời chân thành của mẹ, không chỉ linh mục mới cần trân quý thiên chức mà mình đã lãnh nhận, nhưng ngay cả chủng sinh, tu sĩ hay ứng sinh (đệ tử) đã phải ý thức ngay điều này từ sớm. Đó không còn là chuyện chịu chức rồi mới làm, nhưng là cả một tiến trình đào tạo dài đằng đẵng trên chục năm hay thậm chí nói đúng hơn là cả đời người. 

Tựa như câu chuyện truyền lửa về lòng bác ái và việc làm bác ái thấm đẫm tinh thần Ki-tô Giáo của mẹ. Chắc chắn việc làm không đến trước tinh thần. Hẳn mẹ đã được giáo dục ngay từ bé về lòng yêu mến các linh hồn, được nối dài trong tu viện Tu Hội Chị em Lô-rét-tô, và chính thức khai mào khi thực hiện quyết định rời Tu Hội để lập nên một Dòng Tu Hoạt Động chính chuyên nhằm phục vụ người nghèo khổ, bệnh tật trên các đường phố Ấn Độ. 

Chính vì thế, mẹ đã thấm thía rằng: Không thể có được người mục tử tốt nếu họ không được huấn giáo và chỉnh đốn ngay từ giai đoạn bắt đầu. Đi tu là sửa mình, là rèn đúc ý chí và con người, là tu bổ những điều còn khuyết và tu khuyết những chỗ dư thừa. Chẳng phải là chuyện làm cho ra mẫu mực bề ngoài, cho bằng một con người khuôn thước được khơi lên từ tận cùng của sự thịnh tình đáng trân quý.

Xin mẹ Tê-rê-sa Can-cút-ta chuyển cầu cùng Chúa cho anh chị em  ứng sinh, đệ tử, chủng sinh, tu sĩ nam nữ trên toàn thế giới.


Little Stream

Photo: Moon