TÂM
TÌNH MÙA VỌNG
“Trời cao, hãy đổ
sương xuống, và ngàn mây hãy mưa Đấng chuộc tội! Trời cao hãy đổ sương xuống, vầ
ngàn mây, hãy mưa Đấng cứu đời”. Mỗi khi nghe bài hát quen thuộc ấy vang lên,
tôi chợt nhận ra mình đang bước vào mùa Vọng, mùa chờ đợi Đấng Cứu Thế được
sinh ra làm người để cứu chuộc nhân loại lỗi tội. Muà vọng làm tôi liên tưởng về
màu tím, màu đặc trưng xuất hiện nhiều nhất trong các Thánh Lễ. Màu của sự ăn
năn thống hối, màu của sự mong chờ, của
niềm khao khát cháy bỏng nơi tận sâu đáy lòng của con người nơi gian trần.
Tôi tự vấn lòng mình phải sống thế nào để xứng đáng với
mùa đặc biệt này. Lúc nhỏ, tôi vẫn hay đợị mẹ đi chợ mua cho tôi chiếc bánh và
vài ba viên kẹo, trong lòng cứ thấp thỏm không yên “không biết mẹ có nhớ mua
quà cho mình không nữa?”, trông thấy dáng mẹ về tới đầu ngõ, tôi chạy ùa ra mừng
mẹ, khi biết mình có quà, tôi ôm choàng lấy cổ mẹ mà hôn lấy hôn để; tôi cũng
hiểu được niềm khao khát đợi chờ ấy khi sống xa gia đình, tôi mong được nghe tiếng
bố mẹ qua điện thoại, mong nhận được bức thư tay từ những người thân yêu, mong
được ăn những món ăn mẹ nấu. Khi chờ mong những điều ấy, tôi có cảm giác như thời
gian đang kéo dài đằng đẳng, để lại một khoảng lặng sâu nơi đáy lòng con người.
Giờ đây, tôi cũng đang mong chờ, không phải chỉ vài món quà, không là một cánh thư viết vội hay những món đặc sản
quê nhà, mà tôi đang mong chò điều cao quý hơn vậy nữa, một Đấng Cứu thế sắp
sinh ra cho con người, và chính Đấng này sẽ cứu muôn dân khỏi vết nhơ muôn đời.
Nhưng khi làm bất cứ một điều gì cũng cần phải có điều kiện
cần thiết, tôi vẫn nhớ mỗi lần mẹ đi chợ vẫn hay dặn: “Con ở nhà phải ngoan
ngoãn, trông nhà cẩn thận, về mẹ sẽ mua quà cho con”. Vâng, đó là điều kiện của
mẹ tôi. Nên khi trông chờ Chúa đến, tôi nhận ra những điều cần
làm bây giờ là chính lời của ngôn Sứ Isaia: “ Có tiếng người hô trong hoang địa,
hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung
lũng phải lắp cho đầy, mọi núi đồi, phải
bạt cho thấp, khúc quang ch phải uốn cho ngay, đường lồi lõm phải san cho phẳng”
(Lc 3, 4-5). Nhìn lại nơi đời sống mình, tôi nhận thấy mình còn rất nhiều điều
cần sửa chửa, đôi khi là tính cách cọc cằn thô lỗ, lắm lúc là đời sống biếng nhác của mình, cũng nhiều lầm tôi
không còn nhớ đến Chúa trong cuộc đời tôi, khi thấy mình hạnh phúc, tôi bỗng gạt
Chúa sang bên cạnh mà ôm trọn cả niềm vui riêng vào mình, nhưng khi đau khổ, lại
chạy đến Chúa mà than trách: “Lạy Chúa, sao Chúa nỡ bỏ mặc con”. Ôi, tôi đã
than trách Chúa 18 năm nay rồi, đã bao lần tôi nhận biết bao ơn lành của Chúa,
nhưng lại phủ nhận công ơn của Người. Tôi thật bất xứng trước mặt Chúa. Vì thế,
trong một năm mới sắp đến, tôi sẽ đổi mới con người mình, khắc phục những khuyết
điểm nơi bản thân; giờ đây tôi quyết sám hối, dọn lòng đón Chúa đến, sửa lại lối
đi sai lầm của mình, lắp đầy thung lũng ích kỷ, bạt thấp những ngọn núi kiêu
căng, uốn cho ngay những khúc quanh ganh ghét, đố kỵ người khác và san cho phẳng
những lồi lõm biếng nhác. Một niềm hy vọng
rằng sẽ như lời hứa của Tiên Tri Isaia “rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ
của Thiên Chúa”.(Lc 3,6)
Little Stream

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét