-“Dạ!
con mời cô bác lấy cháo ăn sáng ạ!”
Mọi người niềm nở đem những chiếc tô nhỏ ra để lấy phần
cháo cho người nhà của mình đang nằm bệnh, có người còn tấm tắc khen: “Cháo mấy
Sơ nấu ngon quá!”. Dường như có một chút
gì đó là niềm vui và hạnh phúc nơi mỗi người, khi họ nhận được bát cháo từ tay
chúng tôi.
Mỗi sáng thứ Hai hàng tuần, tôi lại được đến bệnh viện Phạm
Ngọc Thạch để làm việc Tông Đồ, nơi đây, tôi phụ giúp các Sơ, các cô, chú và
các anh chị sinh viên đi đến từng phòng bệnh và phát cháo cho họ. Vẫn còn nhớ lần
đầu tiên khi tôi đến nơi đây, tôi đã có một cái nhìn rất lạ lẫm, Các Sơ, các cô
chú không là người thân của những bệnh nhân nơi đây, hoàn toàn là những con người
xa lạ, nhưng lại có một sự phục vụ tận tình đến như vậy. Nhìn những giọt mồ hôi
của mọi người, nhìn thấy mọi người chạy ra chạy vào để chuẩn bị đến giờ phát
cháo, tôi nhận ra một hình ảnh đặc biệt nơi họ,
đó là một Đức Kitô ở giữa đời sống đời thường ngày hôm nay, những điều mà họ đã
và đang thực hiện ấy chỉ với một mục
đích duy nhất được gói gọn trong tiếng “Truyền
giáo”. Tôi vẫn nhớ một bài hát với những lời ca thật ý nghĩa: “Đẹp thay, những bước chân gieo mầm cứu rỗi,
đẹp thay những bước chân rảo khắp nẻo đường”,
vâng đời sống một người Kitô Hữu cần phải biết ra đi, và mang Chúa đến cho mọi
người.
Lúc còn bé, tôi nghĩ về tiếng “Truyền giáo” là một điều rất
xa lạ, có lẽ chỉ có các linh mục mới làm được vì các Ngài có thể dùng lời mình mà giảng dạy cho người khác, nhưng khi đến
bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, tôi mới học được bài học mang Chúa đến cho mọi người, không cần phải dùng lời rao giảng,
không nhất thiết phải giỏi giang, nhưng chỉ với một công việc nhỏ bé thôi quậy cháo, khiêng nôì
cháo, phát cháo và với một nụ cười trên môi. Vâng, thế là đủ. Bởi không cần nói
họ cũng biết đây là cháo mà các Sơ bên đạo Thiên Chúa nấu, không cần nói mình
là một Kitô Hữu họ vẫn khen “những người
Công Giáo sao mà tốt bụng quá”, dường như họ nhận ra nơi các Sơ, các Cô
Chú, các Anh Chị Sinh viên một hình ảnh khác, không phải là bản thân họ nữa, mà
là hình ảnh của Đức Kitô. Dẫu biết rằng
khi muốn có nồi cháo ngon, phải có kinh phí, phải thức thật sớm để chuẩn bị, phải
cân đong đo đếm cho vừa, phải sống trong một môi trường bệnh tật, một cái giá phải trả sao mà lớn quá.
Qua đó, tôi nhận ra con đường theo Chúa, mang chúa đến
cho mọi người khó đi lắm, nhiều chông gai và thử thách, đôi khi phải trả giá bằng
chính sức khoẻ mình, nhưng Người lại ban cho tôi một niềm an ủi lớn khi “Ai gieo trong lệ sầu,
sẽ gặt trong vui sướng, ai gieo trong nước mắt sẽ về giữa tiếng cười”, các
thánh tử đạo đã sẵn sàng làm chứng cho Chúa bằng cả sự sống của mình, dù bị bắt
bớ nhưng những Thánh Lễ, những Bí tích, những lời rao giảng vẫn vang lên bên
người Kitô Hữu mọi nơi mọi lúc; trong cuộc sống ngày nay, tôi nhận ra trách nhiệm
người Kitô Hữu của mình ngày càng gấp rút hơn, nhanh hơn, bởi với bước chân của
người trẻ, với một sức trẻ, không có gì có thể ngăn cản không cho tôi ra đi
truyền giáo cho Nước Trời, và dù gặp khó khăn thử thách, với sức mạnh mà Chúa
ban tặng, tôi sẽ vượt qua tất cả, miệng tôi vang lên lời ca “Những bước chân
tuyệt vời thật đẹp thay, ôi thật đẹp thay, là những bước chân của người đem Tin
Mừng cho mọi nơi”.
Little Stream

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét