THƯƠNG
LẮM MIỀN TRUNG
Bố Mẹ và các em thân yêu của con,
Những ngày vừa qua, khi nghe tin về trận lũ lụt ở quê mình, trong lòng con chợt dâng lên thật nhiều cảm xúc, nhất là thương bố mẹ và các em, và thương cho thân phận của bà con lối xóm xung quanh mình phải chịu những khó khăn, đau khổ có thể lên đến tột cùng như thế. Mấy ngày trước, khi hay tin gia đình mình cũng chịu ảnh hưởng của cơn lũ, con gọi về gia đình mình, thật vui mừng làm sao khi được nghe tiếng bố mẹ và các em, vui mừng vì biết mọi người vẫn khỏe mạnh; con có hỏi: “Gia đình có tổn thất gì nhiều không?”, con chỉ nghe tiếng bố hơi buồn: “Chắc phải làm lại từ đầu con à!”. Con biết bố không muốn nói nhiều để con không phải lo lắng, nhưng khi xem qua báo đài đã đưa tin về trận lũ lụt vừa qua, đọc qua những dòng tin của trang báo vnexpress.vn vào ngày 15/10/2016, con thật sự bất ngờ:“Mưa kỷ lục đã làm ít nhất 8 người chết, 10 người mất tích, giao thông miền Trung tê liệt. Cơ quan khí tượng dự báo mưa đã giảm nhưng một số nơi vẫn trên 100 mm. Áp thấp nhiệt đới đổ bộ những ngày qua gây mưa lớn ở Hà Tĩnh đến Thừa Thiên Huế, đặc biệt là Quảng Bình lên đến 700 mm, phá kỷ lục trong 24h so với năm 1995…”. Càng đau lòng hơn khi lướt qua những dòng Facebook mà bạn bè con đăng lên, mới thấy được những hình ảnh được chụp trực tiếp, kia là nhà làng xóm mình, kìa là nhà thờ xứ của mình, kìa là đôi bò mà bố đã nâng niu chăm sóc… tất cả dường như chìm trong biển nước… hôm qua con cũng cố gọi về, nhưng con chỉ nghe tin “Số máy quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…..”. Con lo lắm bố mẹ à!
Nơi Nhà Ứng Sinh, phần lớn anh em ứng sinh chúng con cũng đến dải từ miền Trung, và cũng không ít anh em thuộc vùng trực tiếp của trận lũ lần này như gia đình mình vậy. Anh em cũng đang lo lắng cho gia đình mình rất nhiều, bố mẹ và các em ở nhà còn đang chống trả lại trận lũ kinh hoàng, cũng có anh em thương hơn khi nhìn thấy gia sản mà bố mẹ gầy dựng dần bị cuốn đi trong dòng nước chảy xiết. Con cũng nhìn thấy những ông bà cụ đang trơ vơ nên nóc nhà, chỉ biết đưa mắt nhìn dòng nước kia cuốn đi từng chiếc bàn, chiếc ghế; nhìn thấy xác của những đàn gà, những con bò và những con lợn dần nằm lật bụng lên, trước sự chứng kiến của gia chủ của mình; và cũng nhìn thấy những ngôi nhà thờ giờ chỉ còn gian cung thánh là trên khô, còn tất cả cũng bị nhấn chìm trong dòng nước dữ. Anh em chúng em, những cậu con trai có anh là con cả, có anh thì con thứ ai ai cũng chung nỗi khao khát: “Phải chi mình ở quê trong giây phút này để giúp bố mẹ.” Nhìn thấy thế, cả cộng đoàn dù là các anh đến từ miền Bắc hay miền Nam cũng đau lòng không kém. Trong giờ kinh tối của cộng đoàn, anh em với ý hướng cầu nguyện cho miền trung, và cách riêng là cầu nguyện cho gia đình những anh em trong các cộng đoàn đang thuộc vùng bị lũ lụt.
Có lẽ nỗi lo lắng của riêng bản thân con là cho sức khỏe của bố mẹ và các em, bởi lẽ quê hương mình vẫn chịu bao nhiêu trận bão lũ hàng năm, vẫn phải “làm lại” bao nhiêu lần rồi. Dần rồi người dân quê mình cũng mang tâm trạng luôn sẵn sàng để đối mặt với mưa bão, nhưng không ngờ trận lũ lầnn ày lại lớn như thế. Con chợt thương dáng bố mẹ ngày càng hao gầy, hy sinh cho con cái, chấp nhận cho con mình cuộc sống hạnh phúc; còn bố mẹ thì “sao cũng được”. Qua mỗi trận mưa lũ, con lại thấy bố mẹ phải dọn dẹp nhà cửa (dù tài sản phần lớn đã hư hỏng và trôi mất hết), bố lại chắt chiu tích cóp để mua con bò khác về nuôi, mẹ thì gắng nhịn ăn, nhin uống để cho con cái được no bụng. Nhìn tới đấy, con chợt rơi nước mắt…
Nơi xa nhà, con và mỗi anh em trong cộng đoàn con vẫn hướng về bố mẹ và các em, vẫn đêm ngày cầu nguyện cho bố mẹ và các em luôn khỏe mạnh, chỉ cần sức khỏe, con tin gia đình mình vẫn có thể “làm lại” được. Nguyện xin Thiên Chúa hãy đoái đến gia đình con, quê hương con trong giây phút này, và xin tiếp tục đồng hành với mỗi người dân quê con trong những ngày khó khăn sắp tới.
Con trai Bố Mẹ, anh trai của các em.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét