01 tháng 3, 2017

Tản mạn: TẠM BIỆT “DẤU CHÂN”

TẠM BIỆT “DẤU CHÂN”

“Bao nhiêu dấu chân qua, bấy nhiêu lần cảm tạ.
Đôi khi có những bước phôi pha, mà hình bên bóng chẳng rời xa.
Hôm nao thấy dấu chân đôi, đó là Chúa đi bên tôi.
Hôm nào còn một dấu chân thôi, là bởi vì Chúa ẵm tôi lên rồi”
(Dấu Chân – Thông Vi Vu).

Khi được hay tin Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống được Chúa gọi về, tôi thực sự còn quá nhiều ngỡ ngàng và chút gì đó sự luyến tiếc trước sự ra đi của ngài.

Buổi sáng thứ tư lễ tro, sau khi tham dự Thánh Lễ trở về, tôi bước vào giờ cầu nguyện của mình, tôi cũng không quên dâng lên Chúa tình hình sức khỏe của Đức Cha hiện tại, bởi tôi hay tin ngài nhập viện từ một vài ngày trước đó qua facebook. Lần đầu tiên biết tin, tôi vẫn chưa chắc chắn điều mình nghe là sự thật, mãi cho đến khi đọc qua thông báo của Giáo Phận Phan Thiết, tôi mới tin điều đã xảy ra. Sau giờ cầu nguyện, tôi lướt qua vào dòng thông tin, thì hay tình trạng sức khỏe của Ngài khá yếu, tim đã ngưng đập đến bốn lần vào đêm hôm trước. Và có hay đâu khi 8h00 ngày hôm nay, Cha đã về với Chúa.



“Hỡi người hãy nhớ mình là bụi tro, một mai mình sẽ trở về bụi tro” .Vâng! Đúng vậy, cuộc sống con người là mỏng manh như thế, vết tro được xức trên đâù tôi trong Thánh Lễ sáng nay và trước sự ra đi của Đức Cha cũng nhắc nhớ tôi về điều đó. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi nghe nhạc khúc “Dấu Chân”, với những ca từ thật giản đơn từ câu truyện Footprint, tôi thầm khen tác giả nào đã thổi hồn vào những lời lẽ mộc mạc ấy, để biến nó trở nên một bài hát thật hay và ý nghĩa. Lúc đó, tôi vẫn chưa là một cậu ứng sinh, vẫn đứng trước những sự ngập ngừng những lựa chọn cho tương lai, chọn con đường nào cho mình? Và Chúa muốn con đi con đường nào? Nhưng từ lúc nghe được những lời ca của bài hát “Dấu Chân”, dường như tôi nhận được một lực thúc đẩy mạnh mẽ. Vâng! Con chọn Chúa…

Tôi đã tự hỏi, tác gỉa của bài hát ấy là ai? Tìm trên các trang mạng, tôi thấy hàng chữ “Thông Vi Vu”, cái tên nghe nghệ sỹ quá. Mãi đến khi tôi bước chân vào nhà ứng sinh, nghe anh em giới thiệu, tôi mới biết đó là nghệ danh của Đức Cha Giuse đặt cho những sáng tác của Ngài. Tôi thật thán phục trước con người tài hoa như thế. Nếu có ai hỏi tôi, vì sao lại chọn con đường ơn gọi, tôi sẽ trả lời với nhiều động lực đã thúc đẩy tôi, từ Thiên Chúa, từ gia đình, người thân và bạn bè cũng có, và chắc chắn cũng có một lý do mà có lẽ ai nghe cũng phải cười… Vâng! Vì bài hát “Dấu Chân”.

Nơi bài hát là một nguồn động lực thật lớn cho chính bản thân tôi. Hình ảnh một người thanh niên đi trên bãi cát với tâm trạng vui tươi, và anh nhận ra có một dấu chân đang song hành bên cạnh để anh không cảm thấy cô đơn. Vâng! Chúa đang bước đi bên anh, và nhờ Người để anh có được niềm vui đích thực trong cuộc sống. Hình ảnh tiếp đến cũng là bãi biển ấy, nhưng người thanh niên bước đi với tâm trạng buồn sầu, chán nản và muốn buông xuôi tất cả, nhưng khi nhìn xuống bãi cát, anh chợt thấy dấu chân hằn lên bãi cát ấy không phải là dấu chân của mình, bởi dấu chân ấy to hơn, và hằn sâu hơn trên cát. So với sức bước đi bình thường của anh, thì không thể khiến vết chân sâu đến thế. Anh chợt nhận ra, đó là vết chân của Giê-su, Người đang ẵm anh trên vai, và cùng chia san nỗi buồn với anh, giúp anh xoa đi nỗi buồn, lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Nhận ra điều ấy, người thanh niên đã dâng lên Chúa lời cảm tạ từ tận đáy lòng mình.

 Nhìn lại cuộc đời mình, hành trình mà tôi đã bước đi, dù không quá dài, những cũng đã cảm nghiệm được những điều ý nghĩa cho cuộc sống. Nhất là khi bước chân vào nhà ứng sinh, tôi mới nhận ra sự đồng hành và hiện diện của Chúa bên tôi nhiều hơn nữa. Khi gặp niềm vui trong cuộc sống, có thể là lúc tôi đậu tốt nghiệp, đậu đại học, được nhận vào nhà ứng sinh, tốt nghiệp đại học hay những niềm vui nhỏ bé trong cộng đoàn, trong gia đình mỗi dịp về thăm… Nhưng cũng lắm lúc nỗi buồn đè nặng tâm hồn mình khi gặp những ngã đỗ trong cuộc sống, khi gia đình có chuyện buồn, khi việc học thất bại, hay đời sống cộng đoàn không như mình mong muốn. Những lúc ấy, tôi cất lên điệp khúc của bài hát “Dấu Chân”, dường như có phép lạ gì đó giúp tôi lấy lại niềm tin trong cuộc sống. Bởi vì tôi tin rằng Giê-su đang bước bên tôi.

Cha ơi! Hôm nay Cha đã về với Chúa, nhưng những gì Cha để lại cho đoàn chiên của Cha luôn còn mãi, cách riêng với con là bài hát “Dấu Chân” ấy vẫn luôn in sâu trong con, bài hát vẫn luôn là một phần động lực để giúp con lấy lại niềm tin vào Chúa, vào cuộc sống. Đứng trước sự ra đi của Cha, con chỉ luyến tiếc vì không còn được nghe những sáng tác mới của Cha nữa, nhưng con vui mừng khi Cha không bước đi một mình, Cha đã bước đi với Chúa một chặng đường 65 năm nơi trần gian, lúc vui, lúc buồn, lúc thăng, lúc trầm vẫn luôn có “Dấu Chân” Giê-su bên cạnh, thì giây phút Cha về với Chúa, con tin rằng “Dấu Chân” ấy vẫn tiếp tục đồng hành bên Cha. Khi về bên Chúa, Cha hãy hát cho Chúa nghe mỗi ngày những bài hát của Cha, Cha nhé!

Little Stream

Không có nhận xét nào: