Mẹ kính yêu của voi con!
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...."
bài hát mà con đã nghe nhiều lần lắm rồi, từ khi con còn bé đến bây giờ. Con vẫn
nhớ lúc con khoảng 6 hay 7 tuổi, có lần con với mẹ cùng hát karaoke bài này, bỗng
dưng con bật khóc và ôm chầm lấy mẹ rồi mếu máo nói: "Mẹ ơi! Con thương mẹ
lắm", lúc ấy lòng con như trào dâng lên bao nhiêu cảm xúc. Và thời gian cứ
thế trôi qua, nhiều lúc con đã quên đi cái ôm trong nước mắt năm xưa.
Con vẫn hay nghe nhiều người nói rằng: "Đi một ngày
đang, học một sàng khôn", không biết đến giờ đây, với cái tuổi 20, con đã
có bao nhiêu cái sàng khôn, có lẽ không quá nhiều những không đến nỗi quá ít,
nhưng có lẽ con chưa có cái "sàng khôn" nào dành riêng cho người mẹ
yêu dấu của con. Mẹ ơi! Con cám ơn Mẹ đã nuôi con khôn lớn, cám ơn những giọt sữa
cho con những ngày thơ ấu, cám ơn những giọt mồ hôi rơi xuống mỗi ngày khi chăm
sóc cho con, cám ơn những giọt nước mắt mỗi khi con làm mẹ buồn lòng, cám ơn những
tiếng yêu thương, những lời dạy dỗ để con có được ngày hôm nay.
Vào ngày này 3 năm trước, con đã lắng nghe lại giai điệu yêu
thương này, và con đã bật khóc, con khóc vì nhớ mẹ.....Người con lần đầu tiên
xa gia đình, con nhớ những người thân yêu, đã luôn yêu thương, dạy dỗ và luôn ủng
hộ con trên bước đường mà con chọn; Con khóc vì thương mẹ, 12 năm ngồi ghế nhà
trường, có lẽ mẹ phải còng lưng, vất vả để nuôi con, giờ con lại bước vào cánh
cổng đại học, thì chi phí nặng hơn gấp bội. Con hiểu được ưu tư của ba mẹ, con
thấy sự lo lắng hằn lên trán ba mẹ. Nhiều lúc con đã có ý muốn thoái lui, nhưng
mẹ nói với con rằng: "Con cứ lo học hành cho tới nơi tới chốn, mẹ đủ sức
lo cho con mà!" Và con hiểu cái sự "đủ sức" ấy đã lấy đi bao
nhiêu công lao mà mẹ dành cho con.
Nhiều lúc con thấy bạn con có ước mơ: "Sau này học ĐH
xong, tao tìm một công việc rồi kiếm thiệt nhiều tiền mà phụng dưỡng ba mẹ lúc
tuổi già". Con nghe thì miệng vẫn cười, nhưng dường như trong lòng đang
trào ra từng giọt nước mắt, bởi lẽ mẹ chẳng thể trông mong gì nơi con trai cả
mang tiền về nuôi ba mẹ, hay trông chờ nó về nuôi mình 1 hay 2 năm tuổi già,
hay phụ giúp em nó làm vườn tược. Nhưng con tin mẹ luôn là người hiểu con nhất,
mẹ biết ước mơ của con, biết con đường mà con chọn, và dù xa nhưng con không hề
quên hình ảnh người mẹ hiền yêu dấu của con, mỗi ngày con vẫn nhớ đến mẹ trong
lời câu nguyện của con mỗi ngày. Con tin Chúa sẽ luôn ban cho mẹ thật nhiều ơn
lành, vì Chúa biết mje cần gì.
"Đêm đêm con thắp đèn trời,
Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con".
Con chỉ còn hơn một năm nữa sẽ kết thúc chương trình đại học
của mình, và con biết thời gian xa mẹ có lẽ sẽ gần hơn. Giờ đây, khi con nghe lại
bài hát "lòng mẹ", con trai của mẹ không khóc như khi là chàng trai
năm nhất ĐH khi xa gia đình, nhưng con nhớ về mẹ và cố gắng gầy dựng cho mình một
ý chí, để con dám bước tơi và thực hiện những điều con mơ ước, những điều mẹ
luôn kỳ vọng nơi con. Nếu có ai hỏi con trong cuộc sống trần gian, tình cảm nào
là cao quý nhất? Con sẽ không ngại trả lời là chính "tình mẹ dành cho
con".
Con đang từng ngày bước đi, con xa vòng tay của mẹ, xa tiếng
nói thân thương mỗi ngày dạy dỗ, nhưng con luôn có hình ảnh của Mẹ trong tim, để
làm điểm tựa, làm sức bật cho mình trong những hành trình sắp tới. Con vẫn nhớ
câu thơ mà con đã được học qua của nhà thơ Chế Lan Viên:
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời lòng mẹ vẫn thương con."
Con cám ơn Mẹ thật nhiều vì tình thương cao cả mà mẹ đã dành
cho con suốt 20 năm qua, dù gần hay xa về khoảng cách địa lý, nhưng con vẫn gặp
mẹ mỗi ngày nơi bàn cầu nguyện của con mỗi ngày. Hai mẹ con ta tuy xa mà gần phải
không Mẹ? Mẹ của con mãi luôn yêu đời, cười vui, bình an, hạnh phúc mẹ nhé!
Nhớ mẹ rất nhiều
Chú Voi con của Mẹ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét