Em
trai à!
Chiều
nay, Hai vừa gửi về tặng em món quà nhân ngày Rước Lễ lần đầu của em, món quà
là một bức ảnh nhỏ họa lại hình ảnh Chúa Giê-su đang trao Mình và Máu Thánh của
Người cho một cậu bé. Gửi qua đường bưu điện nên cũng không biết khi nào quà tới
tay em nữa, nhưng hy vọng sẽ kịp ngày em được rước Chúa.
Ngồi
ở một nơi xa, tưởng tượng đến khung cảnh em được bước lên cung thánh, trong bộ
trang phục thật đẹp, ba mẹ đi hai bên đi lên cung thánh, được cha sở trao Mình
Thánh Chúa, Hai chợt hạnh phúc và vui quá. Em trai của anh nay đã lớn rồi! Mới
ngày nào vẫn còn bồng em trên tay cho ba mẹ những giấc ngủ trưa, còn chơi với
em những trò trẻ con, rồi đến lúc đi học xa lâu lâu mới về thăm nhà một lần, thấy
em càng ngày càng lớn, và đến giây phút này Hai tin chắc em đã đủ ý thức được
những biến cố xảy ra trong cuộc đời mình, nhất là biến cố được Rước Chúa lần đầu
này đúng không em?
Tưởng
tượng đến em, làm Hai nhớ đến ngày xưa lần đầu được rước Chúa, không biết cảm
xúc của em như thế nào, để anh kể cho em nghe chút xíu chuyện ngày xưa nhé!
Cũng hơn 10 năm rồi, ngày xưa Hai còn khờ lắm, lên rước lễ mà cứ vui hết cỡ, chỉ
biết rằng đi lễ thấy người lớn lên rước lễ, mình còn con nít nên phải ngồi tại
chỗ, nên đến lúc được lên rước lễ như những người khác, thì mừng lắm, vì… mình
cũng là người lớn rồi. Haha! Vui không em! Nói chứ Hai cũng được học giáo lý,
cũng học như em bây giờ vậy đó, nhưng có lẽ trí hiểu, trí nhớ của anh không được
như em đâu, chỉ biết rước lễ là rước Chúa, đó là thức ăn để nuôi sống linh hồn,
giống như mình cần ăn cơm, uống nước để sống, thì linh hồn cũng cần thức ăn ấy
vậy đó, để thấy Chúa ở với mình, mà muốn thấy Chúa thì cứ nhìn lên bàn thờ, có
cây Thánh Giá to thật to là Chúa đó, còn khi nào quỳ ngay gốc cột nhà thờ thì cứ
tưởng tượng Chúa trong đầu là được em nhỉ! Vậy mà Chúa Giê-su Thánh Thể vẫn lớn
lên từng ngày trong con người đơn sơ ấy, thật kỳ diệu em trai nhỉ!
Thế
rồi, khi dần lớn lên mới nhận ra bản thân mình còn nhiều điều bất xứng lắm, đến
lớp 9, lớp 10 hiểu hơn về Chúa qua giờ học giáo lý, khi nghe cha giảng trong
thánh lễ, và hiểu hơn nữa khi làm giáo lý viên, làm huynh trưởng đứng lớp dạy
giáo lý, dạy sinh hoạt, có lần múa bài “…
trong Giê-su! Chúng ta là tấm bánh, gọi thế giới sống sẻ chia. Trong Giê-su!
Chúng ta là yêu thương, gọi thế giới vui tình Người”, Hai bật khóc vì nghiệm
ra chút gì đó qua bài hát đó, nghĩ lại thấy mình vô duyên ghê! Bài hát vui quá
trời mà đi khóc sướt mướt.
Nhưng
nhìn lại, thấy mình hạnh phúc lắm em à! Được học biết về Chúa, được rước lấy
Mình và Máu của Người, thật là nguồn sống lớn lao cho tâm hồn. Mãi cho đến khi
đặt chân vào hành trình khám phá ơn gọi, cầu nguyện nhiều hơn, ý thức hơn thì
Hai mới nhận ra Thánh Thể quan trọng lắm. Nhớ lại những lúc khó khăn nhất, đau
khổ nhất, chẳng ai có thể hiểu mình, những lúc như thế Hai chỉ biết ngồi trước Chúa
Giê-su Thánh Thể, lặng nhìn, để xin được ơn an ủi, và điều kỳ diệu ấy đã đến
cách thực sự với mình. Rồi những lúc được ơn an ủi lớn lao trong tâm hồn, thì
giây phút được rước Chúa là những khoảnh khắc mình được sẻ chia niềm hạnh phúc ấy
lớn lao hơn bao giờ hết. Mỗi lần về thăm gia đình, em cứ hỏi: “Sao anh Hai cứ đi xuống nhà thờ hoài?”,
ừ thì không phải anh Hai đi tu thì phải xuống nhà thờ đâu, mà chỉ vì anh muốn
nhìn thấy và ở gần Thánh Thể thôi em à! Mỗi lần về thấy ba mẹ cực quá, anh thì
về ít ngày chẳng làm được gì cho gia đình, chỉ biết cầu nguyện cho gia đình,
lúc ấy, Thánh Thể Chúa là nơi để anh tìm đến. Rồi cũng có lúc thấy ba mẹ và 2
em sống hạnh phúc, bình an quá, anh cũng đến với Thánh Thể để tạ ơn. Cuộc sống
thực sự cần nối kết với Thánh Thể em à! Anh có một thói quen nho nhỏ, đó là mỗi
khi đi ngang bất kỳ một nhà thờ, nhà nguyện hoặc nhà chầu nào mà mình biết chắc
có Thánh Thể nơi đó, anh thường cúi đầu nhẹ để chào và thầm thĩ: Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể, con thờ lạy
Chúa”. Vậy là hạnh phúc lắm rồi em.
Chợt
nhớ lại những câu chuyện các Dì phước kể khi học giáo lý lúc bé, có nhiều người
ở vùng sâu, vùng xa, suốt cả năm họ chỉ xưng tội rước lễ đúng một lần. Anh tưởng
tượng ra họ khao khát có Chúa như thế nào? Tuy là thế, em cũng đừng lấy làm lạ
khi có những người lại nói: “Đi lễ, rước
lễ làm gì? Tôi chẳng rước lễ bao giờ mà cũng sống phây phây đây!”, có lẽ vì
họ chưa hiểu được ý nghĩa của việc rước Chúa (như anh Hai hồi mới được rước lễ
vậy đó) chắc chắn Chúa sẽ có cách giúp họ, nếu gặp những ai có suy nghĩ đó, đừng
cười họ cũng đừng trách họ, mà hãy cầu nguyện cho họ nghe em! Trong suốt gần 5
năm nay, Hai quen với Thánh Lễ mỗi ngày, được rước Chúa, anh thấy hạnh phúc và
bình an lắm, ngày nào mà phạm tội trọng không được rước Chúa, thì lòng cứ buồn
buồn như mình đang sống giữa một đảo hoang vậy đó, thế là nhanh chóng đi xưng tội
để được lên rước Chúa như mọi người thôi.
Thôi,
Hai kể cũng nhiều rồi em nhỉ! Đôi lời tâm sự nhân ngày em được rước Chúa vào
lòng mình. Tâm sự của riêng anh, mà cũng muốn nói với em nữa, để em dần nhận ra
sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình. Hành trình về trời còn xa em à! Cố gắng
thật nhiều để trau dồi cho đức tin, học giáo lý, tham dự Thánh Lễ mỗi ngày, Rước
Chúa hàng ngày, xưng tội đều hàng tháng là những món ăn thiêng liêng bổ sức để
em tiếp tục hành trình ấy. Cố lên nha em trai! Anh em ta cùng cố gắng.
Xin
Chúa Giê-su Thánh Thể luôn ngự trong tâm hồn em luôn mãi, ban thật nhiều ơn
lành và giữ gìn em mỗi ngày để em luôn sống đẹp lòng Chúa và mọi người nha em
trai!
Anh
Hai của em,
Little
Stream

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét