“Linh Thao”- Tôi vẫn còn nhớ cách
đây 4 năm, khi nghe đến 2 tiếng ấy vẫn còn quá nhiều xa lạ và nghi vấn, bởi lẽ
tôi không biết “Linh Thao” là gì? Chỉ biết đây là một cách đi tĩnh tâm, mãi cho
đến khi tôi sống trong cái không khí của “Linh Thao” một cách thật sự, tôi mới
nhận ra thật nhiều điều ý nghĩa.
Cuộc linh Thao lần này của anh em
chúng tôi diễn ra từ ngày 18/07 đến ngày 24/07 do Cha Giuse Trịnh Duy Suýt, S.J. giúp cho chúng tôi. Cha đã từ Hà Nội xa xôi vào tận miền Nam, mang theo cả tấm
lòng, niềm vui và ngọn lửa yêu mến Giêsu đến với chúng tôi, nhờ đó mà mỗi anh
em trong khóa Linh thao này đều cảm nghiệm được thật nhiều điều về Chúa và lòng
thương xót của Ngài.
Bài cầu nguyện đầu tiên, Cha Giuse
đã dẫn chúng tôi đến với chủ đề cầu nguyện trong thầm kín, để dẫn tâm hồn các bạn
trẻ từ những ồn ào, náo nhiệt bên ngoài dần đi vào trong sự tĩnh lặng, lắng đọng
của đời sống cầu nguyện bên Chúa: “Còn
anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của
anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín
đáo, sẽ trả lại cho anh." (Mt 6,5-6). Chúa mời gọi tôi đóng lại những
lắng lo cho cuộc sống, có những lúc tôi đã quá bộn bề với việc học, việc cộng
đoàn, mà đã quên đi một Giêsu vẫn đang đợi tôi mỗi ngày, và chỉ có Linh Thao mới
có thể mang đến những giây phút trọn vẹn bên Giêsu như thế.
Nối tiếp với sự tĩnh lặng, chúng
tôi tập nhận ra hình ảnh của lòng Chúa thương xót từ cá nhân các ngôn sứ, các
tiên tri, rồi đến gia đình và cuối cùng là cả một dân tộc. Từ chính những hình ảnh
đó để tôi thấy Chúa đã thương tôi, gia đình tôi, cộng đoàn và nhà ứng sinh là
nơi mà tôi đang tập sống ơn gọi dâng hiến nữa. Thánh Vịnh 139 đã khiến tôi trải
qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, từ những niềm vui khi biết Chúa hiểu rõ con người
tôi, rồi bật khóc khi biết Chúa thấy những tội lỗi, xúc phạm của tôi và… Chúa
“nhắm mắt làm ngơ” để tôi có thêm thời gian sám hối và ăn năn, nhờ đó mà tôi nhận
ra ơn an ủi của Chúa. Sau bài cầu nguyện, tôi thầm hướng về Thánh Thể rồi tự
nói với mình: “Chúa ơi! Chúa có thấy con giống trẻ con không? Lúc khóc, lúc cười.
Nhưng con vui vì được khóc cười với Chúa….”
Điểm đánh động mạnh mẽ tôi trong
các kì Linh Thao vẫn là những giây phút nhận ra tội lỗi của mình, bằng một cách
khéo léo, Cha Giuse đã dẫn chúng tôi nhận ra từ sự sa ngã của Ađam – Eva, dần đến
thái độ vô cảm của mình trong đời sống xã hội thường ngày, cũng như đời sống cộng
đoàn, đã có những lúc tôi quá vô tâm hay thiếu đi sự bác ái với anh em mình mà
tôi không nhận ra. Để giúp chúng tôi thấy được an ủi, Cha dẫn chúng tôi đến với
dụ ngôn “Người Cha Nhân Hậu” (Lc 15, 11-32) và người đàn bà ngoại tình đã nhận
được ơn tha thứ. Cuộc giải tội trong Linh Thao là chính hành trình để tôi chiến
đấu với chính mình, nhận ra thiếu sót, bất toàn của mình trong suốt một năm
qua, để dám nhìn nhận và dám sửa chửa, thêm quyết tâm để sống trọn vẹn những
giây phút tương lai cuộc đời mình hơn nữa.
Sau những giây phút nhìn nhận về
con con người yếu đuối của mình, Cha đã dẫn chúng tôi nhìn lại ơn gọi của chính
mình, từ ơn gọi của bốn môn đệ đầu tiên (Ga 1, 35-42) đến ơn gọi của bản thân
chúng tôi, điều cần thiết để nuôi sống ơn gọi ấy là chính sự hiệp nhất với
Giêsu (Ga 15,1-8), hiệp nhất nên một như cành nho nối liền với cây nho, để kín
múc nguồn sức sống cho cuộc đời mình, nhất là trên hành trình theo Chúa, chắc hẳn
cũng có những lúc chúng tôi thấy mình đuối sức, mệt mỏi, cô đơn và ….muốn bỏ cuộc.
Nhưng chỉ cần có Giêsu làm tâm điểm cuộc đời tôi, tâm điểm đời sống cộng đoàn
thì lúc đó tôi sẽ có thêm sức mạnh, thêm bình an để sống vui vẻ, hạnh phúc.
Buổi chia sẻ cuối cùng sau Linh
Thao là cơ hội để anh em trong suốt 5 ngày thinh lặng với Chúa, giờ anh em có
thể nói ra với người khác về điều mình đã cảm nghiệm, bao nhiêu tâm tình vui buồn
với Giêsu, mỗi anh em đều cảm nghiệm chút gì đó rất riêng cho mình mà không thể
thốt nên lời nói được, chỉ nhủ với Giêsu rằng: “Dạ, vậy đi Chúa nhé!”. Khi đến
lượt tôi, tôi không biết dùng lời gì để diễn tả cảm xúc của mình nữa, tôi đã mời
mọi người cùng cất vang lên bài “Bao la tình Chúa”, đó cũng là điều lớn nhất mà
tôi cảm nghiệm xuyên suốt qua những ngày Linh Thao.Vâng! Chúa vẫn bên tôi.
Thánh Lễ kết thúc khóa Linh Thao
diễn ra vào rạng sáng ngày 24/07 lúc 5h30 trong bầu khí trang nghiêm và sốt sắng.
Chúng tôi tạm biệt Đan Viện Biển Đức, trở về với cuộc sống đời thường, với những
bộn bề lo toan của việc học, việc cộng đoàn. Nhưng chắc hẳn sẽ có sự khác biệt
rất lớn, bởi giờ đây chúng tôi nhận ra những bộn bề, lo toan của cuộc đời tôi
có Giêsu vẫn luôn đồng hành bên tôi. Tôi có hỏi Cha Giuse rằng: “Cha ơi! Sao
con muốn ở lại trong bầu khí này mãi”, nhưng Cha đã chia sẻ với tôi rằng: “Chúa
mời gọi các môn đệ đến ở với Ngài, và sai các ông ra đi, chứ không phải chỉ giữ
khăng khăng cho riêng mình.” Vâng! Con sẽ ra đi, tiếp tục với cuộc sống của
mình và sẽ tiếp tục làm mới lại cuộc đời mình bằng chính ngọn lửa Linh Thao
đang bừng cháy trong con.
Tôi thầm cám ơn Cha Giuse thật
nhiều, vì sau buổi kết thúc Linh Thao, Cha lại về Hà Nội để tiếp tục công việc
của mình. Dù thời gian gấp gáp, dù sức khỏe có lúc không tốt, nhưng Cha đã dành
cho chúng tôi những ngày trọn vẹn bên Giêsu, xin Chúa luôn đồng hành cùng Cha
và bước đi cùng Cha mãi Cha nhé!
Little Stream

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét