“Anh em phải nhớ lại tất cả con đường mà Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em đã dẫn anh em đi suốt bốn mươi năm nay trong sa mạc, để bắt anh em phải cùng cực; Như vậy Người thử thách anh em để cho biết lòng dạ anh em, xem anh em có giữ các mệnh lệnh của Người hay không. Người đã bắt Anh em phải cùng cực, phải đói, rồi đã cho anh em ăn man-na là cuả ăn anh em chưa từng biết và cha ông anh em cũng chưa từng biết, ngõ hầu làm cho anh em nhận biết rằng người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn sống nhờ mọi lời miệng Đức Chúa phán ra. Bốn mươi năm qua, áo Anh em mặc đã không rách, chân Anh em đã không sưng lên. Suy nghĩ lại, anh em phải nhận biết rằng Đức Chúa, Thiên Chúa của Anh em, giáo dục Anh em như người giáo dục con mình. Anh em phải giữ các mệnh lệnh của Đức Chúa, Thiên Chúa của Anh em, mà đi theo đường lối của Người và kính sợ Người” (Đnl 8, 2-6)
Đoạn Kinh Thánh trên được trích từ trích đoạn của sách Đệ Nhị Luật, với tựa đề “thử thách trong sa mạc” Nhưng khi đọc vào tôi lại có suy nghĩ khác, suy nghĩ về một Thiên Chúa đầy yêu thương và vẫn luôn dõi theo nhân loại trong từng nhịp tim, hơi thở để qua đó, con người nhận ra cách rõ hơn Chúa đã yêu thương nhân loại như thế nào.
Không như thời Tân ước, con người được nhìn thấy cách rõ ràng hơn một Thiên Chúa bằng xương bằng thịt, được diễm phúc lắng nghe và học hỏi nhiều điều từ Thiên Chúa,và may mắn hơn nữa khi thời kỳ này con người được thấy tận mắt những phép lạ từ tay Chúa Giê-su,đó là một hông ân to lớn. Nhưng khi nhìn về Cựu Ước, dường như Thiên Chúa là “Đấng ẩn mình”, Ngài chưa bao giờ Ngài xuất hiện trước con người, nhưng tất cả phải qua các trung gian là các ngôn sứ, các tiên tri để thông truyền điều Thiên Chúa truyền dạy cho dân chúng. Nói đến đây tôi lại nhớ về một cuộc hành trình dài và gian nan của Dân Israel xưa trong hành trình về đất hứa, họ hoàn toàn không biết vì sao Đức Chúa lại yêu thương và cho họ thoát khỏi ách nô lệ của người Ai Cập, họ cũng chưa hiểu được hành trình về đất hứa sẽ như thế nào, gần hay xa, khó hay dễ và có chắc mình sẽ về đến nơi đến chốn hay không? Và sự xuất hiện của Mô-sê đã kịp thời để dẫn dắt họ dưới sự lãnh đạo của Đức Chúa.
Mở đầu đoạn trích, Mô-sê đã nhắn đến dân Israel nhớ lại một cuộc hành trình 40 năm lang thang trong sa mạc, bao nhiêu là những cực khổ, khó khăn và thử thách. Nhưng dân Chúa đã không bước đi một mình lầm lũi trong đêm tối nhưng Đức Chúa vẫn luôn đồng hành và dấn bước cùng họ mặc dù họ không hề nhìn thấy Đấng đang hiện diện cùng họ. Mô-sê muốn con cái Is-ra-el phải ghi tạc điều này trong lòng nên Mô-sê đã nói rằng: “Phải nhớ lại con đường mà Đức Chúa đã dẫn anh em đi”, thật ý nghĩa cho cụm từ “phải nhớ” tại sao không phải là “nên nhớ” hay “hãy nhớ”, có lẽ vì trên “con đường” ấy đã có lúc dân Chúa muốn nản lòng chối bỏ cuộc hành trình này, cũng lắm lúc oán trách, hờn giận và thậm chí quay lưng với Đức Chúa để thờ các thần ngoại bang, rồi những cơn trừng phạt, cơn nổi giân của Đức Chúa với dân, nhưng qua những lời nài nỉ của Mô-sê, Người đã xua đi cơn giận và tiếp tục dẫn dân bước đi trong tình yêu thương của Người. Mô-sê đã nhắc lại những thử thách ấy một cách chi tiết hơn là cái đói trong sa mạc.
Có lẽ với con người, cái ăn là một trong những nhu cầu thiết yếu, ăn để sống, vì thế mà dân đã oán trách Đức Chúa, bởi khi còn làm nô lệ cho người Ai Cập, dù họ làm việc cơ cực, nhưng không ngày nào họ phải đói, luôn có gì đó để vào bụng, nhưng khi nghe lời Đức Chúa, cái đói khủng khiếp mà chẳng thấy gì để ăn, không biết lúc ấy Đức Chúa có buồn vì những lời than vãn này không, tôi tự nhủ thầm có lẽ Người cũng đang tự nói với mình: “Ôi dân ta sao lại trách cứ ta nặng lời như thế!”, và biến cố man-na từ trời rơi xuống đã khiến dân phải tin vào Đức Chúa, vào quyền năng của Người, như vậy Đức Chúa đã không bỏ rơi dân khi họ than trách Đức Chúa vì Mô-sê đã nói rõ: “Người thử thách Anh em cho biết lòng dạ anh em, xem anh em có giữ các mệnh lệnh của Người hay không”.
Thật đúng là những thử thách của Thiên Chúa không thể ngờ được, vì có những thử thách rất dễ dàng, nhưng cũng có những cuộc thử thách quá khó, và con người lúc không vượt qua được nên đã thốt nên lời oán trách Đức Chúa. Điểm yếu của con người ở đây là chỉ thấy những thử thách ở trước mắt chứ không nhìn thấy ơn Chúa đã trải dài trong suốt hành trình ấy. Mô-sê đã nhắc lại để họ không quên đi những ơn trải dài ấy “bốn mươi năm qua, áo anh em mặc đã không rách, chân anh em đã không sưng lên” Nếu chiếc áo rách đi thì lấy gì bảo vệ họ khỏi cái nóng chết người của sa mạc vào ban ngày, và cái lạnh kinh khủng khi đêm về; nếu chân họ bị sưng lên thì liệu họ có thể tiếp tục được hành trình về đất Chúa Hứa hay không. Có lẽ điều mà Mô-sê muốn nhắn nhủ đến dân ở đây không phải là cái ăn, cái mặc nhưng điều ông muốn nhắn đến dân ở đây là hãy biết nhìn vào tình thương của Thiên chúa trong những điều bình thường nhất trong cuộc sống, đừng chỉ nhìn vào những thiếu thốn hiện tại mà kêu lên những thời oán trách làm đau lòng Đức Chúa. Nói cách rõ hơn là Đức Chúa đang giáo dục dân mà theo Mô-sê là “như một người giáo dục con của mình”, tôi đã từng nghe có ai đó nói rằng “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” phải chăng Đức Chúa cũng đang giáo dục con cái Người giống như thế?
Người yêu thương nhưng không nuông chiều, yêu thương nhưng không để con cái mình có thái độ ỷ lại vào Cha của mình. Tôi tin chắc rằng lối giáo dục của Người là lối giáo dục hoàn hảo nhất, Người nuôi nấng, ấp ủ dưỡng dục con người từ lúc thai nghén trong lòng mẹ, và gửi đến cho con người những thử thách để họ vượt qua, nhưng không hề bỏ rơi mà cùng đồng hành bên con người trước những khó khăn thử thách ấy, vì những lúc dường như dân Israel rơi vào tuyệt vọng nhất thì Người ra tay cứu họ. Nhờ thế mà Đức Chúa đào luyện họ trở nên can trường, can đảm và nơi huấn luyện niềm tin mạnh mẽ của họ vào Thiên Chúa. Người quả là một người cha nhân hậu, một nhà giáo đại tài với đường lối giáo dục khôn khéo của riêng Ngài. Nhắc lại như thế, Mô-sê muốn dân Chúa hãy biết nhận ra tình yêu thương Thiên Chúa vẫn đã, đang và mãi mãi luôn trải dài trên họ từ thế hệ này sang thế hệ khác và tình yêu ấy chẳng hề thay đổi bao giờ.
Lạy Chúa, xin giúp con nhận ra tình yêu thương của chúa cũng đang trải dài trong cuộc đời con, để những khi con gặp khó khăn và thử thách trong cuộc sống, con sẽ nhận ra rằng đó là cách Chúa dạy con, huấn luyện đức tin của con, và con sẽ vui lòng đón nhận những thử thách ấy. Nhưng nếu có lúc con đuối sức, quỵ ngã thì xin Chúa giúp sức cho con Chúa nhé! Vì con tin rằng Chúa vẫn luôn yêu thương con và gìn giữ con trong cánh tay của Người.
Little Stream
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét