Giê-su! Con của tía!
Không biết con có dịp được đọc bức thơ này của tía
không? Vì giờ con đang bận rộn với công việc đi rao giảng Tin Mừng, nhưng tía vẫn
quyết định viết bức thơ này cho con, để khi nào con về thăm nhà thì đọc, vì muốn
gởi đi lắm nhưng không biết con ở đâu mà gởi bây giờ, với lại tía giờ tuổi đã
cao rồi, sợ tới lúc con trở về tía không có dịp gặp con nữa nên đôi dòng để lại
cho con.
Con yêu quý của tía, tía nhớ nhất là cái ngày má con
sinh con ở Bê-lem, con biết không, lúc đó tía với má con buồn lắm, vừa buồn, vừa
tủi cho thân phận. Tía thiệt sự không hiểu được ý của Thiên Chúa là gì, nhưng
Người đã hứa cho tía với má làm người sanh dưỡng, dạy dỗ con - Ngôi Hai Thiên
Chúa, tía cứ nghĩ con Thiên Chúa chắc phải tốt lành, cao sang và quý phái lắm,
và tía má cũng phần nào nở mặt nở mày. Nhưng ai dè cái cảnh phải dắt má con đi
giữa trời đông lạnh giá, và con lúc đó con nằm gọn hơ trong bụng của má con,
thương má con là thân phận người nữ, không khỏe bằng tía, nên lúc lên tới
Giu-đê, tía tranh thủ đi kiếm nhà trọ cho má con nghỉ lưng, nhưng họ thấy tía
má nghèo mà biểu môi, đuổi tía má đi cho khuất mắt mà không cho tá túc, má con
lúc đó nước mắt lưng tròng, tía ôm má con vào lòng mà ruột đau như cắt, tía vội
an ủi má: “Không sao đâu bà, để tui tìm thử quán trọ khác xem, chắc giá rẻ hơn
và hy vọng họ tốt với mình hơn”, suốt đêm chẳng quán trọ nào nhận hai vị khách
nghèo nàn như tía má, cuối cùng phải nhờ chuồng lừa của một ông lão tốt bụng,
đó cũng là nơi má con sinh con đó.

Với
vị thế là một người chồng, người cha, lúc đó tía cảm thấy xấu hổ lắm, xấu hổ với
Thiên Chúa vì Người đã trao cho tía trách nhiệm một người chồng và một người cha,
nhưng tía đã không tìm được cho má con và con một nơi nghỉ lưng đàng hoàng,
trong khi má con đã đến ngày sinh nở. Xấu hổ với má con vì người chồng già này
chẳng làm gì nên tích sự, cứ xin hết ngõ này, ngách nọ, nhưng phương án cuối
cùng là nơi chuồng lừa hôi hám; nhất là cảm thấy xấu hổ với con vì không tìm được
chỗ để con trai bé nhỏ của tía nằm trong đêm giá lạnh, khi má sinh con ra đời.
Có lẽ khi đó tía cũng đang trách thầm Thiên Chúa nữa, vì sao Ngài để cho Con của
Người phải chịu cảnh nghèo hèn như thế? Ngồi nhìn má con thở hổn hển, tía lo lắm
vì mình chẳng biết làm gì trong lúc vợ mình sinh con, cứ luống cuống lên nhà gà
mắc đẻ vậy, ruột thì rồi bời, lúc đó bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu tía
“không biết bả sinh con có bình an vô sự không? Không biết thằng nhỏ có sao
không?” Rồi tía thầm thì với Thiên Chúa “Chúa ơi! Chúa thương đừng để cho vợ
con có mệnh hệ gì, bả mà bị gì chắc con sống không nỗi”.
Nhưng Giê-su ơi! Lúc thấy con chào đời bình an vô sự,
thì bao nhiêu lo lắng, nỗi xấu hổ tan biến hết, thay vào đó là sự vui mừng khôn
tả. Con lúc mới chào đời kháu khỉnh, dễ thương lắm, má con thì nghỉ ngơi vì đã
kiệt sức, còn tía thì bồng con trên đôi tay, con còn nhỏ hỏn nhưng lại mang đến
cho tía hơi ấm trong đêm đông đó. Chợt trước mặt tía, có muôn vàn ánh sáng lóe
lên, tía vội che mặt đi vì ánh sáng chói vào mắt, từ từ mở cánh tay thì chợt nhận
ra đó là các vị Thiên Thần, trên người khoác chiếc áo trắng tinh, cái màu trắng
mà thợ giặt ở trần gian chắc không giặt được đâu. Các Thiên Thần vang lên câu
hát: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
bình an dưới thế cho loài người Chúa Thương”, tâm hồn tía chợt bình an trở
lại, giờ thì tía xác tín rằng: con là con Thiên Chúa đã giáng trần, tía thêm
lòng trông cậy vào Thiên Chúa hơn. Má con lúc đó đã khỏe lại, ngồi nhìn con rồi
mỉm cười với đôi môi nhợt nhạt, cho con bú xong rồi đặt lên cái máng nhỏ đã được
phủ rơm trước, đắp cái khăn mỏng lên thân hình bé xíu để giữ ấm cho con, thêm
hơi lừa phả vào, giúp con ấm hơn vào cái đêm lạnh lẽo ấy. Lúc đó, tâm hồn người
cha như tía phần nào được yên ủi, xoa dịu. Từ đàng xa, thấp thoáng ba chàng
thanh niên, trông ăn mặc chắc cũng thuộc hàng khá giả.
-“Mấy
ông đi đâu đây?” Tía vội hỏi.
-“Chúng
tôi là những nhà đạo sĩ, từ nơi xa xôi theo ánh sao chỉ đường, đến đây bái lạy
Ngôi Hai Thiên Chúa giáng trần”
Chắc con không biết trong lòng tía lúc đó vui như thế
nào đâu, các nhà đạo sĩ vô bái lạy con, rồi dâng cho con những món quà quý giá.
Tía chợt ngộ ra đây là kế hoạch mà Thiên Chúa đã định sẵn, lúc đó tía ân hận hết
sức vì đã nghi ngờ chính Thiên Chúa. Giờ ngồi suy nghĩ lại, tía càng thêm tin
tưởng vào Thiên Chúa, vào tình yêu và kế hoạnh mà Người dành cho con, cho tía
và má. Viết lại những dòng suy nghĩ, để nhìn về kỳ công mà Thiên Chúa đã thực
hiện trên cuộc đời tía và má, cũng nhìn về con và tự hào vì mình được chọn là
cha nuôi của Con Thiên Chúa.
Tía không biết tương lai của con như thế nào, nhưng
khi nhìn về hiện tại, tía tự hào về việc con làm, dù rằng có lúc con bị chống báng
dữ dội, bị đả kích dữ dội, hay có lúc bà con trong xóm đồn rằng con bị “man
man” nữa. (Mc 3, 20-21) Nhưng tía vẫn tin việc con đang làm là Thánh ý của
Thiên Chúa, kế hoạch mà Chúa Cha đã ban tặng cho con, vì qua biến cố con chào đời,
tía mới biết kế hoạch của Thiên Chúa là những điều bí ẩn, và tía chỉ cần tin tưởng
và phó thác mà thôi. Tối nào tía má cũng đọc kinh cầu nguyện cho con: “Xin
Thiên Chúa thương gìn giữ thằng bé Giê-su nhà con được khỏe mạnh hồn xác, và
chu toàn thật tốt kế hoạch mà Ngài định sẵn cho nó”. Vì với tía và má, con luôn
mãi là Giê-su bé bỏng ngày nào trong vòng tay của tía má.
Mong con của tía luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và vững
vàng trên hành trình rao giảng. Nguyện xin Cha con trên trời luôn giữ gìn con.
Tía của con
Giu-se
P/s: Cái thằng, đi rồi không chịu về thăm
tía má gì hết, tranh thủ có dịp ghé qua cho tía má thấy mặt là tía má vui rồi
nghe con. Nói nhỏ ……chừng nào về báo tía hay trước, để tía năn nỉ má con cho
tía mần con gà luột rồi tía con mình lai rai vài cốc đế nghen con.(Má con cứ sợ
tía bệnh nên cấm ngặt tía uống rượu)
*Ghi
chú: Bài viết dùng phương ngữ miền Tây Nam Bộ, nên có nét bình dân
trong văn phong.