THƯƠNG
TIẾNG VIỆT
Có
dịp được xem lại cuộc thi V-stars Kids do Paris By Night tổ chức cho các em nhỏ
là người Việt nhưng lại sinh ra tại đất nước Mỹ. Thật sự một niềm xúc động lớn
lao trong tôi. Xin được mượn lời bài hát “Thương
Ca Tiếng Việt” của nhạc sĩ Đức Trí để tiếp tục mạch cảm xúc của tôi:
Tiếng
Việt ru bên nôi, tiếng Mẹ thương vô bờ
Đưa
con vào đời bằng vần thơ, những cánh cò bay rợp mộng mơ
Tiếng
Việt Cha dạy con, những chiều bay cánh diều
Câu
đồng dao bên bạn quen, cho con nhìn quê mình tình yêu
Tiếng
Việt trong bài thơ, có người xưa chinh phụ ngồi
mỏi
mòn đợi chờ chinh phu, hoá đá rồi lời ca vẫn còn
Với
bản thân tôi, tôi luôn cảm thấy hãnh diện và hạnh phúc vì được sinh ra nơi đất
mẹ, được uống no dòng sữa tình yêu của quê hương, được tắm mát trên những dòng
sông quê, được hưởng những trái ngọt thơm lành của vùng đất ngọt lành, được
cùng bạn bè thỏa thích với những trò chơi dưới ánh trăng vàng vào mỗi độ trăng
tròn. Vâng! Được hưởng trọn vẹn nguồn hạnh phúc từ thuở nằm nôi, nhưng lại có
những lúc tôi chưa biết trân quý những gì tôi đang có. Nhớ lại khoảnh khắc tuổi
thơ, ba mẹ là người đã chắp cho đôi môi những tiếng nói ê a đầu đời, truyền sức
mạnh để đôi chân bước đi, truyền cảm hứng để những ý tưởng phong phú chào đời,
và nhất là truyền niềm tin để tiếng Việt còn lưu giữ mãi trong mỗi người Việt
Nam. Từ những tiếng “ba” “bà” “mẹ”… để dần thêm vào cơ hội ngồi ghế nhà trường,
nhờ đó tiếng Việt vẫn được bảo tồn và phát triền không ngừng.
Khi
nhìn thấy khuôn mặt của các bé tham dự cuộc thi chương trình, có những bé mang
khuôn mặt rất “tây” vì được sinh ra trên đất Mỹ, cũng có bé khuôn mặt rất “ta”
vì còn mang nhiều nét Việt, nhưng đa phần giọng nói của các em đã có phần thay
đổi nhiều, có em đã được học tiếng anh từ bé, nên học thêm ngôn ngữ mẹ đẻ có lẽ
cũng là một khó khăn với các em. Nếu nhớ lại những khó khăn lúc tôi học đánh vần
lúc bé, tôi tin chắc rằng việc học của các em hiện tại cũng là một công trình
vĩ đại. Có ai biết được không để đọc từng âm, từng vần, rồi ghép lại, học cách
đọc và ý nghĩa của từng chữ, đó là còn chưa kể tới hiện tượng đa nghĩa, đa ngôn
của tiếng Việt nữa, chỉ một nghĩa những có rất nhiều từ để diễn tả, với nhiều
cung bậc cảm xúc khác nhau. Vì thế, mà chẳng lấy làm lạ gì khi nghe một người
nước ngoài đọc tiếng Việt không chuẩn xác như “nước Viết Nàm” hay “ánh lãm gỉ
đó?”… Nghe có vẻ buồn cười, nhưng thực ra …tiếng Việt không dễ đọc và học.
Chắc
rằng để các em được có đủ can đảm bước lên sân khấu, tự giới thiệu về chính
mình bằng tiếng Việt, hát những bài hát một trăm phần trăm Việt Nam, được trình
bày qua những cung giọng “lơ lớ” của các em nhỏ mang dòng máu đỏ da vàng, là phải
nhờ vào công sức của ba mẹ các em. Họ đã không để tiếng mẹ đẻ bị lãng quên đi,
dù cho không biết vì bất cứ hoàn cảnh nào khiến họ phải rời xa quê hương, nhưng
cái tiếng mà ba mẹ và thầy cô dạy năm xưa vẫn còn đây, và tiếp tục truyền lại
nơi thế hệ tương lai. Tre già măng mọc, để những cây măng ấy vẫn được hưởng những
luồng gió Việt, thì đời tre phải hy sinh rất nhiều, dần dần các em sẽ học được,
nói được, hôm nay còn “lơ lớ” nhưng ngày mai là thành thạo tiếng Việt thân yêu.
Thêm vào đó, tôi cảm thấy chương trình V-stars Kids thật sự rất ý nghĩa vì đây
là cơ hội để giữ gìn tiếng dân tộc ta trên đất nước người, với đội ngũ huấn luyện
viên như xướng ngôn viên/ ca sĩ Anh Dũng, ca sĩ Tâm Đoan, nghệ sĩ hài Việt
Hương và nghệ sĩ hài Chí Tài, họ là những con người rất yêu tiếng Việt, rất mê
tiếng Việt và luôn giữ gìn tiếng Việt. Trong đó, có hai người mà tôi thật sự mến
mộ là nghệ sĩ hài Việt Hương – một con người đã dấn thân rất sâu vào lãnh vực
nghệ thuật sân khấu, từng bôn ba với cái nghề, trải qua bao nhiêu thách thức của
nghiệp, đó là cả một sự cố gắng, để ngày nay cô đã đứng vững trên sân khấu cùng
với lửa yêu nghề qua cách diễn, qua ngôn từ hoạt ngôn, đang dạng, cô đã góp phần
giữ gìn tiếng Việt cách mạnh mẽ. Và người thứ hai là ca sĩ Tâm Đoan, một cô gái
Việt với giọng hát ngọt ngào, những câu hò làm lặng tâm hồn người nghe, những
bài tình ca da diết và cả niềm đam mêm với dòng nhạc dân tộc, cô đã dần xây dựng
nên một tượng đài người Việt trên đất Mỹ.
Tôi
đã thực sự rơi nước mắt khi nghe một em nhỏ cất lên bài “Bún Riêu Cua Đồng” và
một em khác đã hát bài “Thương Ca Tiếng Việt” hay bài “Còn Thương Rau Đăng Mọc
Sau Hè”... Không biết rằng các em có hiểu hết những lời hát mà các em đang
trình diễn hay không, nào là bún riêu, chái bếp, rau đắng, bông điên điển, khúm
núm… Nhưng tôi đã thấy những giọt nước mắt của các em lăn dài trên gò má của tuổi
thơ, để tôi thấy rằng tinh thân dân tộc Việt đang cấy sâu vào lòng các em, những
hình ảnh ấy có thể bây giờ các em chưa hiểu hết được, vì chưa có dịp được về Việt
Nam, được thấy những bác nông dân cày ruộng, chưa thấy những chú trâu tắm nắng
trưa hè, chưa được thả diều trên đồng hay bắt cá giữa trưa, thậm chí chưa biết
căn nhà lá ra sao… Nhưng tôi tin rằng cứ nuôi những hình ảnh đẹp ấy, các em sẽ
có dịp được về quê cha đất tổ, và sẽ cảm nếm được niềm hạnh phúc lớn lao khi trải
qua những gì mà trước đây mình chỉ biết trên mặt chữ. Vâng! Tiếng Việt còn thì
còn nước Việt, tinh thần Việt cứ lưu truyền như thế thì lòng tự hào dân tộc nơi
mỗi người Việt ngày càng dâng cao, và khao khát dấn thân, xây dựng đất nước, hy
sinh cho tổ quốc trong bất cứ hoàn cảnh nào. Thật đẹp và ý nghĩa biết bao.
Với
riêng tôi, khi được học thêm một ngôn ngữ thứ hai ở trường học, tôi cảm nghiệm
rằng tiếng Anh không hề khó đọc, có lẽ với ngữ pháp đôi khi còn khó khăn, nhưng
với cách đọc thực sự không khó, có lẽ vì thế mà tiếng Anh trở nên thông dụng
trên thế giới. Nhưng với tiếng Việt, bao nhiêu là cách dùng từ, bao nhiêu là ý
nghĩa, cộng thêm ngữ pháp tiếng Việt rất đa dạng, một ví dụ để hỏi quê quán của
một người, có thể hỏi: “Anh quê ở đâu?, Anh sinh ra ở đâu? Đâu là quê của anh? Đâu
là nơi chôn rau cắt rốn của anh?” … đó là còn chưa kể đến giọng nói vùng miền
“Anh ở chộ mô? Sanh mô rứa? Quê choa mô hầy…”. Chính vì thế mới có câu nói rằng:
“Phong ba bão táp cũng không bằng ngữ
pháp Việt Nam” là thế! Đọc lại lịch sử tiếng Việt, dễ dàng thấy rằng đó là
cả một tiến trình ngàn năm, từ tiếng Hán thành tiếng Nôm, sang chữ quốc ngữ mà
chúng ta sử dụng ngày nay. Những nét chữ ấy đã ghi dấu bao nhiêu vị anh hùng, vị
kiệt sĩ muôn đời. Những bài Hịch, bài Cáo bằng tiếng Nôm; những bài thơ về những
câu truyện hay của chữ quốc ngữ… Chính vì thế, khi cầm bút hay nhập một văn bản
tiếng Việt như ngày hôm nay, tôi phải luôn ghi nhớ công ơn của biết bao nhiêu vị
tiền nhân đã có công sức sáng tạo, bảo tồn tiếng dân tộc đến ngày hôm nay.
Tiếng
Việt còn trong mỗi người, người Việt còn thì còn nước non
Giữ
tiếng Việt như ngày nào, hào hùng xưa mãi vọng ngàn sau
Tiếng
Việt còn trong mọi người
Hồn
Việt mình còn nguyên vẹn tròn
Giữ
tiếng Việt cho nối đời, lời quê hương ấy lời sắc soi
Đọc
lại dòng lịch sử hào hùng, đã có bao nhiêu lần cha ông phải chiến đấu để gìn giữ
tiếng dân tộc thân yêu, có lẽ giai đoạn ngàn năm nộ lệ giặc Tàu, và những năm
tháng thực dân Pháp, đế quốc Mỹ đô hộ, đã có lúc tiếng Việt như rơi vào tình trạng
mất đi, nhưng những áng văn thơ, nhưng dòng tư tưởng, những suy nghĩ mới vẫn
luôn tồn tại và tiếp tục ra đời, nhờ đó mà tiếng Việt vẫn còn “nguyên vẹn
tròn”. Tuy vậy, có một vấn nên nêu ra để chúng ta cùng suy nghĩ, ngày nay chính
người Việt dần đánh mất nét đẹp ngôn ngữ ấy. Trào lưu “tây hóa” dần lan tràn
vào lối sống con người, khiến họ quên lãng đi những nét đẹp của ngôn ngữ ngày
trước. Chính trào lưu ấy đã khiến con người chuộng cái mới, cái hiện đại và chê
bai tiếng nươc ta là cỗ lỗ xỉ, khó hiểu, khó nhớ, khó dùng, ví dụ thay vì cho
câu nói “tôi đồng ý”, “tôi chấp nhận” thì người ta quen dùng “OK”, có người vui
hơn thì “ô kê con dê” hay cũng có người vắn tắt hơn “Yes”… Hay thậm chí, trào
lưu tiếng việt của “teen” cũng rất thịnh hành. Nhớ có lần tôi nhận được tin nhắn
của một người bạn, tôi đã nhờ hết mọi người trong gia đình giúp dịch giùm đoạn
tin nhắn ấy nhưng chẳng thể nào hiểu được, thế là tôi đành nhắn tin lại yêu cầu
người bạn ấy nhắn tin cách đàng hoàng hơn, sau đó tôi mới hiểu được bạn muốn
nói gì với tôi. Hôm sau khi vào lớp, tôi đưa tin nhắn ấy cho các bạn trong lớp,
hầu như gần hết lớp ai cũng hiểu tin nhắn ấy, chỉ trừ tôi và một vài người bạn
không hiểu mà thôi. Thế là cả lớp chọc chúng tôi là quê mùa, không cập nhật cái mới. Vâng! Liệu rằng cứ cập nhật mà
quên đi cả những gì là gốc thì có ổn hay không? Ở đây, tôi không hề có ý phản đối
việc mở mang kiến thức với những cái mới, bởi lẽ cần phải mở ra mới hầu mong
phát triển con người, xã hội và đất nước, tuy thế cần cập nhật cách chọn lọc, tức
là giữ những cái cần giữ và nên loại bỏ những gì xem ra có hại và vô ích.
Có
lẽ ngày nay khi dùng những ngôn ngữ cách đây hơn vài chục năm đã bị đặt cho cái
tên là “sến súa”, ví dụ như khi nói “thí dụ điển hình…”, “diễn quảng một đoạn
văn”, “thông tri những thông tin cấp thiết…” dần mất đi, ngôn ngữ dần mới mẻ
hơn khi dùng “ví dụ như…”, “giải thích một đoạn văn…”, “thông tin cần thiết”…
Vâng! Có lẽ cách suy nghĩ cho rằng “sến súa” ấy có là sai lầm, khi nếu không có
cái “sến súa” ấy thì có cái mới như ngày hôm nay hay không? Không có những cái
có trước thì những cái về sau làm sao có thể phát triển được. Ở đây, tôi không
hề có ý muốn mọi người nên dùng lại những ngôn từ xa xưa ấy trong cuộc sống hiện
đại, vì chắc chắn mọi người sẽ không hiểu hết, vì xã hội ngày càng hội nhập và
ngôn ngữ phải giản đơn hơn, gãy gọn hơn. Tuy nhiên, ít ra chúng ta vẫn nên có
khái niệm của những ngôn từ ít sử dụng ấy trong đầu, như một kho tàng quý báu,
một khu triền lãm trưng bày những món hàng quý là chính tiếng mẹ đẻ của mình
trong suốt những năm về trước. Khi được học tiếng anh, tôi cũng thực sự bất ngờ
khi có những từ ngữ được người Anh hoặc Mỹ lấy từ nguyên nguồn trong ngôn ngữ gốc,
nơi mà ngôn ngữ đó phát xuất, nghĩa là tiếng Anh vẫn tôn trọng những từ mang
nét đặc trưng riêng của từ ngữ đó, vì không có gì đẹp bằng cái gốc, không có gì
tinh tuyền bằng cái nguyên sơ.
Tiếng
Việt đêm xuân xưa, hát niềm thương quan họ
Cầu
qua cầu để lại mùa thương cho sau này ai còn niềm vương
Tiếng
Việt trên dòng sông, có điệu nam ai buồn
Ai
chờ ai bên bờ xưa, ai chưa về ai còn đội mưa
Tiếng
Việt con đò đêm, tiếng hò ai bay trồng
Giọng
hò tìm người về quê hương, mang cánh đồng hiền hoà người thương
Một
cách hết sức khéo léo, Ns Đức Trí đã thổi vào bài hát “Thương Ca Tiếng Việt” tích
truyện ý nghĩa, là những bài học thuở bé chúng ta được nghe ông bà, cha mẹ kể lại,
hay đọc qua sách vở như sự tích Hòn Vọng
Phu “có người xưa chinh phụ ngồi mỏi mòn
đợi chờ chinh phu hoá đá rồi lời ca vẫn
còn”. Những hình ảnh quê hương tuyệt đẹp như cánh diều, cánh cò, lời ru của mẹ hay những câu đồng dao mà lũ trẻ chăn trâu vẫn hay
nghêu ngao trên đồng. Chưa dừng lại, nhạc sĩ còn tiếp tục với những nét văn hóa
nghệ thuật sâu sắc vào bài hát với làn điệu
quan họ, điệu nam ai và kết thúc với lời ca được lặp đi lặp lại
Tiếng
Việt còn trong mỗi người, người Việt còn thì còn nước non
Giữ
tiếng Việt như ngày nào, hào hùng xưa mãi vọng ngàn sau
Tiếng
Việt còn trong mọi người
Hồn
Việt mình còn nguyên vẹn tròn
Giữ
tiếng Việt cho nối đời, lời quê hương ấy lời sắc son.
Tôi
tin rằng, với tinh thần yêu nước nồng nàn của người Việt không chỉ ở Việt Nam
mà khắp nơi trên thế giới, tiếng Việt thân yêu sẽ còn tiếp tục được bảo tồn và
duy trì mãi, không chỉ qua chương trình V-stars Kids mà là qua những phút giây
đời thường, tiếng Việt được cất lên từ đôi môi người Việt cách đơn sơ và tinh
khiết nhất, chắc chắn tiếng Việt sẽ còn, còn mãi, còn mãi… Với những dòng tâm sự
nhỏ bé, không dám cả gan sửa lỗi cũng không liều lĩnh yêu cầu hay chỉ trích bất
cứ một ai, nhưng chỉ với chút suy tư của một người con Việt Nam. Xin tri ân những
ai đã, đang, sẽ vã mãi mãi giữ gìn, bảo tồn nét đẹp của tiếng Việt; và cũng xin
những ai đang dần quên đi những nét đẹp ấy hãy cố gắng quay lại để tìm chút gì
đó rất “Việt” qua chính ngôn ngữ Việt thân yêu.
Little Stream
(Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân)
