26 tháng 11, 2012

Tản mạn: NHỮNG BƯỚC CHÂN TUYỆT VỜI

            -“Dạ! con mời cô bác lấy cháo ăn sáng ạ!”

            Mọi người niềm nở đem những chiếc tô nhỏ ra để lấy phần cháo cho người nhà của mình đang nằm bệnh, có người còn tấm tắc khen: “Cháo mấy Sơ nấu ngon quá!”.  Dường như có một chút gì đó là niềm vui và hạnh phúc nơi mỗi người, khi họ nhận được bát cháo từ tay chúng tôi.

            Mỗi sáng thứ Hai hàng tuần, tôi lại được đến bệnh viện Phạm Ngọc Thạch để làm việc Tông Đồ, nơi đây, tôi phụ giúp các Sơ, các cô, chú và các anh chị sinh viên đi đến từng phòng bệnh và phát cháo cho họ. Vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi tôi đến nơi đây, tôi đã có một cái nhìn rất lạ lẫm, Các Sơ, các cô chú không là người thân của những bệnh nhân nơi đây, hoàn toàn là những con người xa lạ, nhưng lại có một sự phục vụ tận tình đến như vậy. Nhìn những giọt mồ hôi của mọi người, nhìn thấy mọi người chạy ra chạy vào để chuẩn bị đến giờ phát cháo, tôi nhận ra một hình ảnh đặc biệt nơi họ, đó là một Đức Kitô ở giữa đời sống đời thường ngày hôm nay, những điều mà họ đã và đang thực hiện  ấy chỉ với một mục đích duy nhất được gói gọn trong tiếng “Truyền giáo”. Tôi vẫn nhớ một bài hát với những lời ca thật ý nghĩa: “Đẹp thay, những bước chân gieo mầm cứu rỗi, đẹp thay những bước chân rảo khắp nẻo đường”, vâng đời sống một người Kitô Hữu cần phải biết ra đi, và mang Chúa đến cho mọi người.



            Lúc còn bé, tôi nghĩ về tiếng “Truyền giáo” là một điều rất xa lạ, có lẽ chỉ có các linh mục mới làm được vì các Ngài có thể dùng lời mình mà giảng dạy cho người khác, nhưng khi đến bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, tôi mới học được bài học mang Chúa đến cho mọi người, không cần phải dùng lời rao giảng, không nhất thiết phải giỏi giang, nhưng chỉ với một công việc nhỏ bé thôi quậy cháo, khiêng nôì cháo, phát cháo và với một nụ cười trên môi. Vâng, thế là đủ. Bởi không cần nói họ cũng biết đây là cháo mà các Sơ bên đạo Thiên Chúa nấu, không cần nói mình là một Kitô Hữu họ vẫn khen “những người Công Giáo sao mà tốt bụng quá”, dường như họ nhận ra nơi các Sơ, các Cô Chú, các Anh Chị Sinh viên một hình ảnh khác, không phải là bản thân họ nữa, mà là hình ảnh của Đức Kitô.  Dẫu biết rằng khi muốn có nồi cháo ngon, phải có kinh phí, phải thức thật sớm để chuẩn bị, phải cân đong đo đếm cho vừa, phải sống trong một môi trường bệnh tật, một cái giá phải trả sao mà lớn quá.

            Qua đó, tôi nhận ra con đường theo Chúa, mang chúa đến cho mọi người khó đi lắm, nhiều chông gai và thử thách, đôi khi phải trả giá bằng chính sức khoẻ mình, nhưng Người lại ban cho tôi  một niềm an ủi lớn khi “Ai gieo trong lệ sầu, sẽ gặt trong vui sướng, ai gieo trong nước mắt sẽ về giữa tiếng cười”, các thánh tử đạo đã sẵn sàng làm chứng cho Chúa bằng cả sự sống của mình, dù bị bắt bớ nhưng những Thánh Lễ, những Bí tích, những lời rao giảng vẫn vang lên bên người Kitô Hữu mọi nơi mọi lúc; trong cuộc sống ngày nay, tôi nhận ra trách nhiệm người Kitô Hữu của mình ngày càng gấp rút hơn, nhanh hơn, bởi với bước chân của người trẻ, với một sức trẻ, không có gì có thể ngăn cản không cho tôi ra đi truyền giáo cho Nước Trời, và dù gặp khó khăn thử thách, với sức mạnh mà Chúa ban tặng, tôi sẽ vượt qua tất cả, miệng tôi vang lên lời ca “Những bước chân tuyệt vời thật đẹp thay, ôi thật đẹp thay, là những bước chân của người đem Tin Mừng cho mọi nơi”.

                                                                                        Little Stream


13 tháng 11, 2012

Tản mạn: TÂM TÌNH MÙA VỌNG

TÂM TÌNH MÙA VỌNG

             “Trời cao, hãy đổ sương xuống, và ngàn mây hãy mưa Đấng chuộc tội! Trời cao hãy đổ sương xuống, vầ ngàn mây, hãy mưa Đấng cứu đời”. Mỗi khi nghe bài hát quen thuộc ấy vang lên, tôi chợt nhận ra mình đang bước vào mùa Vọng, mùa chờ đợi Đấng Cứu Thế được sinh ra làm người để cứu chuộc nhân loại lỗi tội. Muà vọng làm tôi liên tưởng về màu tím, màu đặc trưng xuất hiện nhiều nhất trong các Thánh Lễ. Màu của sự ăn năn thống hối, màu của sự mong chờ,  của niềm khao khát cháy bỏng nơi tận sâu đáy lòng của con người nơi gian trần.

            Tôi tự vấn lòng mình phải sống thế nào để xứng đáng với mùa đặc biệt này. Lúc nhỏ, tôi vẫn hay đợị mẹ đi chợ mua cho tôi chiếc bánh và vài ba viên kẹo, trong lòng cứ thấp thỏm không yên “không biết mẹ có nhớ mua quà cho mình không nữa?”, trông thấy dáng mẹ về tới đầu ngõ, tôi chạy ùa ra mừng mẹ, khi biết mình có quà, tôi ôm choàng lấy cổ mẹ mà hôn lấy hôn để; tôi cũng hiểu được niềm khao khát đợi chờ ấy khi sống xa gia đình, tôi mong được nghe tiếng bố mẹ qua điện thoại, mong nhận được bức thư tay từ những người thân yêu, mong được ăn những món ăn mẹ nấu. Khi chờ mong những điều ấy, tôi có cảm giác như thời gian đang kéo dài đằng đẳng, để lại một khoảng lặng sâu nơi đáy lòng con người. Giờ đây, tôi cũng đang mong chờ, không phải chỉ vài món quà, không  là một cánh thư viết vội hay những món đặc sản quê nhà, mà tôi đang mong chò điều cao quý hơn vậy nữa, một Đấng Cứu thế sắp sinh ra cho con người, và chính Đấng này sẽ cứu muôn dân khỏi vết nhơ muôn đời.



            Nhưng khi làm bất cứ một điều gì cũng cần phải có điều kiện cần thiết, tôi vẫn nhớ mỗi lần mẹ đi chợ vẫn hay dặn: “Con ở nhà phải ngoan ngoãn, trông nhà cẩn thận, về mẹ sẽ mua quà cho con”. Vâng, đó là điều kiện của mẹ tôi. Nên khi trông chờ Chúa đến, tôi nhận ra những  điều  cần làm bây giờ là chính lời của ngôn Sứ Isaia: “ Có tiếng người hô trong hoang địa, hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng phải lắp cho đầy, mọi núi  đồi, phải bạt cho thấp, khúc quang ch phải uốn cho ngay, đường lồi lõm phải san cho phẳng” (Lc 3, 4-5). Nhìn lại nơi đời sống mình, tôi nhận thấy mình còn rất nhiều điều cần sửa chửa, đôi khi là tính cách cọc cằn thô lỗ, lắm lúc là đời  sống biếng nhác của mình, cũng nhiều lầm tôi không còn nhớ đến Chúa trong cuộc đời tôi, khi thấy mình hạnh phúc, tôi bỗng gạt Chúa sang bên cạnh mà ôm trọn cả niềm vui riêng vào mình, nhưng khi đau khổ, lại chạy đến Chúa mà than trách: “Lạy Chúa, sao Chúa nỡ bỏ mặc con”. Ôi, tôi đã than trách Chúa 18 năm nay rồi, đã bao lần tôi nhận biết bao ơn lành của Chúa, nhưng lại phủ nhận công ơn của Người. Tôi thật bất xứng trước mặt Chúa. Vì thế, trong một năm mới sắp đến, tôi sẽ đổi mới con người mình, khắc phục những khuyết điểm nơi bản thân; giờ đây tôi quyết sám hối, dọn lòng đón Chúa đến, sửa lại lối đi sai lầm của mình, lắp đầy thung lũng ích kỷ, bạt thấp những ngọn núi kiêu căng, uốn cho ngay những khúc quanh ganh ghét, đố kỵ người khác và san cho phẳng những lồi lõm biếng nhác. Một niềm  hy vọng rằng sẽ như lời hứa của Tiên Tri Isaia “rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa”.(Lc 3,6)

            Lạy Chúa, xin giúp con quyết tâm thông hối tỗi lỗi đã bao nhiêu năm làm con xa Chúa, và xin dạy con don lòng xứng đáng để đón Chúa đến trong lòng con. Amen

                                                                                    Little Stream