17 tháng 3, 2017

Tản mạn: CÂU CHUYỆN NƠI ĐIỂM TÔNG ĐỒ


Em bước vào lớp với hai cành hoa hồng trên tay, em gửi đến Cô giáo chủ nhiệm một cành để chúc mừng Cô nhân ngày 08/03, và cành còn lại em gửi đến tôi như muốn khẽ nói lên lòi cảm ơn, rồi cả lớp vỡ òa trong nước mắt…

Hôm nay cũng như bao ngày, tôi bước vào lớp như mọi khi, quen thuộc với công việc giảng dạy tiếng anh cho các em lớp 1A ở trung tâm phát huy Bình Triệu. Đây là điểm tông đồ khá quem thuộc với tôi vì tôi đã đến dạy cho các em vào mỗi buổi sáng thứ tư hàng tuần. Nói là dạy để oai, nhưng thật ra với những kiến thức còn hạn hẹp của mình, tôi thật sự ngại ngùng khi đứng trước các em, và chỉ mong các em sẽ hiểu những gì mà tôi chia sẻ. Các em gửi tặng cho tôi tiếng gọi “Thầy”, tiếng gọi xuất phát từ đôi môi trẻ thơ sao nghe ấm áp và hạnh phúc quá chừng.

Cũng như những dịp khác, tôi vẫn thường hay tổ chức cho các em chút gì đó đặc biệt, cách riêng giúp các em về bài học làm người, chia sẻ những điều cần thiết trong cuộc sống, từ tư thế đứng chào thầy cô, cách nói chuyện và cũng chia sẻ mục đích của những ngày lễ như ngày Phụ Nữ Việt Nam 20/10, Nhà Giáo Việt Nam 20/11, Giáng Sinh, Tết Nguyên Đán và hôm nay là ngày Quốc Tế Phụ Nữ 08/03. Tôi muốn giúp các em nói lên lời chúc mừng và cám ơn cô giáo chủ nhiệm lớp nhân ngày đặc biệt này.



Nuôi ý tưởng từ hôm qua, tôi đã chuẩn bị một lẳng hoa nhỏ, và dự định sẽ làm gì cho ngày mai. Nhưng đến khi bước vào lớp, một không khí khá buồn và căng thẳng, tôi không biết có điều gì đang xảy ra chăng? Nhìn xuống hàng ghế cuối, không thấy em N. - lớp trưởng trong lớp, tôi quay sang hỏi cô giáo:

-“Cô ơi! Hôm nay lớp trưởng xin vắng phải không cô?”,
- Cô trả lời với nét mặt khá buồn: “Em nghỉ học luôn thầy à! Em nghỉ ở nhà bán quán nước giúp gia đình”.
- Tôi gặng hỏi thêm: “Em nghỉ từ khi nào vậy cô?”.
- Cô trả lời tôi: “Từ hôm qua thầy ạ!”.

Nói thêm một chút về Trung Tâm Phát Huy Bình Triệu, đây là nơi các Soeurs Dòng Đaminh quy tụ những em học sinh thuộc diện gia đình khó khăn, không có điều kiện đến trường, đến nơi đây để tham gia các lớp học của các Soeurs, do các giáo viên mà các Soeurs mời về cộng tác trong việc giảng dạy, nơi đây cũng là nơi để các em tiếp tục ước mơ đến trường của mình vì Trung Tâm được giảng dạy và tính điểm như trường nhà nước, và các em sẽ tiếp tục học ở các trường sau khi hoàn thành khóa học tại đây.

Quay trở lại với trường hợp của em N., em thực sự là một học sinh khá giỏi, chăm ngoan. Lớp học với khoảng hơn 20 em học sinh, đa dạng các độ tuổi từ 6 tuổi đến 13, và N. là một trong những học sinh lớn trong lớp, năm nay em đã 13 tuổi. Nhà em có 2 chị em, gia đình là người dân nhập cư, từ vùng quê lên Sài Gòn để làm ăn, vì hoàn cảnh quá khó khăn, nên cả 2 chị em đều không có hoàn cảnh đi học, nhờ các Soeurs đã giúp các em tiếp tục ước mơ ấy. Nhưng hôm nay, khi hay tin em không còn đến lớp nữa, thực sự tôi bỡ ngỡ nhiều, vì một em học sinh có khả năng học giỏi, thông minh và một tương lai sáng lạng đã bị vụt tắt, em hoàn toàn có khả năng học cao hơn, giỏi hơn và có cơ hội nhiều hơn so với các em học sinh khác.

Tôi chợt lặng chừng vài phút để suy nghĩ, nhìn vào những đôi mắt thơ ngây kia, ưu tư về tương lai của các em, và tôi đã chia sẻ với các em trong lớp rằng: “Các em à! Từ hôm nay trở đi, thầy mong các em hãy cố gắng quý trọng từng giây phút ngồi trên ghế nhà trường để được học nhé! Vì tương lai các em chỉ có việc học mới có thể giúp các em thôi!”. Nói thế rồi tôi tiếp tục bài giảng của ngày hôm nay.

30 phút trôi qua, thật sự quá ngỡ ngàng, khi thấy N. từ đàng xa bước vào lớp với hai cành hoa hồng trên tay, em gửi đến Cô giáo chủ nhiệm một cành để chúc mừng Cô nhân ngày 08/03, và cành còn lại em gửi đến tôi như muốn khẽ nói lên lòi cảm ơn, rồi cả lớp vỡ òa trong nước mắt. Nỗi xúc động lại dâng lên trong lòng, tôi nói khẽ với N. “Em có thể nán lại để cuối giờ cùng lớp chúc mừng cô ngày 08/03 không?” và em gật đầu đồng ý với tôi. Tiếp tục bài giảng còn lại, tôi kết thúc trước khoảng 15 phút. Tôi mời N. bước lên, vẫn với cương vị trưởng lớp, đại diện lớp nói đôi lời mừng cô chủ nhiệm.
“Nhân ngày 08/03, em kính chúc cô luôn được dồi dào sức khỏe”, nói đến đây em bật khóc òa lên, cô giáo vội đến ôm lấy em vào lòng và nói khẽ: “Cám ơn em rất nhiều đã nhớ tới cô ngày hôm nay, ngoan đừng khóc nữa” và cô cũng đang khóc. Trước cảnh tượng ấy, những đôi mắt thơ ngây của các em chỉ đứng nhìn và lặng lại, vì có những em còn quá nhỏ để hiểu điều gì đang diễn ra, và tôi cũng đang dâng trào cảm xúc, nhưng đang cố nén lại.

Tôi xúc động giữa một cảnh tượng hết sức to lớn về tình người. Con người vẫn có một trái tim, và nếu như khoảng cách về vật lý có xa xôi, thì khoảng cách lòng người lại gần biết bao. Dù em nghỉ học, nhưng vẫn nhớ đến cô giáo ngày 08/03, và nhớ đến tôi với lòng biết ơn dù tôi chẳng làm được gì cho em cả. Để xóa đi bầu không khí ấy, tôi đàn lên bài “ngày tám tháng ba, em ra thăm vườn, tìm một bông hoa, xinh tươi để tặng cô giáo…” các em trong lớp hát vang lên bài ca, cùng lúc N. cầm lẳng hoa mà tôi đã chuẩn bị đại diện lớp tặng cho cô trong niềm xúc động.

Sau buổi học hôm ấy, tôi mời em nán lại ít phút để cùng trò chuyện, hỏi em để rõ hơn về việc em nghỉ học, em đã chia sẻ vói tôi nhiều điều, nhưng vẫn còn một tia hy vọng nho nhỏ khi biết em vẫn đang tham gia một lớp học bổ túc khác vào ban đêm, cũng giống như chương trình của trung tâm Bình Triệu, nhưng chỉ học 3 buổi tối trong tuần. Tôi cười và động viên em cố gắng để nắm chắc con chữ, bởi lẽ tương lai em chỉ có con chữ mới mong giúp em vượt qua cái nghèo, cái khổ đang ôm lấy gia đình. Em cám ơn tôi và bước ra về, nhìn theo bước chân N., tôi thầm cầu nguyện cho em một tương lai tươi sáng hơn, và nhiều điều may lành sẽ đến với em trong cuộc sống.

Tôi thầm nói với Chúa: “Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã cho con kinh nghiệm tông đồ quý báu này, để con biết rằng đời sống phục vụ thật đa hình vạn trạng, xin cho con lòng can đảm, sự sẵn sàng để con dám chấp nhận những sự thật sẽ đến trên hành trình phục vụ” và một lần nữa nhìn vào những ánh mắt của những em học sinh còn lại trong lớp, lòng tôi vẫn mang một nỗi ưu tư khó tả…

                                                                                        Little Stream

Tản mạn: NHÀ TÔI = CỘNG ĐOÀN TÔI


Trải qua kì tĩnh tâm Mùa Chay 3 ngày của Giáo Xứ Từ Đức, do Cha Raymon Trần Đức Thảo, Dòng Đồng Công thuyết giảng, đã mang đến cho riêng bản thân tôi thật nhiều suy nghĩ. Có lẽ riêng với năm mà Giáo Hội hướng đến việc chuẩn bị cho các bạn trẻ bước vào đời sống hôn nhân, tôi có những suy nghĩ phải chăng những chủ đề tĩnh tâm như thế liệu có thích hợp với chính mình, hay có giúp ích gì cho bản thân hay không? Và trước khi quyết định tham gia, tôi đã lập lững rất nhiều. Cuối cùng đưa ra quyết định, tôi sẽ tham gia tĩnh tâm cùng giáo xứ nơi đây, trước để được hòa cùng không khí ấm áp của Giáo xứ trong những ngày chuẩn bị mùa Chay Thánh, và sau là góp nhặt chút gì đó vào túi hành trang muà Chay của mình năm nay.

Và với bài giảng của Cha, đã khiến tôi mang lấy biết bao tâm tình, từ cách chia sẻ hết sức thú vị, cùng với Slideshow hết sức sinh động, và trên hết là cách mà Cha thổi hồn và bài chia sẻ của mình thật ý nghĩa biết bao. Chủ đề mà Cha chọn cho ba ngày tĩnh tâm có đề tài: “NHÀ TÔI”. Vâng! Tiếng gọi ấy cứ thân thương như thế nào ấy. Cha giải thích rằng “Nhà Tôi” cũng có thể là chỉ về căn nhà của mình, cũng là cách Chồng nói về Vợ và ngược lại là Vợ nói về Chồng cho người khác nghe,“À! Đấy là nhà tôi đấy”- một ví dụ thật ví von và dễ hiểu. Nhưng với riêng tôi, qua cách mà Cha chia sẻ, tôi cũng hiểu “NHÀ TÔI” là “CỘNG ĐOÀN TÔI” nữa. Mỗi ngày với một đề tài nhỏ dựa trên hai tiếng “NHÀ TÔI”, Cha đã chia sẻ về “YÊU – GHÉT – PHÚC”,  nghĩa là những điều đáng yêu, đáng ghét bỏ và những điều mang lại hạnh phúc cho gia đình, cho cộng đoàn.


Chữ “YÊU” chất chứa biết bao tâm tình, ngày đầu tiên Cha đã dẫn mọi người, cách riêng là bản thân tôi nhận ra như thế nào là tình yêu thực sự nơi gia đình, và với tôi là tình yêu thương nơi cộng đoàn mình đang sống. Tình yêu đích thực được xây dựng trên những sự hy sinh, cảm thông biết lắng nghe, chia sẻ những kỷ niệm vui buồn và trên hết là sự hiện diện của Thiên Chúa giúp cho tình yêu nơi gia đình thêm hạnh phúc. Cha nhấn mạnh đến tính “Đơn Hôn và Vĩnh Hôn” của Hội Thánh, để mọi người, cách riêng là các bạn trẻ nhận ra Tình Yêu Hôn Nhân trong Ki-tô Giáo không chỉ dừng lại ở mức bình thường, nhưng là còn một Bí Tích, với sự chúc lành của Thiên Chúa cho đôi bạn trẻ ấy, giúp họ vượt qua những khó khăn, sóng gió trong gia đình. Với tôi, nhìn về nơi cộng đoàn mình, tôi cũng nhận ra đấy là nơi tình yêu thương mà anh em dành cho nhau, đó cũng là sự hy sinh, nhẫn nhục, biết chia sẻ cho nhau những khó khăn, đau khổ để cùng thúc đầy nhau đi lên trên hành trình ơn gọi, và nơi cộng đoàn vẫn có sự hiện diện của Chúa Giê-su, là trung tâm điểm cho mỗi anh em cùng quy hướng về, giúp họ thêm sức mạnh vượt qua những thách đố trên hành trình tìm hiểu ơn gọi để giúp nhau xây dựng bản thân và cộng đoàn thêm thăng tiến hơn mỗi ngày.

Chữ “GHÉT” mà Cha chia sẻ trong ngày thứ hai, là hình ảnh những con sâu mọt đang dần phá hủy những mầm non gia đình đang dần lớn lên. Đó là những thói hư tật xấu, nơi người vợ hoặc người chồng hay thậm chí là những đứa con trong gia đình, có thể là tính tình mỗi người mỗi khác nhau, cộng thêm những ý kiến suy nghĩ trái chiều, tù đó dẫn đến những cuộc cãi vã, tranh chấp và nguy hiểm hơn như ly thân, ly dị. Gia đình đôi lúc vẫn cần những lúc sóng gió để mỗi thành viên thêm hiểu nhau hơn, cảm thông cho nhau, bởi ai đó đã nói rằng “cãi vả là gia vị của tình yêu”, nhưng mỗi người cần phải biết dừng lại đúng chỗ để “gia vị ấy” được dừng lại ở mức vừa ăn, vừa để thưởng thức trong đời sống gia đình. Tôi chợt này ra trong suy nghĩ mình, đời sống cộng đoàn cũng thế, làm sao để tránh khỏi những khó khăn, thử thách, những cuộc tranh luận và cãi vả, dù không phải to tiếng như cuộc sống ngoài đời, nhưng thiếu đi thì cộng đoàn phải chăng phần nào mất đi ý vị của nó. Và những vấn đề ấy được nảy sinh từ nhiều chiều hướng khác nhau, bởi lẽ bản thân tôi vẫn thấy mình vẫn còn cái tôi cá nhân quá nhiều, chỉ nghĩ cho mình mà ít nghĩ đến anh em, và thậm chí làm lợi cho mình mà gây hại cho người khác, với những giới hạn, hẹp hòi ấy của bản thân làm cho tôi không dung hòa được trong đời sống cộng đoàn, và chưa mang đến niềm vui đích thực cho mọi người. Muốn giải quyết nó, tôi cần tập loại bỏ đi những cái “GHÉT” ấy ra khỏi con người mình ngay chính lúc này.

Chữ “PHÚC” là điều mà tôi cảm thấy được đánh động nhiều nhất. Niềm hạnh phúc của mỗi gia đình dựa trên những sự hy sinh thầm lặng, biết bỏ qua những lỗi lầm cho nhau, biết dung hòa ý kiến đôi bên và nhường nhịn nhau một chút để gia đình được ấm êm, con cái được hưởng niềm hạnh phúc. Cha cũng nhấn mạnh về việc làm sao để gia đình có những giờ cơm chung, giờ kinh chung vào buổi tối để sự hiện diện của Chúa giúp gia đình vượt qua những khó khăn. Vâng! Đời sống cộng đoàn làm sao có thể thiếu đi những điều mà Cha nói như trên, anh em được quy tụ về từ khắp nơi trên đất nước Việt Nam, cùng chung sống cho một lý tưởng là Giê-su, và để cộng đoàn hạnh phúc, có lẽ anh em cần hy sinh cho nhau trong những công việc thầm lặng, biết bỏ qua những lỗi lầm, và biết tôn trọng ý kiến của người khác, nhường nhịn nhau để cùng xây đăp bầu khí cộng đoàn thêm ấm êm, hạnh phúc và nhất là để mỗi anh em trong cộng đoàn đều cảm nghiệm được “Có Chúa đang hiện diện nơi đây”.

Kết thúc buổi giảng huấn, Cha mời gọi anh em chị em trong giáo xứ cùng hát và làm theo cử điệu bài “Kinh Hòa Bình”, với ý chỉ mỗi người là một khí cụ mà Chúa dùng để mang bình an, hạnh phúc đến cho người khác. Vợ chồng là khí cụ bình an, hạnh phúc cho nhau; con cái là niềm vui, sự hạnh phúc của cha mẹ; và mỗi anh em chúng tôi là khí cụ bình an, hạnh phúc cho cộng đoàn mình, để cùng hướng đến xây dựng một gia đình, cộng đoàn hạnh phúc, một giáo xứ vững mạnh và một Giáo Hội kiên vững. Bài hát “Gia đình nhỏ, hạnh phúc to” mà Cha mở lên trong giây phút kết thúc tĩnh tâm, có lẽ phần nào đánh động nơi mỗi người cha, người mẹ và với riêng tôi nữa. Giây phút ấy tôi chợt nhớ về gia đình ứng sinh mà tôi đang sống, gia đình ứng sinh nhỏ bé được xây đắp từ những cộng đoàn nhỏ bé, cộng đoàn nhỏ bé được xây đăp từ những thành viên nhỏ bé…. “À ơi à ơi! Mãi mãi chúng ta, một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to”. Xin tạ ơn Chúa và cám ơn Cha Raymundo thật nhiều vì những ngày tĩnh tâm thật ý nghĩa và để lại trong tôi nhiều điều khó quên trong Mùa Chay Thánh này.

Mùa Chay 2017

Little Stream

01 tháng 3, 2017

Tản mạn: TẠM BIỆT “DẤU CHÂN”

TẠM BIỆT “DẤU CHÂN”

“Bao nhiêu dấu chân qua, bấy nhiêu lần cảm tạ.
Đôi khi có những bước phôi pha, mà hình bên bóng chẳng rời xa.
Hôm nao thấy dấu chân đôi, đó là Chúa đi bên tôi.
Hôm nào còn một dấu chân thôi, là bởi vì Chúa ẵm tôi lên rồi”
(Dấu Chân – Thông Vi Vu).

Khi được hay tin Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống được Chúa gọi về, tôi thực sự còn quá nhiều ngỡ ngàng và chút gì đó sự luyến tiếc trước sự ra đi của ngài.

Buổi sáng thứ tư lễ tro, sau khi tham dự Thánh Lễ trở về, tôi bước vào giờ cầu nguyện của mình, tôi cũng không quên dâng lên Chúa tình hình sức khỏe của Đức Cha hiện tại, bởi tôi hay tin ngài nhập viện từ một vài ngày trước đó qua facebook. Lần đầu tiên biết tin, tôi vẫn chưa chắc chắn điều mình nghe là sự thật, mãi cho đến khi đọc qua thông báo của Giáo Phận Phan Thiết, tôi mới tin điều đã xảy ra. Sau giờ cầu nguyện, tôi lướt qua vào dòng thông tin, thì hay tình trạng sức khỏe của Ngài khá yếu, tim đã ngưng đập đến bốn lần vào đêm hôm trước. Và có hay đâu khi 8h00 ngày hôm nay, Cha đã về với Chúa.



“Hỡi người hãy nhớ mình là bụi tro, một mai mình sẽ trở về bụi tro” .Vâng! Đúng vậy, cuộc sống con người là mỏng manh như thế, vết tro được xức trên đâù tôi trong Thánh Lễ sáng nay và trước sự ra đi của Đức Cha cũng nhắc nhớ tôi về điều đó. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi nghe nhạc khúc “Dấu Chân”, với những ca từ thật giản đơn từ câu truyện Footprint, tôi thầm khen tác giả nào đã thổi hồn vào những lời lẽ mộc mạc ấy, để biến nó trở nên một bài hát thật hay và ý nghĩa. Lúc đó, tôi vẫn chưa là một cậu ứng sinh, vẫn đứng trước những sự ngập ngừng những lựa chọn cho tương lai, chọn con đường nào cho mình? Và Chúa muốn con đi con đường nào? Nhưng từ lúc nghe được những lời ca của bài hát “Dấu Chân”, dường như tôi nhận được một lực thúc đẩy mạnh mẽ. Vâng! Con chọn Chúa…

Tôi đã tự hỏi, tác gỉa của bài hát ấy là ai? Tìm trên các trang mạng, tôi thấy hàng chữ “Thông Vi Vu”, cái tên nghe nghệ sỹ quá. Mãi đến khi tôi bước chân vào nhà ứng sinh, nghe anh em giới thiệu, tôi mới biết đó là nghệ danh của Đức Cha Giuse đặt cho những sáng tác của Ngài. Tôi thật thán phục trước con người tài hoa như thế. Nếu có ai hỏi tôi, vì sao lại chọn con đường ơn gọi, tôi sẽ trả lời với nhiều động lực đã thúc đẩy tôi, từ Thiên Chúa, từ gia đình, người thân và bạn bè cũng có, và chắc chắn cũng có một lý do mà có lẽ ai nghe cũng phải cười… Vâng! Vì bài hát “Dấu Chân”.

Nơi bài hát là một nguồn động lực thật lớn cho chính bản thân tôi. Hình ảnh một người thanh niên đi trên bãi cát với tâm trạng vui tươi, và anh nhận ra có một dấu chân đang song hành bên cạnh để anh không cảm thấy cô đơn. Vâng! Chúa đang bước đi bên anh, và nhờ Người để anh có được niềm vui đích thực trong cuộc sống. Hình ảnh tiếp đến cũng là bãi biển ấy, nhưng người thanh niên bước đi với tâm trạng buồn sầu, chán nản và muốn buông xuôi tất cả, nhưng khi nhìn xuống bãi cát, anh chợt thấy dấu chân hằn lên bãi cát ấy không phải là dấu chân của mình, bởi dấu chân ấy to hơn, và hằn sâu hơn trên cát. So với sức bước đi bình thường của anh, thì không thể khiến vết chân sâu đến thế. Anh chợt nhận ra, đó là vết chân của Giê-su, Người đang ẵm anh trên vai, và cùng chia san nỗi buồn với anh, giúp anh xoa đi nỗi buồn, lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Nhận ra điều ấy, người thanh niên đã dâng lên Chúa lời cảm tạ từ tận đáy lòng mình.

 Nhìn lại cuộc đời mình, hành trình mà tôi đã bước đi, dù không quá dài, những cũng đã cảm nghiệm được những điều ý nghĩa cho cuộc sống. Nhất là khi bước chân vào nhà ứng sinh, tôi mới nhận ra sự đồng hành và hiện diện của Chúa bên tôi nhiều hơn nữa. Khi gặp niềm vui trong cuộc sống, có thể là lúc tôi đậu tốt nghiệp, đậu đại học, được nhận vào nhà ứng sinh, tốt nghiệp đại học hay những niềm vui nhỏ bé trong cộng đoàn, trong gia đình mỗi dịp về thăm… Nhưng cũng lắm lúc nỗi buồn đè nặng tâm hồn mình khi gặp những ngã đỗ trong cuộc sống, khi gia đình có chuyện buồn, khi việc học thất bại, hay đời sống cộng đoàn không như mình mong muốn. Những lúc ấy, tôi cất lên điệp khúc của bài hát “Dấu Chân”, dường như có phép lạ gì đó giúp tôi lấy lại niềm tin trong cuộc sống. Bởi vì tôi tin rằng Giê-su đang bước bên tôi.

Cha ơi! Hôm nay Cha đã về với Chúa, nhưng những gì Cha để lại cho đoàn chiên của Cha luôn còn mãi, cách riêng với con là bài hát “Dấu Chân” ấy vẫn luôn in sâu trong con, bài hát vẫn luôn là một phần động lực để giúp con lấy lại niềm tin vào Chúa, vào cuộc sống. Đứng trước sự ra đi của Cha, con chỉ luyến tiếc vì không còn được nghe những sáng tác mới của Cha nữa, nhưng con vui mừng khi Cha không bước đi một mình, Cha đã bước đi với Chúa một chặng đường 65 năm nơi trần gian, lúc vui, lúc buồn, lúc thăng, lúc trầm vẫn luôn có “Dấu Chân” Giê-su bên cạnh, thì giây phút Cha về với Chúa, con tin rằng “Dấu Chân” ấy vẫn tiếp tục đồng hành bên Cha. Khi về bên Chúa, Cha hãy hát cho Chúa nghe mỗi ngày những bài hát của Cha, Cha nhé!

Little Stream