17 tháng 5, 2013

Tản mạn: NHỚ VỀ NGƯỜI ANH


Có lẽ khi Anh Tám đọc được những dòng  này, thì có lẽ Anh không còn hiện diện nơi mái Nhà Ứng Sinh trong vai trò của Thầy Quản Lý của NUS nữa. Nhưng hình ảnh về một Anh tám Triêm hiền hậu, vui tính vẫn luôn hiện diện trong tâm trí của tôi.


Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên bước chân vào Nhà Ứng Sinh, người đầu tiên mà tôi được gặp đó chính là Anh. Tôi thật sự không nghĩ Anh là một Thầy quản lý, vì chính lúc ấy Anh mặc chiếc áo thun, với chiếc quần tây đã dần nhạt màu, và đôi dép tổ ong đã in sâu trong cái nhìn đầu tiên của tôi. Anh đã đến và tiếp chuyện với Soeur (người dẫn tôi đến NUS), cái nhìn thật hiền, nụ cười thật tươi, Anh đi rót nước và ngồi tiếp khách, cho đến khi Chú Sáu ra tiếp khách thì Anh Tám lui vào phòng làm việc. Vâng! Với cái nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra  một Anh Tám giản dị và đơn sơ thế ấy, một Giêsu Hữu với một đời sống khó nghèo đáng cho tôi học tập và noi theo . 


Và khi tôi được Chú Sáu chính thức nhận vào Nhà Ứng Sinh, Anh người mà tôi được gặp gỡ và tiếp xúc nhiều nhất, từ việc sắp xếp Cộng đoàn để tiện cho việc học của tôi, hay đến cả những việc khi nào tới sống cùng Cộng đoàn cũng được Anh Tám quan tâm cách sâu sắc. vẫn nhớ lắm mỗi khi đi gặp đồng hành, thật vui và hạnh phúc biết bao khi được Anh Tám chia sẻ những kinh nghiệm sống thật quý báu của một người Giêsu Hữu, từ những việc về phương diện học tập, đến đời sống cộng đoàn, tôi vẫn nhớ như in câu hỏi mà lần đầu tiên gặp đồng hành Anh đã hỏi tôi: “ Sao rồi, sống trong cộng đoàn thấy thế nào em?” Câu hỏi ấy như nhắc nhở tôi một điều rất quan trọng, và khó nhất là chính đời sống cộng đoàn, mỗi anh em ở mỗi nơi quy tụ về, vùng miền, phong tục, tập quán khác nhau, thật sự sống được đời chung như vậy là cả một hồng ân mà Thiên Chúa đã thương ban. Nhiều lúc gặp những khó khăn trong đời sống Ứng Sinh, khi cần đến sự tư vấn giúp đỡ của Anh Tám thì chắc chắn đó sẽ làm mộ sự vui vẻ nhận lời, Anh Tám sẵn sàng chia sẻ tất cả những gì trong khả năng của Anh. Đồng thời Anh giúp đưa ra những lời khuyên thiết thực và tốt hơn cho một người Ứng Sinh. Hay cũng lắm lúc tôi đã thắc mắc với Anh Tám về việc giữ trọn ba lời khấn, nhất là lời  khấn Khó nghèo, Anh đã giúp tôi hiểu sâu hơn, rõ hơn về một cái nghèo thật sự, cái nghèo của người nhà tu, cái nghèo của một Giêsu Hữu.


Đáng nhớ nhất là kì trại truyền thống của Nhà ứng sinh dòng Tên Việt Nam, một hình ảnh của Anh Tám Triêm rất vui vẻ, yêu đời, pha thêm chút hồn nhiên nhưng cũng không kém phần nghiêm túc. Khi xem lại những video clip về kì Trại, qua Anh tôi nhận ra đời sống của một Giêsu hữu không chỉ là sự làm việc chăm chỉ, nhưng còn là sự vui chơi hết mình. Ngày Chúa nhật mừng Lễ Chúa Thăng Thiên, cũng là ngày mà anh em Ứng Sinh chúng tôi phải nói lên lời chia tay với Anh Tám trước khi Anh lên đường nhận sứ vụ mới mà Cha Bề Trên giao phó. Khi nghe những lời chia sẻ của Anh, lời chào tạm biệt đã khiến bản thân tôi phải trào nước mắt, lúc ấy biết bao cảm xúc đã dâng lên trong lòng tôi, chút gì đó nuối tiếc vì khoảng thời gian qua mình đã nhiều lần làm Anh Tám phải buồn lòng, chút gì đó nỗi buồn khi sắp phải chia tay một người Anh, nhưng cũng có chút gì đó niềm vui khi thấy Anh đã sẵn sàng cho sứ vụ lên đường. 


Lúc này, tôi chỉ biết nói lên lời cám ơn Anh Tám thật nhiều, cám ơn Anh vì tất cả những gì Anh đã làm cho anh em Ứng Sinh; cám ơn Anh vì bài học khó nghèo và phục vụ mà Anh để lại trong lòng mỗi Ứng Sinh,  hình ảnh của một Thầy Quản lý NUS sẽ luôn ở mãi trong lòng mỗi Ứng Sinh chúng tôi.


Kính chúc Anh Tám luôn được nhiều sức khỏe, bình an, hạnh phúc và hoàn thành thật tốt sứ vụ mới mà Nhà Dòng trao phó. Nguyện xin Thiên Chúa luôn tuôn đổ muôn vàn ơn lành trên Anh. Và dù đi bất cứ nơi nào, chúng em cũng mong Anh đừng quên Nhà Ứng Sinh mà Anh từng làm việc và hình ảnh mỗi anh em Ứng Sinh mà Anh đã từng gắn bó nhé Anh. Chúng em sẽ nhớ đến Anh tám thật nhiều trong lời cầu nguyện.


                                                                                        Little stream

 



03 tháng 5, 2013

Tản mạn: CẢM XÚC SAU NHỮNG NGÀY HỘI TRẠI


                Một cơn mưa nhỏ khẽ rơi trên phố, làn gió lâng lâng mát mẽ dần làm xoa diu đi cái oi bức của buổi trưa hè. Cũng cảm xúc ấy làm tôi nhớ về những khoảng thời gian hạnh phúc, bình an nơi Hội Trại Truyền Thống của Nhà Ứng Sinh Dòng Tên Việt Nam tại khu du lịch Paradies- Vũng Tàu. Dường như bao nhiêu kỉ niệm thật khó quên trong tôi về hai ngày Hội Trại quay về trong tôi.

                Buổi sáng 30/4, trong khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, anh em chúng tôi đã thức dậy sớm hơn so với mọi ngày, có mặt ở Giáo xứ Thiên Thần để kịp cho Thánh Lễ khởi đầu ngày Trại. Trông khuôn mặt ai cũng hạnh phúc và vui mừng, vì biết rằng đây chính là khoảng thời gian thỏa sức vui chơi, giải trí, nhưng cũng là lúc bản thân mỗi người có thể thể hiện tinh thần đoàn kết, lòng yêu mến của mình - đó là tinh thần của một người Ứng Sinh Dòng Tên, luôn lạc quan, yêu đời yêu người và vui vẻ phục vụ. Thánh Lễ diễn ra trong một bầu khí hết sức thiêng liêng, với những lời chia sẻ của Chú Sáu (Cha Antôn) và qua lời nhắn nhủ của Đức Giêsu rằng: "Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy"(Ga 14,27). Chỉ thế thôi tôi đã sẵn sàng, sẵn sàng cho những ngày Hội Trại, cho chính hành trình "ra khơi" của mình. "Ra khơi với Mẹ La Vang, ra khơi với Mẹ Việt Nam, dù bão tố dù phong ba hãi chi", bài hát kết lễ thật hùng mạnh và ý nghĩa. Giờ đây tôi sẽ "ra khơi", và trong chuyến hành trình ấy có cả sự hiện diện của Đức Giêsu, Mẹ Maria cũng đang bước đi với anh em trại sinh chúng tôi. 


               Mọi công việc đều có sự chung tay góp sức của mọi người, với một sức trẻ, với tinh thần trẻ của một người Ứng Sinh, nên công việc chuẩn bị được hoàn thành rất sớm. Chúng tôi bắt đầu chuyến "ra khơi" bằng chính những lời kinh Mân Côi, để cầu xin Chúa qua lời cầu bầu của Mẹ để chúng tôi có một hành trình bình an. Sau hơn hai giờ, trước mắt tôi là một bãi biển xanh ngát, thơ mộng. Ôi! Đã đến Vũng Tàu rồi. Và chuyến xe đưa chúng tôi đến với khu cắm trại. Không biết các anh chị Giáo Lý Viên giáo xứ Thủy Giang đã đón chúng tôi từ khi nào, nhưng khi đoàn chúng tôi đến các anh chị đã chào đón chúng tôi với những nụ cười niềm nở, đó là món quà quý giá mà chính con người của vùng đất Vũng Tàu mang đến cho mỗi anh em Ứng Sinh chúng tôi. Bắt đầu ngày Hội Trại với những trò chơi nhập trại, chỉ mới khởi động thôi nhưng tôi đã cảm nhận được cái nóng, không khí sôi nổi và tinh thần đoàn kết của mỗi anh chị em trại sinh. Buổi sáng, chúng tôi cùng cùng làm việc, hoạt động, hì hục làm trại, trang trí trại; Buổi chiều là những trò chơi đồng đội thật vui tươi và ý nghĩa. Có những cô chú là ân nhân, thân nhân của anh em Ứng Sinh, dù lớn tuổi nhưng các Cô Chú vẫn cùng tham gia những trò chơi đồng đội. Thật sự chính những khoảnh khắc ấy đã nối kết mối dây yêu thương giữa mỗi người chúng tôi, dù là những con người xa lạ, chưa gặp một lần, nhưng qua trò chơi ấy, chúng tôi nhận ra nhau, hiểu nhau và đoàn kết với nhau hơn trong tinh thần của Đức Kitô. Buổi tối hôm ấy, chúng tôi có những tiết mục văn nghệ thật đặc sắc, buổi văn nghệ vơi diễn viên chính là các anh chị em trại sinh, tuy không như các tiết mục biểu diễn nghệ thuật trên truyền hình, nhưng với tôi, buổi vẫn nghệ mang đến cho tôi biết bao cảm xúc, vui cười có, suy tư cũng có và cả lời mời gọi tôi "lên đường" để Ra khơi với Đức Kitô. Đặc biệt nhất là phút hồi tâm dưới sự hướng dẫn của Chú Sáu, Chú đã giúp mỗi người nhìn lại chính mình qua một ngày hội trại. Thầm tạ ơn Chúa vì Người đã bạn cho anh chị em trại Sinh chúng tôi một ngày thật vui tươi và ý nghĩa, và chúng tôi đi vào giấc ngủ để có sức khỏe tốt cho buổi trại thứ hai.
                
                Tiếng tù và cất lên, gọi chúng tôi thức dậy, Thánh lễ diễn ra tại đất trại,  nhưng cũng không kém phần thiêng liêng, trang trọng. Những tiếng hát lời kinh vang lên nơi vùng đất vắng, hôm ấy cũng là ngày Giáo Hội mừng kính  Thánh Giuse Thợ, và với tâm tình trong ngày hội trại mới, chúng tôi thầm xin Thánh Cả cầu bầu cùng chúa cho chúng tôi có một ngày Trại luôn nhiệt thành, yêu mến và bừng cháy ngọn lửa "ra khơi". Sau buổi ăn sáng nhẹ, tất cả trại sinh đã ở trong tư thế sẵn sàng cho trò chơi lớn, và qua chính những khoảnh khắc ấy, tôi mới thấy được ý nghĩa quan trọng của tinh thần đoàn kết của con người với nhau, vượt từ trạm này qua trạm nọ, có trạm phải vượt qua biết bao thử thách, nhận được mật thư phải thay nhau tìm ra, cũng lắm lúc tìm mãi không ra quy luật của trò chơi, dường như mọi người có phần hơi nản, hành trình đã xa, mà phần phải dừng lại quá lâu để giải mật thư, nhưng may thay khi có một thành viên trong nhóm tìm ra, thế là mọi người lại hì hục cùng làm, nụ cười nở trên môi khi tìm đến trạm tiếp theo với những thử thách cam go mới. Thật đúng như cha ông xưa từng nói "không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền" cộng thêm chút tinh thần đoàn kết thì chuyện chi cũng vượt qua được. Tuy không là đội về trước nhất, nhưng cả đội ai cũng vui, cũng mãn nguyện với những gì mình đã làm được. Buổi cơm trưa hôm ấy là chính lúc những câu chuyện rôm rả. Tôi bỗng nhận ra một điều tình thân ái của anh chị em chúng tôi như tăng thêm từng ngày. Xúc động nhất là buổi chiều, khi  biết thời gian sắp hết, các thành viên từ trại này kéo sang trại khác để giao lưu, thêm vào đó là những phần thuyết trình trại thật đặc sắc, mang đến cho cả khu đất trại vang rộn lên những tiếng vỗ tay, tiếng cười nói. Thế rồi những giây phút tạm biệt cũng đến "Những giây phút vui bên nhau qua rồi, chỉ còn lại trong tim là nỗi nhớ, chỉ còn lại trong tim là kỉ niệm, tạm biệt nhé, tạm biệt nhé bạn ơi!", tiếng tù và báo hiệu kết thúc ngày Hội Trại đã vang lên, mọi người đều mang chung một cảm xúc bùi ngùi khó tả, những cái bắt tay, lời hỏi thăm gợi lên trong tôi biết bao sự nuối tiếc, ước gì hôm nay chỉ mới là ngày bắt đầu, nhưng chắc chắn điều đó là không thể. Các anh chị Giáo Lý Viên giáo xứ Thủy Giang tiễn chân chúng tôi đến tận bãi đỗ xe, những cái vẫy tay, lời chào tạm biệt. Vâng!  Nhớ lắm những hình ảnh đẹp, của con người và cả phong cảnh nơi vùng đất Vũng Tàu đã in sâu trong tôi dù chỉ sống qua hai ngày ngắn ngủi.
            
           Chúng tôi đã kết thúc chuyến "ra khơi" nơi những ngày hội trại, bắt đầu chuyến hành trình mới, sắn sàng để đáp lại tiếng mời gọi của Đức Giêsu: "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo" (Mc 16,15). Chuyến ra khơi này chắc chắn sẽ thu về nhiều thành quả vì chúng tôi đã được thêm sức mạnh, thêm yêu thương qua những ngày Hội Trại ngắn ngủi. Chính những bước chân trẻ sẽ không ngừng bước dù sẽ gặp nhiều gian nan, thử thách trên hành trình ra khơi ấy, vì tôi tin rằng Đức Giêsu vẫn bước đi bên tôi mỗi ngày.

                Lạy Chúa, xin giúp con luôn vững tin vào Chúa, luôn sẵn sàng cho một hành trình mới, hành trình ra khơi mang Chúa đến cho mọi người. Amen
Little Stream