(Bài viết do độc giả gửi về Blog)
Khi chiêm ngắm biến cố Đức Mẹ Dâng Mình trong Đền Thánh, lòng tôi chợt rung lên như có một ký ức cũ được gợi dậy từ rất sâu trong đáy hồn. Tôi nhớ lại ngày thơ bé — ngày bố mẹ bồng tôi vào Đền Thánh Vincente và dâng tôi cho Chúa. Lúc đó tôi chưa biết gì, chưa có ngôn ngữ để đáp lại, nhưng chính khoảnh khắc ấy lại trở thành một hạt giống âm ỉ suốt đời tôi, chờ đến thời điểm chín muồi để nảy mầm.
Năm tôi 18 tuổi, gia đình làm lễ “chuộc con”. Người ngoài nhìn đó là một nghi thức truyền thống, nhưng với tôi, đó lại là phút giao thoa kỳ diệu: một lời dâng được bố mẹ thầm nguyện từ ngày tôi chưa biết nói, giờ đây được âm thầm trao cho tôi. Từ lúc ấy, tôi hiểu rằng đời mình sẽ không còn thuộc về một lời khấn hộ nào khác nữa. Nếu tôi muốn thuộc về Chúa, tôi phải tự bước vào, tự dâng lên, tự để cho Ngài đặt tay trên cuộc đời mình.
Có lẽ hành trình tu trì bắt đầu từ khoảnh khắc ấy — không phải vì tôi đã quyết định đi tu, nhưng vì lời dâng năm xưa của bố mẹ đã chạm vào tôi, cho đến tuổi trưởng thành và đáp trả một tiếng gọi âm thầm trong lòng mình. Tiếng gọi không ồn ào, không kịch tính, nhưng rất kiên trì: “Hãy trở về với lời dâng nguyên thủy của con.”
Hôm nay, khi bước vào Đền Thánh Vincente — lần này không còn bằng vòng tay của bố mẹ, mà bằng chính đôi chân run rẩy của một người đang dò dẫm tìm ý Chúa — tôi cảm nhận một sự khác biệt qua chính khao khát cháy bỏng nơi nội tâm: tôi không còn là đứa trẻ được dâng, nhưng trở thành con người tự nguyện hiến dâng. Sự khác biệt ấy thật mong manh nhưng cũng thật quyết liệt: tôi bắt đầu hiểu rằng dâng mình cho Chúa không phải là một khoảnh khắc, nhưng là một trạng thái nội tâm, một phẩm chất sống, một lời đáp trả kéo dài suốt đời.
Trong Đền Thánh Vincente, tôi thấy rõ hơn sự thật về chính mình: sự yếu đuối, sự bất toàn, sự giới hạn mong manh của kiếp người — những điều mà trước đây tôi thường che giấu. Nhưng càng phơi bày, tôi lại càng cảm thấy bình an, như thể Chúa không đòi nơi tôi điều hoàn hảo, mà chỉ xin tôi dâng Ngài đúng điều tôi có — một con người cần được chữa lành và hướng dẫn.
Liên kết với hành động được dâng trong Đền Thánh nơi Mẹ Maria, tôi không còn nhìn đó như một biến cố lịch sử, mà như một mẫu gương cho hành trình ơn gọi của chính mình. Mẹ bước vào Đền Thánh với sự tinh tuyền và đơn sơ, còn tôi bước vào Đền Vincente với cả những vùng tối chưa được gọi tên, nhưng điểm gặp nhau của tôi và Mẹ là ở chỗ đều được dẫn đi — một bên bởi Thánh Thần, một bên bởi sự kiên nhẫn của Thiên Chúa.
Giờ đây, tôi hiểu rằng lời dâng mình không phải là “trao cho Chúa điều tốt đẹp nhất”, nhưng là “để Chúa thánh hóa những điều chưa tốt nơi tôi”. Dâng mình không phải là cố gắng thuộc về Chúa trong một giờ, một nghi thức, nhưng là thuộc về Ngài qua từng chọn lựa rất nhỏ, qua từng dấu chỉ trung tín rất âm thầm, qua từng cuộc hoán cải rất chậm.
Hôm nay, khi đặt tay lên ngực và thinh lặng trước Nhà Tạm, tôi xin được sống lại lời dâng nguyên thủy mà bố mẹ đã trao dâng Chúa thay cho tôi — nhưng bằng trái tim của một người trưởng thành biết mình được gọi.
Xin Đức Mẹ, Đấng đã được dâng, gìn giữ lời dâng của đời tôi. Xin Mẹ dạy tôi can đảm bước đi, trung tín ở lại, và khiêm tốn để Chúa nhào nặn. Để nơi Nhà Chúa, tôi có thể tiếp tục nảy mầm, lớn lên, và hoàn thiện điều mà ngày bé tôi đã được khởi sự trong ân sủng, hầu trở thành một hiến lễ sống động dâng lên Thiên Chúa.
Tác giả: Mùa Xuân Xanh