12 tháng 8, 2023

Tản mạn: NỖI SỢ VÀ HẠNH PHÚC

 Nỗi sợ vốn là điều rất bình thường trong thân phận của kiếp người. Từ khi vừa mở mắt chào đời cho tới ngày xuôi tay nhắm mắt, có bao giờ con người thực sự bình an và không có nỗi sợ. Đứa bé sợ xa cha mẹ và sợ thiếu vắng tình thương. Em học sinh lo sợ cho những kỳ thi sắp tới, lo lắng ôn bài để đạt kết quả thật tốt. Người lớn sợ thiếu thốn miếng cơm manh áo, sợ gia đình bất hòa. Có người lại sợ lo vì sức khỏe suy yếu và dần tiến tới cái dốc bên kia cuộc đời. Rõ ràng hơn, có người sợ cái chết ập đến bên mình cách bất ngờ, để lại gia đình, tài sản và mọi thứ mà họ kiếm tìm cả đời.


Sinh ra đã sợ tổn thương,

Lớn lên lại sợ dặm trường thương đau.

Sợ mình té ngã, nát nhàu,

Chỉ mong những phút thanh tao yên bình.




Dường như trong nỗi sợ ấy, con người quên đi hạnh phúc đích thực đời mình. Nỗi sợ cũng đồng nghĩa với khát khao hạnh phúc. Hoàn cảnh càng éo le chừng nào thì nỗi ước mong hạnh phúc càng lớn lao chừng đó. Đó có thể là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng với người Ki-tô Hữu thì không hẳn là nằm mơ. Cùng đích của người Ki-tô Hữu là chính Thiên Chúa, Ngài là Đấng mang đến cho họ hạnh phúc và bình an đích thực.


Nỗi sợ ấy tựa như cảm giác sắp bị chìm của Phê-rô. Nỗi hạnh phúc tựa như khoảnh khắc Chúa Giê-su đưa tay nắm lấy Phê-rô và cứu ông khỏi chết. Cũng vậy, Chúa Giê-su cũng đưa tay cứu mỗi người chúng ta khỏi nỗi sợ hãi trong cuộc sống. Nhưng nhiều lúc chúng ta lại để tâm lý sợ hãi che lấp mọi ân sủng và sự trợ giúp đến từ Thiên Chúa.


“Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?” Chúa Giê-su đã dạy cho Phê-rô và mỗi người Ki-tô Hữu bài học về đức tin. Cuộc sống vẫn đầy dẫy khó khăn và thách đố làm chúng ta sợ hãi, nhưng chúng ta vẫn còn niềm tin vào Thiên Chúa, tin vào quyền năng tuyệt đối của Ngài sẽ dẫn đưa chúng ta tới bến bờ hạnh phúc vĩnh cửu.


“Lạy Thầy, xin cứu con!” Câu nói thể hiện niềm tin của thánh Phê-rô. Đối diện với cái chết cận kề, Phê-rô nhận ra chỉ có Chúa mới có thể cứu mình. Thực ra chuyện Phê-rô được cứu còn nằm ở chỗ Phê-rô chủ động đưa tay xin Chúa cứu. Thiên Chúa vẫn một mực thương xót, nhưng mỗi người chúng ta có muốn đưa tay để Ngài kéo lên hay không, là chuyện của lòng tin và sự tự nguyện của chúng ta.


Lạy Chúa, xin ban cho mỗi người chúng con đang khi quay quắt giữa những khó khăn và sợ hãi trong cuộc sống, biết chạy đến bên Chúa để được Ngài ủi an và chúc phúc. Xin cho chúng con mãi tin vào lời Chúa dạy: “Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.” (Ga 16,20)


Little Stream

Photo: Moon

10 tháng 8, 2023

Tản mạn: ĐỨC MẸ SAO BIỂN

 “Lạy Mẹ là ngôi sao sáng, soi lối cho con lúc vượt biển thế gian…”. Câu hát thân quen mà thủa bé tôi đã được nghe những người ông, người bà trong giáo xứ hát vang sau mỗi lần đọc xong chuỗi Mân Côi. Câu hát in đậm trong tôi hình ảnh người Mẹ giúp cho con cái mình đang trong những khốn đốn và gian nan của kiếp người. Mẹ là trung gian cầu bầu cùng Chúa và đồng hành sát cạnh bên con trong mọi khoảnh khắc, nhất là những lúc chòng chành và nguy hiểm nhất. Hôm nay, khi được đến với Đức Maria Sao Biển tại Đà Nẵng, những tâm tình thủa ấy lại quay về trong tôi cách trọn vẹn.


Khuôn viên đài Đức Mẹ Sao Biển nằm trên khu vực lãnh thổ trải dài của quý Soeurs Dòng thánh Phaolô tại Đà Nẵng. Tôi đã cố tìm về nguyên nhân xuất hiện của bức tượng Đức Mẹ và thực sự bất ngờ vì điều ấy đúng như câu hát “…soi lối cho con lúc vượt biển thế gian…”. Sau một cơn siêu bão đổ vào Đà Nẵng với mức phá đổ kinh khủng, bức tượng Đức Mẹ Sao Biển được đặt trên kệ đá sơ sài trong khuôn viên tu viện hướng ra mặt biển vẫn nguyên vẹn, thậm chí là những miếng tôn che tạm cũng không hề hấn gì. Sau biến cố này, người dân kể cả lương hay giáo vẫn tuôn đến với Đức Mẹ.




Vì khuôn viên đài Đức Mẹ Sao Biển đối diện với khuôn viên là những hàng quán phục vụ ăn uống ven biển, nên những tiếng nhạc xập xình và tiếng người nói chuyện hoặc ca hát lớn tiếng. Tuy nhiên, giữa những hàng cây xanh trong khuôn viên lại có những khuôn mặt thành khẩn cầu nguyện. Từng nhóm người đến đọc kinh, lần hạt Mân Côi hoặc thắp hương xin ơn cùng Đức Mẹ. Có nhóm người mặc những trang phục trang trọng, cũng có người ăn mặc rất đỗi bình thường. Có người là khách du lịch và cũng có người dân Đà Nẵng đến cùng Đức Mẹ. Có những cụ già, những em bé, những sinh viên công giáo và có cả những tu sĩ hoặc dự tu nam nữ.


Tận mắt chứng kiến những nhóm người tuôn về bên Mẹ, tôi lại thấy mình như thủa bé được kề bên Đức Mẹ. Những tâm sự đơn thành của đứa con thơ bên người Mẹ cũng rất giản dị: Mệt, đau, khổ, tạ ơn, xin ơn và thậm chí là chỉ ngắm Mẹ cười thôi là đủ. Có lẽ những tất bật của kiếp người nhiều lúc khiến tôi mỏi mệt. Ngắm Mẹ cười, lòng tôi lại bình an. Cơn gió biển hắt lên mát rượi hoà lời kinh của nhóm chúng tôi với lời kinh của những khách đến viếng. Hẳn Mẹ đã nghe rất rõ và hiểu rất thấu. “Lạy Mẹ là ngôi sao sáng, soi lối cho con lúc vượt biển thế gian…”.


Tạ ơn Chúa đã ban cho chúng con người Mẹ hiền luôn đồng hành và chuyển cầu cùng Chúa cho đoàn con. Xin cho từng người chúng con theo gương Mẹ để sống yêu mến Chúa mỗi ngày một hơn.


Little Stream