30 tháng 9, 2022

Truyện ngắn: KINH MÂN CÔI CỦA NGOẠI

Ngoại hay lần hột. Lần hột ở bất cứ nơi đâu, giờ nào.

Ngồi một mình lắc lư trên võng, ngoại cũng mân mê rồi nhấn mấy hột gỗ đi tới đều đặn, miệng thì lẩm bẩm: “Kính mừng Maria…”. Lần tới hình cây Thánh Giá tức là đã lần xong năm chục kinh Kính Mừng thì ngoại hun Thánh Giá cái chụt rồi lần sự tiếp theo. Cứ thế mỗi ngày chắc cả chục sự vui – thương – mừng –sáng, ngoại xoay miết.

Ngồi một mình trước hàng ba ngoại cũng lần hột. Vừa đọc kinh vừa dòm mấy con gà lon ton trước sân với mấy con chó đang vờn theo đuôi muốn cắn gà. Lâu lâu ngoại vừa cầm sợi chuỗi vừa chạy ra trước sân miệng la làng: “Chó! Chết à! Cắn gà tao đập què chưn nghen mậy!”. Thằng cháu ngồi kế bên cười muốn xấp mặt xuống đất vì cái mặt tỉnh bơ của ngoại.


Ngồi ngoài sàn lãng ngoại cũng lần chuỗi. Vừa lần vừa ngó bụi chuối đu đưa trước gió. Mấy hôm bão kéo tới gió cuộn cây chuối muốn ngã, cũng hên là thân cây chuối khá chắc nên trụ được chớ hông thì cũng gãy mấy hồi rồi. Thấy quầy chuối nặng trì cây chuối, ngoại vọng vô nhà:

-“Bây ơi! Coi lấy cây sào chống quầy chuối chớ hông nó chỏng gọng!”

Miệng thì kêu mà tay vẫn lần chuỗi, nhẩm chắc gió lớn tụi nhỏ chưa nghe ngoại kêu thêm tiếng nữa:

-“Tao kêu bây nghe hông dzậy?”

Thằng rể lấp xấp miệng thì “dạ”, chân thì chạy, tay với cây sào và mớ dây tép ra trụ quầy chuối trước mặt bà già vợ. Chớ hông bả la làng thì khỏi có mần ăn gì thêm. Vậy mà tay ngoại vẫn lần chuỗi dù đâu có đọc thêm kinh gì ngoài ngó ra thằng rể đang vật nhau với cây chuối gió đu đưa ngoài kia.

Tối về thì khỏi kể. Tuổi già khó ngủ đã đành, ngoại lần chuỗi hình như suốt đêm. Lần tới chừng nào sợi chuỗi rớt cái “rột”, đứa con gái bước vô buồng đỡ bà má nằm lại ngay ngắn rồi đắp mền cho bà. Cất sợi chuỗi kế bên gối nằm. Vậy mà đứa con gái mới quay lưng đặt nằm xuống giường đã nghe bà già kế bên “Kính mừng Maria…” đều như bắp. Có hôm nó quên cất sợi chuỗi vô túi áo mà bà má la làng quá trời: “Ai! Ai lấy chuỗi tao! Trả đây!” vậy là đứa con gái chạy qua hổng kịp thở trả lại sợi chuỗi, bà chộp lấy rồi xếp bằng trên giường ê a: “kính mừng…”

Mấy đứa con biểu: “Má ghiền sợi chuỗi!” hay đúng hơn là “má ghiền đọc kinh!”. Đọc gì đọc hoài đọc quỷ, đọc có ý nghĩa gì đâu. Đầu óc không minh mẫn nên tất cả chỉ là vô thức. “Đọc mà chả hiểu gì cũng đọc!” Đứa con gái nói vậy. Rồi quay qua xỉ vô thằng con biểu: “Nhớ! Giữ đạo mà như ngoại bây thì khỏi giữ còn sướng hơn. Giữ đạo là làm việc bác ái, là sống tốt, là hiểu điều mình làm, hiểu điều mình nói. Biết hông?”

Mấy hôm ngoại bệnh, ngoại không ra vô nhà được, chỉ nằm một chỗ. Phía trên giường đối diện chỗ ngoại nằm là tượng Đức Mẹ Mân Côi với nụ cười rạng rỡ. Ngoại không đọc kinh lớn tiếng nữa. Mấy ngón tay chỉ vân vê rồi đẩy nhè nhè mấy cái hột mà có hột thì đi, hột thì không. Miệng râm ran “Kính mừng…” tiếng có, tiếng mất.

Đêm qua ngoại vừa sốt, vừa tiêu chảy, vừa ói. Đứa con gái thức suốt đêm. Thấy bà má oằn người để ói vô thau mà nó khóc. Hình như nó sợ… cũng hên chừng khuya thì bà đỡ, nằm im với hơi thở nhẹ hều trên giường, hai tay xụi lơ. Sợi chuỗi để kế bên, chỏng gọng. Lâu lâu ngoại mở mắt dòm thẳng lên tượng Đức Mẹ, rồi thi thoảng cười cười rồi ngủ thiếp đi.

Thằng con ngồi kế bên khều vai mẹ: “Mẹ ơi! Hổng nghe tiếng ngoại đọc kinh buồn quá!”

Mẹ rờ đầu thằng nhỏ mới hơn mười tuổi, mắt ngân ngấn buồn:

-“Ừ! Đợi ngoại khỏe lại rồi ngoại đọc kinh cho nghe! Nghen con!”


                                                                                    Little Stream

Thơ: CON ĐƯỜNG NHỎ

THƯỞNG THỨC BÀI THƠ TRÊN YOUTUBE


(Mừng lễ thánh Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su)


 Đường hỡi! Đường ơi! Sao nhỏ thế?

Theo đường tôi có đến được nơi,

Sớm hôm hưởng thánh nhan Thiên Chúa,

Đấng đang hiện hữu ở trên trời?



Đường hỡi! Đường ơi! Sao nhỏ thế?

Âm thầm, phục vụ với hy sinh,

Việc dù nhỏ bé nhưng ý nghĩa,

Phụng sự Thiên Chúa qua tha nhân.



Đường hỡi! Đường ơi! Sao nhỏ thế?

Có những khúc nẻo lắm quanh co,

Vì đường hẹp quá sao tránh khỏi,

Thách thức gian nguy, sẽ khó dò.


 

Đường hỡi! Đường ơi! Sao nhỏ thế?

Xin ơn can đảm bước trên đường,

Dám sống dấn thân và quảng đại,

Dẫu rằng đau đớn vẫn còn vương.



Đường hỡi! Đường ơi! Sao nhỏ thế?

Nhưng hỡi ai đi hết đoạn đường,

Thi hành sống đẹp lòng Thiên Chúa

Mai ngày phúc kiến Đấng Yêu Thương./.


Little Stream

23 tháng 9, 2022

Truyện ngắn: MIỀN NHỚ...

 1.

Lành ngồi ngay cửa cái, lưng tựa vô thành cửa, đầu hơi cúi, mắt nhìn chăm chú vô cái sịa trải đầy nếp trên mặt. Tay sàng qua sảy lại rồi lựa ra mớ nếp cũ bỏ ra ngoài, miệng thi thoảng chép chép: “Nếp mới mua dzìa mà mọt dữ thần dzậy chèn!”. Cúi lâu mỏi cổ Lành ngước lên, xoay cổ qua bên này rồi lại bên kia, hai mắt nhắm nghiền tỏ vẻ sảng khoái sau hồi lâu cúi lầm cúi lũi. Mũi hít một hơi gió mát sao thoảng mùi dầu thơm đâu đây. Mở mắt ra Lành giật mình vì một cậu thanh niên đứng tần ngần trước mặt mình, vai quảy ba lô màu đen nhìn sang trọng và trẻ trung lắm, mắt đeo kính mát, nón lưỡi trai màu đen tuyền, áo thun xanh dương với chiếc quần jean nhìn hợp thời trang hết sức. Cậu thanh niên nhìn Lành rồi hỏi:


-“Chị! Cho hỏi đây có phải nhà bà Tám Lanh, nhà chị Lành không?”


Lành vừa lấy làm lạ vừa trả lời:


-“Ờ! Đúng rồi! Mà cậu là…”


Cậu thanh niên tháo kính mát cúi xuống hai tay choàng vai Lành:


-“Chế Hai! Em nè!”


Lành mừng quýnh hai tay líu ríu, đứng lên ôm choàng lấy thằng em cả năm nay học trên Sài Gòn mới về, hai tay vỗ tấm lưng nó phành phạch, chợt nhớ gì đó nên Lành ngoẻo cổ vô nhà kêu:


-“Má ơi! Thằng Tí dzìa!”


Má đang dở cái mâm cơm để lên bàn thờ, hỏi vọng ra:


-“Ai dzìa?”


Lành vọng vô nhà:


-“Thằng Tí! Thằng Tí Còi!”


Má chạy một hơi từ nhà trong ra sân, dòm dòm coi phải thằng Tí không, rồi hai má con ôm chầm lấy nhau giữa sân. Má siết eo thằng con cứng ngắc, tay vỗ lưng nó phành phạch y như Lành, miệng phát ra mất lời ngắc ngứ:


-“Thằng… Thằng chó con! Mày dzìa rồi hả? Sao… sao hổng cho má hay? Bao… bao lâu rồi hổng dzìa thăm má với… với… chế Hai mày… Thằng chó con!”


Tí ôm má không nói gì, chỉ biết ôm má như ôm tượng đài một vị anh hùng, ôm cứng ngắc, chớ hề muốn buông ra.




2.

-“Má ơi! Thằng Tí dzìa!”


Câu nói và cung giọng quen thuộc trong kí ức của Tí từ hồi nhỏ xíu. Đi đâu, làm gì cũng vậy, hễ đặt chân tới đầu lộ vô nhà là Lành đã hí hới vọng vô nhà câu báo hiệu: “Má ơi! Thằng Tí dzìa!”. Hổng phải Lành ở không mà ngồi canh cửa hoài, chuyện là má của Lành và Tí nấu xôi ngon lắm, thêm cái duyên buôn bán khéo nên bán xôi rất chạy. Mỗi ngày má bán xôi ba cử. Cử sáng sớm cho mấy đứa học sinh, cử trưa và chạng vạng cho tốp công nhân ở mấy nhà máy gần trường. Mỗi cử má bán chỉ tầm một hay hai tiếng là mười mấy ký nếp sạch ráo trọi. Tầm gần tới giờ vô lớp, mấy đứa học sinh lại ghé ủng hộ Bác Tám gói xôi đem bỏ vô cặp để ra chơi ăn. Tầm trưa và chạng vạng là lúc công nhân tan ca và vào ca nên bán cũng đặng. Mà tánh má cực kỳ kỹ lưỡng, nếp trước khi ngâm phải được sàng và lựa kỹ lưỡng. Má biểu:


-“Nếp bị mọt nấu xôi trớt quớt. Mấy người bán cũng ba trợn lắm! Bán có hôm ba phần nếp mới thì trộn một phần nếp cũ vô đó! Nhiều lúc ăn nhằm nếp cũ làm món xôi lạc điệu!”


Cứ vậy là Lành có việc làm. Sàng sảy nếp từ sáng tới chiều, hễ rảnh rỗi là ngồi sàng trước, chớ tới giờ má nấu còn chưa có là má “tụng” cho hồi kinh dài: “Bởi tao nói! Thứ con gái hư! Không biết tính trước toán sau, kiểu này ế là phải.” Làm riết thành cái nghề, Lành sàng nếp thuần thục và nhanh nhạy lắm. Sẵn đó Lành canh nhà, với lại canh luôn thằng em về thì báo cho má hay. Còn má thì trong nhà hoặc là lúi húi nấu xôi, hoặc tranh thủ chợp mắt lúc củi lửa đã đủ đầy.


Nhắc về gia đình là những hình ảnh đó trở về với thằng Tí. Nó nhớ từng chi tiết, câu thoại và hành động của chị Lành và của má, nghe thành như câu ru. Hôm nào nghe thay đổi nó giật mình: “Sao kỳ vậy cà!” hay “Bữa nay ngộ hén!”. Thằng Tí nhớ cái kiểu chị Lành ngồi để hai gối xếp tạo mặt bằng để sịa lên trên, thọc tay vô khạp hốt ba nắm nếp, tay đảo đều nếp trải ra mặt sịa, hai tay cầm vành hết sàng rồi sảy mà hổng hột nào rớt xuống đất, rồi lấy ngón cái và ngón trỏ bươi ra mấy hột nếp bị mọt, cách quảng ra đất cũng điệu nghệ, lâu lâu mỏi cổ chị làm gì, và sau đó là câu nói: “Má ơi! Thằng Tí dzìa!” khi thấy bóng thằng cu em xuất hiện.


3.

Thường, hễ nghe Lành báo tin là má trong nhà trả lời “Ờ!” một tiếng. Lúc còn thức thì “Ờ!” thiệt lớn tiếng như thể an tâm. Lúc chập chờn giấc ngủ thì “Ờ!” nhỏ xíu. Lành tưởng má chưa nghe nên báo lại to tiếng hơn: “Má ơi! Thằng Tí dzìa!”. Má giật mình từ cơn chập chờn vọng ra: “Dạ! Biết rồi chế Lành ơi! Để tui chợp mắt chút xíu đi bán xôi ha!” Lành cười giật một giật hai cái nước mê ngủ của má.


Cũng cái chuyện làm “điệp viên tình báo” mà mấy lần thằng Tí muốn đứng ngay ngoài lộ, cởi cái quần dài tròng lên đầu để đi vô nhà để má hổng nhận ra nó. Mấy lần đó nghe báo tin là má trong nhà cầm cây roi hầm hầm bước ra hỏi: “Đâu? Nó đâu? Thằng quỷ vô đây chết với tao!” Chuyện là sáng nay bán xôi ở trường học, cô giáo chủ nhiệm thấy nên mời má vô văn phòng ngồi nói chuyện. Cô nói lại chuyện thằng Tí đánh lộn với bạn ở trường hôm qua. Giờ ra chơi có đứa bạn kêu Tí: “Ê! Nãy tao thấy cô giáo gặp má mày á!” Vậy là xong chuyện. Sau trận mưa roi, Tí cà nhắc ra chỗ chị Lành đang sàng gạo, dùng dằng khóc:


-“Tại chế Hai á! Má đánh em đau muốn thấy mồ thấy tổ. Bắt đền chế á!”


Lành để sịa xuống đất, ôm thằng nhỏ rồi thủ thỉ:


-“Thì ai biểu cưng đánh lộn làm gì!”


-“Nhưng chế đừng “tình báo” từ xa thì em từ từ vô nhà xin lỗi má, chắc má đâu có đánh em dữ thần vậy.”


Lành gãi đầu phân vân:


-“Ờ… Mà… đâu được! Hổng báo má đánh chế luôn á! Má dặn mỗi khi thấy cưng đi đâu dzìa cũng phải báo.”


Cũng có lúc má như hoảng hốt khi nghe Lành báo tin thằng Tí về tới đầu lộ. Má quýnh quáng chạy ra hỏi: “Đâu! Nó dzìa chưa? Dzìa thiệt hông?” mà hai mắt của má đỏ hoe. Mùi nhang má mới đốt cho ba với anh Hai còn thoang thoảng trong hơi gió. Lành giật mình hỏi: “Trời! Thì nó cũng dzìa như mọi hôm mắc gì má khóc với giật mình dữ thần dzậy!” Má ậm ờ… Lành tiếp lời vừa lẫy vừa chọc má: “Con đi đâu dzìa má đâu có mừng đâu! Còn thằng Tí dzìa má mần như ông vua hổng bằng á!”. Má vừa khỏ đầu Lành vừa lau nước mắt rồi nói phân bua: “Cái con! Mày lớn còn ganh tị với em! Nó còn nhỏ mà!” Rồi má vui lên biểu: “Thôi! Sàng nếp đi tối tui ngâm mai nấu đem bán chế ơi!”


Mãi về sau, lúc nó nằm liệt trên giường bệnh, má mới cho Lành biết tại sao má bắt Lành báo tin mỗi khi thằng Tí về. Đó là vì má sợ… mất thằng Tí như mất thằng con trai đầu. Má biểu: “Thằng anh nó đi có cho má hay gì đâu! Biệt tăm mấy năm trời tao kiếm đỏ con mắt. Tự nhiên có hôm người ta gửi xác nó về nhà lo đám ma! Má sợ thằng Tí cũng đi… như anh nó.” Biết Lành cũng buồn vì chỉ thấy má lo cho thằng Tí, má biểu: “Con ở nhà với má nào giờ! Còn gì để lo nữa hả con! Má an tâm về con rồi!”.


4.

Từ hôm thằng Tí lên Sài Gòn học đại học, má nhớ nó quá trời quá đất. Chị Lành ngồi sàng nếp mà im khe. Lâu lâu có khách lại thăm thì Lành mừng rỡ kêu: “Má ơi! Bác Hai qua chơi!”; “Má ơi! Dượng Bảy ghé thăm!”, “Má ơi! Thím Sáu lại!”… Má cũng trong nhà vọng ra “Ờ!” mà cung giọng khác hồi thằng Tí ở nhà lắm. Tiễn khách về má đứng ngay cửa kế bên chỗ Lành, biểu:


-“Thấy con nhà người ta hông! Đi học trên Sài Gòn dzìa mua cho ba mẹ đủ thứ! Còn con nhà này…. Hới!”


Rồi má bỏ vô nhà. Lành im khe vì biết ý má muốn nói gì. Má đâu trông mong gì quà cáp thằng Tí mua cho vì… nó làm gì có tiền mà mua, hàng tháng má còn gửi tiền bán xôi lên Sài Gòn, phụ với tiền nó đi chạy bàn quán cơm mỗi đêm mới đủ trả học phí học đại học. Lành hiểu má nói vậy là ý má muốn trông thấy mặt thằng Tí mập, ốm, cao, lùn thế nào thôi. Thấy một chút cũng đặng. Nói chung, má mong cái câu “Má ơi!…” với nhân vật xuất hiện trong câu là “thằng Tí” chớ hổng phải ai khác.


Tốt nghiệp đại học, Tí có công việc ổn định ở Sài Gòn với mức lương khấm khá. Có gia đình và sinh được đứa con bụ bẫm. Má bệnh nằm liệt giường, toàn bộ tiền bạc lo cho má do Tí gửi về. Lành vẫn nối nghiệp bán xôi của má nhưng bán mỗi sáng cho học sinh thôi, để những giờ còn lại chăm cho má. Nhưng thói quen vẫn ngồi sảy nếp dù chẳng bán bao nhiêu. Mỗi bận Tí dắt vợ con về thăm, má vui quá chừng. Nằm một chỗ mà trí tỉnh táo, nói chuyện vui vẻ. Thằng cháu hun lên má bà nội chùn chụt, nước miếng dính tùm lum. Lành đòi lau mà má hổng cho, má biểu: “Nước miếng cháu tui! Quý lắm à! Lau nó mất tiêu kiếm hổng có đâu à nghen!”


5.

-“Chế Hai! Em dzìa rồi nè!”


Lành ngước lên nhận ra ngay thằng Tí, bên cạnh là vợ và đứa con đang lớn lên từng ngày, nét mặt hao hao ba nó. Lành mừng rỡ bỏ sịa nếp xuống đất ôm chầm Tí. Như thói quen mọi khi, Lành ngoái vô nhà gọi:


-“Má ơi! Thằng Tí dzìa nè!”


Tí chợt lấy hai tay ôm bờ vai Lành, cằm nó đặt lên mái tóc bạc trắng của chế Hai, gọi khẽ:


-“Chế Hai!”


Lành chợt thấy hẫng. Cảm giác hẫng ghê gớm xuất hiện tận cõi lòng sau tiếng kêu của thằng em. Tiếng kêu như vực Lành dậy từ vô thức về ý thức hiện tại, Lành vội nói cho qua chuyện:


-“Ừ! Mấy đứa vô đốt nhang cho má đi! Nay giỗ giáp năm của má mà!”


Rồi Lành lại ngồi xuống cầm sịa sàng sảy mớ nếp, mặt cúi xuống, cúi lầm, cúi lũi…


                                                                                        Little Stream

14 tháng 9, 2022

Thơ: MẸ CỦA CON MÃI ĐẸP

THƯỞNG THỨC BÀI THƠ TRÊN YOUTUBE


 Con tin rằng Mẹ của con mãi đẹp,

Dẫu nắng mưa, sương gió quẫn cả đời,

Dẫu nhọc nhằn hiếm có lúc nghỉ ngơi,

Dẫu thân xác hao mòn theo năm tháng.


Trong mắt con, Mẹ của con mãi đẹp,

Nhớ năm xưa phải nước mắt dầm dề,

Cảnh hoang tàn thuở trên đỉnh Can-vê,

Môi mím chặt, lòng cậy tin phó thác.




Con vững tin tình Mẹ – con mãi đẹp,

Đời phong ba, Mẹ tưới mát tình thương,

Cuộc đau thương, Mẹ an ủi miên trường,

Hộ con vững lòng tín trung trọn vẹn.


Con tin rằng Mẹ của con mãi đẹp,

Là gương cao để con ngước soi vào,

Biết cánh đời hẳn nhiều lúc nghiêng chao,

Bước theo Mẹ, tháp con vào Thánh Ý.


Little Stream

           (Lễ Mẹ Sầu Bi 2022)

13 tháng 9, 2022

Thơ: NIỀM VINH DỰ CỦA CON

THƯỞNG THỨC BÀI THƠ TRÊN YOUTUBE


 Lạy Chúa,

Con thực sự vinh dự,

Vì có Chúa đối tượng duy nhất của lòng trí con.

Chúa đã xuống thế bởi con nhiều tội lỗi

Một hành trình đồng lao cộng khổ không chút nhân nhượng,

Cùng khóc, cùng cười, cùng dấn thân trên mọi nẻo đường dương thế.






Người là Bậc Minh Sư mà mọi đời đáng phải vọng ngưỡng,

Đáng được tôn vinh và thờ kính muôn đời.

Cái chết đến, Người không lảng tránh,

Sứ mạng tình yêu – Chúa đến vì con.



Từ Thánh Giá, máu và nước tràn trào,

Thấm nhuần linh hồn đầy tội lỗi – một cuộc gột rửa,

Bước tiến sâu xa của kiếp người từ đen ra trắng,

Từ bùn lầy nên trong sạch tinh tươm,

Cái chết của Chúa đã đổi đời con nên tinh tuyền, nguyên vẹn.


 

Lạy Chúa,

Con vinh dự vì có Chúa đồng hành sát cạnh.

Con vinh dự vì mỗi giây phút chòng chành,

Có Chúa ở bên và nâng chân tiếp bước.

Con vinh dự vì Thánh Giá oai hùng,

Chúa đã hiến mình cứu con khỏi tội lỗi.



Lạy Chúa,

Con xin tôn thờ và chúc tụng tình yêu Chúa

Muôn đời, muôn muôn đời. Amen.



                                                        Little Stream

                                                        (Lễ Suy Tôn Thánh Giá 2022)

09 tháng 9, 2022

Truyện ngắn: TRUNG THU Ở CÔ NHI VIỆN

 Thằng Tôm chạy vòng quanh gốc cây đa, mấy đứa bạn đang ngồi khui hộp bánh trung thu mới toanh, hát rình rang: ‘’Tết trung thu em rước đèn đi chơi! Em rước đèn đi khắp phố phường!”. Thằng Cá rượt thằng Tôm vòng vòng mà vẫn chưa lấy lại được chiếc lồng đèn. Mấy đứa kia ngồi bên sơ vừa nhìn thằng Tôm với thằng Cá mà cười ngặt nghẽo.


Gió thốc mấy cơn thiệt mạnh làm tóc tụi nhỏ bay phấp phới. Cả lũ nhâm nhi bánh ngon lành. Mớ bánh mới được nhóm từ thiện ở Sài Gòn xuống cho và mớ bánh sơ mới nướng xong để cả nhà ăn tết trung thu.


Tôm, Cá, Chạch, Chình, Tép là năm đứa bạn thân thiệt thân. Chẳng biết cha mẹ tụi nó là ai. Chỉ biết mới nhú lớn chút xíu là biết mình thuộc diện mồ côi có thâm niên, nghĩa là mồ côi “chánh cống” từ lúc sơ sinh. Con Chạch không biết bao nhiêu tuổi, nhưng vóc dáng và tính tình lớn hơn mấy đứa còn lại. Thành thử mấy đứa gọi Chạch là chế Hai. Chình thứ Ba. Tép thứ Tư. Cá là thứ Năm, còn Tôm là Út!




Nói tiếp cái chuyện mồ côi có thâm niên, vì ở cô nhi viện này có hai dạng mồ côi. Một dạng là mồ côi y như năm anh chị em tụi nó. Một dạng là mồ côi nửa chừng vì đương có cha mẹ thì cha mẹ bỏ ngang xương, thành thử đâm thành mồ côi. Có đứa thì cha mẹ đang khỏe ru tự nhiên có người lăn đùng ra chết, người kia chán nản rồi bỏ đi luôn; nhưng trước khi đi không quên tìm cho đứa con một chỗ dung thân. Có đứa thì cha mẹ chết hết, nhất là trong đợt dịch Covid hai năm vừa rồi.


Chia làm hai phe để mỗi khi buồn chúng nó có cái để chọc nhau :


–“Ê! Đồ cái thứ mồ côi thâm niên lâu bền khó đào tạo! ”


Thằng Chình với thằng Tép “đại diện” mấy đứa thâm niên gỡ gạc:


–“Ê! Đồ mấy cái đứa mồ côi nửa chừng!”


Tự hỏi kiểu nào vui hơn. Trời! Mồ côi mà vui nỗi gì! Người ta hiểu cảnh mồ côi là mất đi cái gì quý giá nhất là chính tình cha mẹ, còn đàng này tụi nó giỡn như thiệt! Mà ngẫm xem cái nỗi mồ côi là trò đùa cũng là cách giải tỏa tâm lý. Con Chạch nghe tụi nhỏ tầm 7-8 tuổi chọc nhau, nó la làng như điên:


-“Tụi mày câm hết! Tao mét sơ nghen! Để sơ phạt cho tụi mày biết sợ ! Đồ cái thứ mồ côi không biết mắc cỡ mà còn chọc nhau!”


Đó! Tâm lý như con Chạch là một trong cái tâm lý của mấy đứa lớn và dần hiểu chuyện. Xem ra mấy đứa mồ côi “thâm niên” thì phúc hơn mấy đứa mồ côi “nửa chừng”. Vì chẳng thà đừng thấy mặt cha mẹ mình thì vui hơn, chớ nhắm mắt lại mà khuôn mặt những kẻ tàn nhẫn ấy hiện lên mồn một thì hãi quá. Tội nhất là mấy đứa đã lớn tồng ngồng mà bị mồ côi ngang xương! Nhiều đêm đương ngủ giật mình thức dậy ngồi khóc một mình, khỏi hỏi ai cũng biết vì sao tụi nó khóc. Nhìn mấy đứa hổng biết cha mẹ vui tươi hồn nhiên thích quá trời! Đã vậy, lâu lâu còn được mấy người gọi là “cha”, “mẹ” tới thăm. Ôm mấy đứa đó hun chùn chụt. Còn mấy đứa được tới thăm thì ghét muốn chết, chớ thiết tha gì nụ hôn sặc mùi tiền và mớ quà sang trọng như muốn ém đừng để nó có ý kiến gì. Có hôm mấy đứa bực quá đuổi luôn mấy người tới thăm : “Ông bà đi hết giùm tui ! Bỏ thì bỏ luôn đi ! Đừng có mà tới nữa !” Đúng là trớ trêu, chẳng biết nên trách hay nên bênh tụi nó. Có Sơ chạy ra níu đứa nhỏ chạy vô nhà, bụm miệng không kịp.


Ngỡ thì ngỡ vậy, nhưng… mấy đứa mồ côi “thâm niên” nó cũng… thèm. Nhìn mấy đứa “nửa chừng” theo kiểu cha mẹ chết vì Covid, tụi nó được gửi vô kèm theo hai tấm hình cặp bên nách kèm theo mớ quần áo. Thấy vậy mà mấy đứa “thâm niên” thèm một ngày nào đó thành họa sĩ để vẽ nên khuôn mặt cha mẹ ngoài đời thiệt của nó. Để tụi nó khỏi phải ngồi chỗ nào cũng mắc tưởng tượng cha mẹ có hai con mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, cái miệng cười xinh xinh, lúm đồng tiền, da trắng đẹp. Có đứa ước làm nhạc sĩ để sáng tác mấy bài hát về cha mẹ trong tưởng tượng của nó. Nhưng… ngoài miệng tụi nó chối leo lẻo chớ có dám thừa nhận mình thèm…


Đã vậy mà đoàn tới thăm cho quà Trung Thu cũng nghiệt ngã. Con người ta mồ côi tội nghiệp còn chưa hết, còn đi lấy đề tài “vầng trăng tình mẹ”. Xong có người quay livestream trực tiếp cho… mẹ của họ bên kia màn hình, còn khoe “Mẹ ơi ! Tụi con đi từ thiện nè ! Đây ! Đây là mấy em cô nhi, mấy em hổng có cha mẹ đó mẹ !”. Nghiệt ngã hơn nữa khi cô MC đẹp thiệt đẹp dẫn chương trình dẫn vô mấy câu là lạ: “Vầng trăng nào ấm áp cho bằng tình mẹ!” Rồi cô nói buông một hơi về tình mẹ mà chẳng cần giấy tờ chi ráo trọi.  Ý cô ấy là nhấn mạnh tình thương các sơ và các ân thân nhân xa gần như tình mẹ, nhưng cổ hổng nói thẳng mà vòng mấy ngã tư chưa ra chuyện. Làm mấy đứa mồ côi thâm niên quay sang hỏi mấy đứa mồ côi nửa chừng: “ Ê! Tình mẹ là cái gì vậy?” Có đứa bạo hơn còn hỏi: “Ê! Tình mẹ tròn méo ra sao? Có giống cái bánh in, bánh pía hông? Có ăn được hông?” Trời! Hết chuyện miêu tả cho tụi nhỏ hổng biết cha mẹ với ghét cha mẹ cái chuyện tình mẹ ấm áp. Vì phần nào trong tâm trí những đứa trẻ nhỏ xíu còn khù khờ thì tụi nó… lạ lắm… ghét lắm!


Chỉ thương mấy sơ, thương tụi nó như con của mấy bà rứt ruột đẻ ra. Các sơ là ước mơ của tụi “thâm niên” lẫn “nửa chừng”: “Phải chi tao có bà mẹ tốt và hiền như mấy sơ chắc giờ đâu có mồ côi!”. Nhưng có lúc nó ghét thì nó biểu: “Chắc hồi đó ba mẹ tao cũng dữ y mấy bà sơ này! Thành thử mới bỏ tao!”. Con Chạch cốc đầu đứa em nhỏ xíu rồi biểu: “Nhưng ba mẹ bỏ mày, còn mấy sơ có bỏ mày đâu! Nuôi mày tần ngần tới giờ đó !” Mấy đứa nhỏ im khe chớ dám hó hé tiếng nào trước lời chỉnh của Chạch. Điều mà các sơ ít khi nhắc tới là từ “cha-mẹ!”, chắc mấy sơ biết tụi nó lạ và ghét dữ lắm! Vì lạ và ghét nên có muốn nhắc tới làm gì!


Các sơ chỉ âm thầm đối đãi với tụi nó như những đứa con vậy thôi. Nó bệnh thì thức mấy hôm liền chăm sóc. Đứa nào mắc bệnh truyền nhiễm, có nguy cơ lây cho mấy đứa khác, thì các sơ cử một sơ ở riêng với em đó 24/24 để chăm sóc, có đứa đậu mùa cả tháng trời mà sơ thức luôn với nó nguyên tháng. Có sơ  thì đi họp phụ huynh đột xuất cho “mấy đứa con” vì tụi nhỏ đánh nhau ở trường, trước mặt giáo viên chủ nhiệm người phụ huynh kia sỉ thẳng vô mặt sơ biểu: “Bà lo về dạy lại con của bà đi! Nó đánh con tôi nát bét thế này thấy chưa! Bà đẻ ra nó mà không có sức dạy nó hả ? Đúng là đồ quân mất dạy!” Sơ thinh lặng chờ vị phụ huynh ngừng tiếng để nói lời xin lỗi. Cô giáo chủ nhiệm vội giải thích với vị phụ huynh kia: “Anh! Anh làm ơn bớt nóng tính. Đây là nữ tu bên đạo Công Giáo chứ không phải mẹ ruột của bé X. đâu! Bé X. là trẻ mồ côi.” Vị phụ huynh kia đứng hình, khe khẽ xin lỗi sơ rồi chào tạm biệt ra về, sơ vẫn chưa kịp xin lỗi. Rồi thi thoảng sơ tổ chức chương trình này kia cho mấy đứa con chơi vào những dịp lễ tết, nhất là chăm sóc theo từng độ tuổi khác nhau.


Thành thử, từng đứa dần theo độ tuổi quan niệm mấy sơ khác nhau. Đứa nhỏ xíu thì kêu “Mẹ!” ngọt sớt với tấm lòng đơn sơ của đứa trẻ trước tình thương sơ dành cho nó. Đứa lớn xíu thì kêu bằng “Sơ!” với sự sợ hãi vì các sơ dữ quá! Tụi nó làm gì cũng bị rầy, bị phạt. Tiếng “Sơ” ở độ tuổi ấy chỉ đầu môi chót lưỡi, nó chỉ ngoan trước mặt chứ sau lưng quậy tưng bừng. Đứa trưởng thành như con Chạch thì kêu bằng “Sơ!” nhưng với tấm lòng chân thành vì nó hiểu các bà là mẹ của nó! Những người mẹ thương và chăm cho nó từ sợi tóc tới ngón chân chớ không bỏ nó cù bất cù bơ. Chăm từng chút một chứ không phải chăm cho có lệ.


-“Mấy đứa! Đoàn tới thăm cho quà Trung Thu kìa!”


Ban đầu mấy đứa lớn nhảy nhót tưng bừng, mấy đứa nhỏ cũng nhảy theo. Nhạc hú rần rần. Đèn chiếu sáng trưng nhấp nháy liên tục. Mấy đứa nhỏ nhảy theo. Lát sau mấy đứa lớn đứng khoanh tay nhìn chăm chăm cái cô MC với cái mặt lẫy, vì cái tội cô dẫn chương trình mang tên “Vầng Trăng Tình Mẹ”.


Mấy đứa nhỏ líu ríu tiễn đoàn về, tay cầm quà được cho mà vui quá chừng. Mấy đứa lớn cười gượng hết sức rồi âm thầm dọn dẹp bàn ghế và sân khấu, hổng đứa nào nói tiếng nào với nhau. Dọn xong ra ngồi gốc cây thở, mớ bánh đoàn cho còn để trên bàn nhưng tụi nó không rớ tới. Tụi nhỏ tiễn khách xong chạy vô ngồi kế mấy anh chị:


-“Sao buồn vậy?”


-“Kệ tao! Tránh ra! Đang cọc nha!”


Sơ từ dưới bếp đẩy lên một xe những bánh mới ra lò, một sơ kêu:


-“Tụi con! Mấy đứa lớn lấy bánh phát cho mấy em đi con!”


Trời trung thu tròn vành vạch! Cái đoàn kia chắc về tới thành phố rồi. Chỉ còn mấy sơ con ngồi với nhau ngoài sân. Giờ thì mấy đứa lớn mới cười nói vui vẻ, chọc nhau với mấy đứa nhỏ chí chóe. Chia quà rồi đùa giỡn. Trung thu vậy thôi là được rồi! Thằng Cá la toáng lên:


-“Sơ ơi! Thằng Tôm lấy lồng đèn của con!”


Sơ nhoẻn miệng cười! kêu mấy đứa con lại ăn bánh trung thu, một sơ cầm ghi-ta đàn cho các con hát. Vậy thôi! Không cần mẹ-con hay ấm áp gì cả, chỉ cần ngồi lại bên nhau quây quần thế là đủ. Chính lúc này, mấy đứa mồ côi mới hiểu cảm giác sự ấm áp của vầng trăng, hình như cái gọi là ấm áp của tình mẹ chỉ len lỏi vào tâm hồn nó trong ánh sáng vàng vọt của ánh trăng thay vì ánh đèn sân khấu chớp nháy, lúc tĩnh lặng ngồi bên nhau thay vì sinh hoạt om sòm hay nhảy múa ì xèo,… Chẳng biết tụi nhỏ khù khờ còn ghét cái gọi là “tình mẹ” không! Nhưng ít ra nó biết sơ thương tụi nó, thương thiệt, thương quá trời quá đất, thương đứa “thâm niên” lẫn đứa “nửa chừng”! Nói vậy thôi, chớ có lẽ cái “tình mẹ” chui tọt vô bụng, vô dạ, vô tâm thức tụi nó hồi nào rồi! Tại tụi nó hổng biết đó thôi!


                                                                                    Little Stream

08 tháng 9, 2022

Truyện ngắn: TỰ DO

 Chị Ảnh đứng phía sau lưng Phúc – con trai út của chị – lấy bàn tay vỗ lên vai nó cái “bốp!”, khuôn mặt cứng và lạnh, kèm theo câu nói:


-“Chà! Biết hút thuốc rồi há! Coi bộ cũng đặng à!”


Không trả lời trước câu nói tưởng chừng khen mà lại là câu dè biểu hàm chứa sự bất ngờ của mẹ. Phúc phả ra làn khói mỏng qua hai mũi và khe miệng, tay cầm điếu thuốc đưa qua một bên rồi lấy ngón tay búng nhẹ cho tàn thuốc rớt xuống đất. Chị gật gù mỉa mai:


-“Cũng có điệu bộ dữ lắm à! Cũng đặng…”




Phúc ám ảnh cái chữ “cũng đặng” của mẹ. Bởi cái “đặng” ấy chẳng biết chị có hài lòng với hành động nó làm không, nhưng nó nhận biết qua biểu hiện nét mặt của chị. Nếu quan sát kiểu đó thì Phúc nhận ra rằng hầu hết mọi việc nó làm chị đều coi là “đặng” nhưng với thái độ không hài lòng. Phúc trả lời:


-“Mẹ kỳ ghê! Con già đầu rồi, cho con hút thuốc chớ. Hổng lẽ bạn bè mời mà nói hổng biết hút thuốc, uống rượu thì nhục lắm!”


Chị bắt ngay câu chữ Phúc mới nói:


-“Nhục…” Chị Ảnh ngừng ngang tiếng nói ấy để lại một khoảng trống khó chịu giữa người mẹ lẫn đứa con.


Phúc bực mình nóng nảy trả lời:


-“Mẹ có thôi cái kiểu đó không? Cái gì không ưng thì nói thẳng cho con biết, đừng ậm ờ lững lờ kiểu đó. Khó chịu lắm!”


Cứ bình thường như tính ngoan hiền hồi Phúc còn nhỏ, thì nói ấy vừa rồi được xếp vào phạm trù “hỗn xược” và kèm theo trận mưa roi từ cha hoặc mẹ. Nhưng giờ nó lớn rồi, cũng gần ba mươi, nhất là sau chuyến đi dài hơn chục năm của nó và tóc nó đã có muối lẫn tiêu, chị không làm như xưa được. Chỉ lẳng lặng bỏ đi, không quên để lại câu nói phong long:


-“Ừ! Lớn rồi! Có lông có cánh rồi! Đâu cần tui nữa! Cũng đặng!”


Phúc đưa điếu thuốc đã hút hơn một nửa lên rít một hơi dài, lắc đầu trước cách nói của chị, mà trên hết nó chán ghét cái nước lẫy và dỗi “cũng đặng” của chị.


Phúc xa gia đình ngót nghét cũng hơn chục năm. Từ hồi học xong trung học phổ thông, nó quyết định xin mẹ cho lên Sài Gòn đi kiếm việc làm chứ không học tiếp. Phúc cũng hiểu hoàn cảnh gia đình mình thế nào và có khả năng kham nổi việc học hay không. Nó vẫn đam mê việc học, nhưng cái nghèo và khó khăn của gia đình đã thêm động lực để nó chuyển sang một hướng đi mới. Chị Ảnh không có ý kiến gì về quyết định của con trai vì thấy Phúc đã khôn lớn, nên hẳn mọi quyết định của con đều có lý do riêng, chị tôn trọng tự do ấy.


Các anh chị của Phúc đã có gia đình và cũng vất vả vô vàn để lo cho gia đình. Rút kinh nghiệm từ anh chị mình khá khó khăn khi lập gia đình sớm, thấy rõ những thách đố phải đối diện, Phúc không muốn hằn lên vết đổ ấy lần nữa, nó muốn bản thân phải có công việc hẳn hoi và ổn định để lo cho gia đình, hơn nữa nó muốn lo cho cha mẹ trong lúc tuổi già. Ba của Phúc đã không đợi được ngày nó gửi tiền về lo cho anh chạy chữa căn bệnh ung thư, nào dè… cuối cùng anh ra đi bỏ lại mình chị với căn nhà trống hoắc, còn Phúc vẫn lang thang trên đất Sài Thành, chẳng tin tức cũng không thấy về thăm.


Chị không lo cho các con lớn mà chỉ lo cho Phúc. Bởi nó không có cơ hội mở mang kiến thức như anh chị lớn của nó. Lo cho mấy đứa lớn ăn học tới nơi tới chốn, đến lượt Phúc thì anh chị đã kiệt sức, các con lớn cũng vật vã để lo cho gia đình mới nên không đủ sức kham việc học cho em.


Sau hơn chục năm, Phúc về với chị. Nó chẳng kể gì với chị. Chị cũng không muốn hỏi suốt chục năm qua con làm gì. Lẳng lặng quan sát kỹ lưỡng xem Phúc mập -ốm, đen – trắng, cao – thấp ra sao. Nhưng thấy thái độ và hành vi của con thay đổi nhiều, chị lấy làm lạ. Chị đoán là con chịu thiệt thòi nhiều suốt thời gian qua, chị Ảnh muốn tìm mọi cách bù đắp cho con, nhưng biết làm sao để vá những lỗ hổng mà đời đã găm vào thân thể con trai chị gần chục năm qua.


-“Mẹ có thôi đi không! Đừng có mà nhìn con như cảnh sát hình sự. Cứ xăm xoi rồi kiếm đủ chuyện để nói!”


Chị bực quá nói lại:


-“Con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Nói mà không nghe có mà bỏ đi cho rồi!”


Phúc tức quá đáp lại bằng tiếng chửi thề rồi nói:


-“Làm chó chạy rông còn phúc hơn ở nhà làm con mẹ!”


Câu nói khiến chị muốn lên cơn nhồi máu cơ tim. Mặt mũi xoay mấy vòng rồi chị lịm dần, ngã đùng xuống đất. Phúc sợ hãi chạy lại đỡ mẹ lên bộ ván được đặt một bên nhà. Tay xức dầu rồi xoa liên tục, miệng kêu không ngớt: “Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ ơi!”


Chị mở mắt từ từ, nhìn thấy Phúc thì chị xoay sang vách không ngó con nữa. Phúc lay vai mẹ:


-“Mẹ! Con xin lỗi mẹ mà! Mẹ tha lỗi cho con!”


Chị ấm ức cắn môi để nén tiếng khóc, nước mắt chảy ra ròng ròng. Có lẽ bao nhiêu câu hỗn hào của Phúc lâu nay chị chịu nổi, nhưng riêng câu nói: “Làm chó chạy rông còn phúc hơn ở nhà làm con của mẹ!” khiến chị quỵ ngã hoàn toàn.


Biết mình lỡ lời nói điều quá sai và hỗn xược, Phúc không ngớt lay vai xin lỗi, nó quỳ mọp xuống nền đất cạnh mép ván, hai tay lạy xin lỗi chị. Tâm thức một đứa con ngoan của ngày xưa dần quay trở lại trong một thân xác hư hỏng. Phúc biết mình đã khiến mẹ đau đớn nhiều. Chị vẫn khóc trong ấm ức. Dần dần, bình tĩnh hơn, chị ngồi lên một tay vẫn chống mặt ván vì cơn say xẩm vẫn còn.


-“Phúc! Mẹ làm gì nên tội! Mà con đối xử với mẹ như vậy?”


Phúc im thin thít, mặt cúi gầm không dám ngước nhìn chị dù một chút. Chị lại hỏi cách mạnh dạn hơn:


-“Phúc! Trả lời mẹ! Mẹ cho con bước ra đời để con được gì? Được cái mất dạy hỗn hào hả con? Đầu gần hai thứ tóc mà sao con không suy nghĩ? Hả con?”


Phúc vẫn gầm mặt không nói, mắt lạnh căm tỏ chút ngại ngùng. Chị vẫn chưa thỏa, lại hỏi:


-“Con có trả lời cho mẹ nghe không hả Phúc? Hay con muốn mẹ cắn lưỡi chết cho con vừa lòng?”


Chị vừa nói xong chị thè lưỡi ra giữa hai hàm răng, ngỡ rằng Phúc trễ chút xíu thì mọi chuyện đã xong. Phúc nghẹn ngào:


-“Mẹ! Mẹ! Ngừng lại đi! Con xin lỗi mẹ!”


Phúc chặn mấy ngón tay thô cứng của nó vào miệng của chị để ngăn hành vi không mong muốn. Chị quơ hai cánh tay đập vào người Phúc. Chết không được trong lúc lòng mang nỗi buồn kinh khủng, chị thét lên: “Phúc ơi! Phúc ơi là Phúc! Mày để mẹ chết cho mày vừa lòng!”. Mãi cho đến khi chị mệt lả thì nằm im trên đất. Phúc tìm một chiếc khăn tay nhỏ chặn vào giữa răng chị vì nó sợ…


Một lần nói chuyện nghiêm túc của hai mẹ con diễn ra ngay sau đó. Lần đầu tiên kể từ ngày Phúc bắt đầu rời gia đình năm mười tám tuổi. Có lẽ Phúc nói nhiều hơn chị. Chị chỉ ngồi lặng lẽ nghe và … khóc.


Chị nằm trên giường với chiếc gối được kê cao, hơi thở yếu ớt và không đều. Phúc kể lại hành trình ra đời của mình trong nghẹn ngào. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó thuật lại cuộc hoán cải đời mình. Một cuộc lột xác để có được Phúc của ngày hôm nay sau hơn chục năm tội lỗi hoang đàng.


-“Mẹ à! Mẹ có biết hơn chục năm qua, con chỉ có mấy ngày này ở nhà với mẹ thì con được trú ngụ ở một chỗ đàng hoàng không? Mẹ có biết con đã phải trốn chui trốn nhũi để có được cơ hội ngồi đây bên mẹ không?”


Phúc vừa hỏi và vuốt đôi bàn tay gầy nhom trơ xương của chị. Chị vẫn im khe ngó đăm đăm mặt Phúc mà không biểu lộ chút cảm xúc nào, cũng không đáp tiếng nào với nó, như thể cơn giận khi nãy vẫn chưa nguôi ngoai. Phúc tiếp lời:


-“Mẹ thấy con toàn nói và làm những điều chướng tai gai mắt, những điều mà mẹ cho là quân bụi đời mới làm như vậy phải không?”


Chị không phản ứng. Phúc đỏ hoe đôi mắt.


-“Mẹ! Con là thằng bụi đời chánh cống. Giang hồ khét tiếng. Con là thằng đâm thuê chém mướn nổi tiếng ở Sài Gòn. Con là dân đâm chém không gớm tay. Dân đòi nợ bằng máu và bằng cách của mấy thằng giang hồ là con đó! Con của mẹ vậy đó!”


Mỗi câu nói là mỗi câu gằn giọng trong nghẹn ngào như thể mở màn cho cuộc thú tội. Đôi mắt của chị bắt đầu có phản ứng. Chị nhìn Phúc với ánh mắt e dè và bàn tay như muốn rụt lại khi nghe nó kể về quá khứ tội lỗi. Nhưng vì Phúc nắm tay quá chặt chị không rút lại được. Phúc nhìn chị đăm đăm.


-“Hồi mới lên Sài Gòn. Một người đàn ông tốt bụng thấy con lơ ngơ và chưa biết nhiều chuyện ở trên đó. Ông ta giúp đỡ và cho con tiền bạc để lo thủ tục nhập học đại học. Ông còn tìm nhà trọ và cung cấp chỗ trú ngụ cho con nữa. Con mừng vui vì có một người xa lạ quan tâm và lo lắng cho cõn khi bước đầu bỡ ngỡ… Nhưng… ai ngờ…”


Nghe tới tiếng “ngờ” chị đổi cảm xúc trong cái nhìn. Chị đoán chuyện gì đã xảy ra với Phúc – con của chị. Ngẫm tới điều mình sắp kể ra, Phúc bức xúc thốt lên:


-“Mẹ nó! Quân khốn nạn! Thằng khốn nạn!”


Tay Phúc dằn mạnh xuống nền gạch phát ra tiếng “bốp!” chói tai. Mắt nó bắt đầu ứa lệ.


-“Tụi nó bắt con làm… làm… trai bao! Căn nhà nó thuê cho con là tụ điểm tập trung mấy đứa nhà quê giống con. Thằng nào lên Sài Gòn lơ ngơ là nó chộp đầu, thu hết giấy tờ tùy thân để tụi con không đi đâu được, sai người canh giữ và đặt điều kiện nếu muốn sống sót phải nghe lời tụi nó.”


Chị cũng bắt đầu rơi nước mắt. Từ bàn tay muốn rút ra lúc nãy giờ chuyển sang rờ trên khuôn mặt của Phúc. Chị vừa vuốt chỗ xương xẩu trên gò má và những chỗ thâm bầm trên mặt và cổ của Phúc. Chị mếu máo.


-“Tụi nó bắt con tiếp khách bất kể giờ nào. Khách hàng là mấy ông đàn ông dơ dáy và bẩn thỉu. Những lần con từ chối chúng đánh đập con dã man. Trốn cỡ nào cũng không thoát được vì đường dây của chúng phủ khắp Sài Gòn và các tỉnh. Có hôm con trốn tới Long An thì tụi nó trùm bao bố đập con một trận suýt chết. Đưa về Sài Gòn tiếp tục làm theo yêu cầu của chúng. Con đành…”


“Hức! Hức !” Tiếng khóc lớn tiếng thay cho những nhục nhằn mà Phúc đã chịu. Phúc không kể tiếp được vì nghẹn ngào nước mắt. Tay nó đấm trên mặt đất liên hồi, miệng thi thoảng thốt lên trong nghẹn ngào: “Khốn nạn! Khốn nạn! Quân khốn nạn!” Rồi nó quay say nhìn chị, ôm bàn tay của chị tự đập vào ngực nó: “Mẹ! Con là thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn! Mẹ ơi!”.


Chị ngồi dậy như thể chưa có cuộc choáng ngất lúc nãy. Chị ôm Phúc vào lòng, ghì đầu nó vào sát ngực chị. Hai bàn tay xoa xoa bờ lưng của Phúc. An ủi: “Nín! Nín đi con!”. Phúc cũng choàng hai tay ôm chị thật chặt.


Sau mấy năm trời tăm tối bị cưỡng ép trong tình dục đồng giới, Phúc quyết một lần trốn. Chết cũng được. Miễn là ra khỏi cái chốn nhơ nhớp này. Trình công an là chuyện nó không nghĩ tới. Bởi đường dây của bọn chúng cũng đã thông đồng ít nhiều để có thể hoạt động yên ổn năm này qua tháng nọ. Phúc biết lộ diện thì trước sau cũng bị lôi về với lý do “chưa trả hết nợ cho tụi nó”. Đó là số nợ hồi ban đầu chúng giúp cho Phúc trong việc làm hồ sơ nhập học và ổn định chỗ ở. Nhưng Phúc đã đi học được ngày nào và ở yên ổn được ngày nào đâu! Cách duy nhất có thể giải quyết chuyện này là tìm đến một nhóm giang hồ khét tiếng. Phúc xin gia nhập và nhờ đó nó mới có cơ hội ra ngoài mặt trời, thấy mình được tự do và nhất là dần dà nó trở thành “khét tiếng” đúng nghĩa trong giới giang hồ. Cuộc đời tội lỗi đẫm máu của nó khởi đi từ đó. Hút, chích, đâm thuê chém mướn, đòi nợ thuê và… rốt hết nó muốn trả thù những bọn đã bắt nó phục vụ tình dục cho những gã đàn ông hôi hám bẩn thỉu. Miệng nó và lòng nó không ngớt nghĩ tới chuyện: “Giết cho chết cái quân khốn nạn!”.


Chuyện xảy ra khi nó đã giết được gã đàn ông đã hành hạ thân xác nó suốt mấy năm trời. Phúc căm thù hắn ta. Ám ảnh hắn ta trong đầu mình và lòng mình. Chưa có đêm nào Phúc chợp mắt an lành dù đã được nhóm giang hồ bảo kê. Hễ nhắm mắt thì cái mùi mồ hôi kinh khủng, giọng cười chua chát, hành vi thô bạo và cả những tiếng chửi mắng thậm tệ mà cái miệng xồm xoàm đầy râu của hắn phát ra. Phúc kinh hãi khi những hình ảnh ấy quay về, mà… đêm nào nó cũng quay về… rõ mồn một. Thể trạng và tinh thần mỏi mệt khiến mong muốn trả thù trong đầu Phúc càng lúc càng rõ.


Những nhát dao chí tử đã cướp đi mạng sống gã đàn ông vĩnh viễn bên bờ sậy cập mé sông. Một mình Phúc đã tìm cách liên lạc và hạ sát gã đàn ông. Mùi máu tươi tanh tưởi khiến nó nhớ tới những thứ mùi nhơ bẩn, những thứ tiếng cặn bã từng vọng bên tai,… khi những khoảnh khắc ấy tan biến là lúc gã đàn ông đã đầy máu. Đầu óc Phúc trống rỗng, ngồi bệt xuống bãi cỏ vắng, thở từng hơi khó khăn như thể cơn hấp hối sắp đến với nó. Phúc ngã ra bãi cỏ, lịm dần bên xác gã đàn ông.


Phúc về với Chị là những phút cuối nó cho mình tự do. Công an đã vào cuộc điều tra vụ án. Phúc quyết định sẽ đầu thú. Không còn gì để luyến tiếc cho cuộc đời đầy tội lỗi và dường như cũng là con đường duy nhất để nó được giải thoát. Để tâm trí nó không còn hãi sợ, để thân xác không còn bị giày vò, để không phải mạo danh một kẻ mạnh mẽ và liều lĩnh với mục đích lấy mạng những con người đáng ghét. Bao nhiêu năm qua Phúc vẫn nghĩ về mẹ ở quê nhà và nó mong có ngày quay về với chị. Những câu nói, cách hành xử và những thói quen mà chị thấy chướng tai gai mắt là những gì còn sót lại cho những năm tháng lang bạt giang hồ.


Ngày Phúc còn lẩn trốn bọn ác, Phúc đã không biết phải tìm ai để tố cáo. Nhưng hôm nay khi nó biết con đường duy nhất mà nó sẽ đi tới khi ra đầu thú, thì Phúc không còn gì hãi sợ. Nó sẽ tố cáo tất cả hành vi của bọn buôn bán thân xác con người. Tố cáo đường dây của chúng và những mưu mô xảo quyệt của chúng. Lương tâm của một con người như Phúc giờ đây không còn nhiều thứ để luyến tiếc. Bước chân ra giang hồ là con đường nó tự chọn cho mình, là bước đệm để nó có được tự do, thậm chí là tự do trong tù lao hay tự do trước cái chết sắp lãnh nhận sau cuộc tuyên án. Duy một điều mà Phúc luôn canh cánh là nó chưa trả tròn chữ hiếu với mẹ cha. Cha mất sớm. Mẹ vẫn còn đó. Trở về nó không biết phải nói thế nào với mẹ, nhưng hôm nay nó nói tất cả, nói trong nước mắt.


-“Mẹ! Mẹ bỏ qua cho con! Mẹ ơi!”


Chị ôm chầm lấy Phúc mà khóc nức nở. Cố nói ra tiếng trong nước mắt đầy ứ:


-“Mẹ có trách con ngày nào mà bỏ qua. Mẹ chỉ buồn khi thấy con thay đổi quá nhiều! Nhưng giờ mẹ hiểu rồi Phúc ơi!”


Phiên tòa cuối cùng đã đưa ra mức án cho hành vi mà Phúc đã gây ra nhưng khuôn mặt Phúc không tỏ chút cảm xúc sợ hãi. Kết thúc phiên tòa, Phúc quay xuống nhìn mẹ đang ngồi phía dưới khóc nức nở khi nghe tuyên án. Phúc quỳ xuống trên nền gạch lạnh băng. Bộ đồ tù nhân nhăn nheo theo từng cái dập đầu của nó trước chị. Nước mắt ứ nhẹ hai bên khóe mắt nhưng Phúc kiềm lại hầu không để nước mắt rơi trong phút chia tay này. Hai cán bộ công an dắt tay Phúc ra chiếc xe bít bùng. Ngó nghiêng người cúi đầu chào mẹ rồi Phúc hiên ngang bước đi. Miệng nó mỉm cười.


Chị Ảnh đứng trước cửa tòa án nhìn theo chiếc xe đang chạy xa dần, xa dần.


                                                                                        Little Stream