21 tháng 2, 2022

Tản mạn: "BÁN CHO TÔI MỘT TỜ ĐƠN LY HÔN!"

 Ghé ngang tiệm photocopy quen thuộc trên đường về nhà để in một vài tài liệu cần thiết, chợt một cô gái trẻ chắc hơn hai mươi tuổi dừng xe ngang cửa tiệm, gọi ông chủ bên trong: “Anh ơi! Bán cho em một tờ đơn ly hôn đi anh!”. Ông chủ phía trong nhìn ra cô gái rồi đưa một ngón tay lên có ý hỏi: “Một tờ hả em?”, cô gái gật đầu miệng không ngần ngại khẳng định: “Dạ!”.


Tôi – một người đứng trong tiệm chờ ông chủ in giúp – một người Ki-tô Hữu – chợt nhói lòng và lặng đi đôi chút. Trên đường về nhà, tôi tự vấn lòng mình: “Vì sao vậy? Sao dễ dàng quá vậy?”. Chợt ngẫm tới nhiều cặp hôn nhân khác cũng đang trên đà đổ vỡ, tôi càng nuối tiếc chậc lưỡi: “Nếu ly hôn mà dễ thế này thì hôn nhân sẽ về đâu?”. Nuối tiếc bởi lẽ để có được một tình yêu thực sự là điều không dễ dàng. Có những đôi bạn còn phải hy sinh thời gian, công sức để giúp hiểu nhau hơn trước khi bước tới đời sống hôn nhân. Bao nhiêu chuyến đi chơi, thăm viếng và tạo ra kỷ niệm tốt đẹp trong giai đoạn tiền hôn nhân. Những xây đắp ấy nay trở nên vỡ nát với quyết định dễ dàng: “Ly hôn!”.




Đành rằng cuộc sống vẫn chất chứa đầy dẫy những khó khăn và thách đố, cách riêng với những ai đang sống đời sống hôn nhân gia đình. Cụ thể qua mấy đợt dịch Covid bùng phát, có nhiều cặp hôn nhân rơi vào khủng hoảng. Mới cưới nhau được vài năm cùng với chuyện công việc làm ăn chưa ổn định, con cái còn nhỏ và nhiều áp lực khác nhau đổ dồn trên đôi vai người làm cha và làm mẹ. Có đôi bạn thất nghiệp không thể làm gì ra tiền trong suốt khoảng thời gian giãn cách xã hội. Có những gia đình trước đây vốn nợ nần chồng chất nay số nợ ấy càng tăng lên vì họ không thể đi kiếm tiền. Còn chưa kể đến bệnh tật đột xuất, những chi phi phát sinh và bao nhiêu vấn đề khác nữa. Những cuộc cãi vã liên miên trong gia đình và xung khắc ngày càng lớn. Từ đó, chuyện đổ vỡ trong đời sống hôn nhân không là điều khó hiểu.


Nhưng, hẳn ai cũng đồng ý rằng đó là những thách đố trong mọi bậc sống dù là độc thân hay lập gia đình. Vì thế, trước những cảnh huống khó khăn của cuộc sống, người ta tự bản chất cần sự đồng cảm, yêu mến, nâng đỡ biết nhường nào. Một lời thăm hỏi, một chút cảm thông, một chút chia sẻ nỗi vất vả khó khăn, rồi… mọi chuyện cũng sẽ ổn. Nhưng đã có những quyết định cách dứt khoát khi cho rằng tình yêu không đủ kéo dài thêm chút nào nữa. Không! Tình yêu là món quà vô giá và vô thời hạn. Chỉ có chăng lòng người hẹp hòi đã hạn định món quà ấy mà thôi. Nếu tình yêu đã không ai mua được thì chuyện đương nhiên tình yêu cũng không bán hay chuyển nhượng được. “Bán một tờ đơn ly hôn” để điền vào đôi dòng thông tin và ký nhận thì mọi chuyện thủ tục hoàn tất. Liệu, con người có đủ thẩm quyền để gạt bỏ mọi nỗ lực, cố gắng để xây dựng tình yêu trước đây của mình, để nuông chiều theo cơn tức giận nhất thời mà thôi.


Liệu trong cơn tức giận có đôi bạn nào nghĩ đến hệ quả đàng sau chuyện ly hôn qua một tờ đơn này không? Một nửa con tim đau buồn và trống vắng khủng khiếp. Những đứa trẻ bơ vơ vì cha mẹ chỉ quan tâm đến ích lợi của riêng họ. Những gánh nặng không ai chia sẻ vì một nửa kia đã không còn. Quan trọng là vết xước nơi tâm hồn sẽ hằn mãi dù sau này có đến với một nửa kia nào khác. Một quyết định nhất thời kéo theo chuỗi hệ lụy đau thương.


Viết lên những điều này, tôi khao khát những khả thể mong manh. Phải chi có đôi bạn dám ngồi lại với nhau để nói cho nhau nghe những điều thầm kín đang dồn nén trong lòng. Phải chi có ai đó dám hạ bớt cái tôi cá nhân để nhường nhịn đôi chút cho qua cơn giận, rồi sau đó chủ động làm hòa với nhau. Phải chi những nỗ lực yêu nhau ban đầu, viễn cảnh về những hệ lụy kéo theo sau khi ly hôn, con cái và những điều hữu ích khác sẽ là những khoảnh khắc đánh thức nơi mỗi con người về giá trị của tình yêu.


Sau cùng, tôi ước gì tờ đơn ly hôn mà bạn trẻ kia mua nơi tiệm photocopy sẽ bị xé bỏ và đôi bạn lại hạnh phúc bên nhau. Chỉ ước vậy thôi!


Tiểu Tuyền

20 tháng 2, 2022

Tản mạn: NGÀY CON XA CHA

Đó là một buổi chiều trên con đường trở về quê, sao con thấy lòng mình có nhiều nỗi trống vắng không gì có thể bù đắp được. Hoàng hôn vẫn rọi như mọi khi, gió vẫn mơn man trên da thịt, những chú chim vẫn ríu rít trên cành, nhưng… một màn đen trùm vây tâm hồn con với những cơn bỏng da thịt cứ thiêu đốt bên trong, những tiếng thánh thót lại trở thành những thứ tiếng phiền phức khuấy động chính tâm hồn con lúc này. Thường mỗi khi bước ngang con đường quê, con sẽ thích hít một hơi thật dài để hưởng chút bầu không khí quê hương, nhưng hôm nay dường như cái sở thích ấy cũng biệt tăm… Con chợt rùng mình vì thực cảnh con sắp đối diện: “Con mất Cha!”


Dù có đi xa đến chân trời ta hay chân trời tây; dù có thành một kỹ sư, bác sĩ; dù có thành công đến tột bậc, … nhưng chính lúc này con thấy mình thất bại khủng khiếp. Tâm trí con giờ đây gạt bỏi mọi suy nghĩ, tính toán để mưu sinh; Cũng gạt sang một bên những muộn phiền. Dường như con rơi vào một cảm thức: “mặc kệ đời!”, rằng đời muốn trôi về đâu cũng được, muốn biến đổi sao cũng được, bởi điều sở hữu quý giá nhất đời con giờ này – đó là Cha – không còn nữa, thì còn thiết gì đến những thứ phù hoa ấy nữa phải không Cha?




Đó là lý do tại sao trong mắt Cha con luôn là đứa bé. Khi thấy con sa vào vòng đời để tự lo cho cuộc sống, kiếm nhiều tiền và gửi về cho Cha ở quê, con cứ ngỡ Cha mừng. Không! Cha không mừng vì tiền nhiều hay ít, nhưng Cha mừng vì thấy con kiếm được những đồng tiền chân chính bằng mồ hôi nước mắt của con. Lần nào con trở về thăm Cha đều dặn: “Thôi! Đời ra sao thì kệ đời! Con nhớ sống đàng hoàng là được. Cha ăn mắm múc giòi cũng được, đừng lo ngại gì. Miễn sao con đứng thẳng lưng trong trời đất là được rồi”. Giờ, ngồi ngẫm lại điều Cha dạy, con thấy mình vẫn là đứa trẻ Cha à! Bởi cái suy tưởng muốn hơn thua, muốn giành giật phần lợi cho mình và phần hại cho người khác vẫn chiếm lĩnh trong con hàng ngày. Lời Cha dặn ngày Cha còn sờ sờ ra đó mà con còn chưa làm được, thì nay Cha mất rồi liệu con có hoàn tất được không Cha?


Khăn trắng đã đậy kín từ đầu tới chân, mắt đã nhắm nghiền sau cái vuốt nhẹ. Bất động. Lạnh căm. Con gào, thét, kêu… bằng mọi phương cách nhưng Cha vẫn nằm đấy thôi. Không hồi đáp, không đưa tay vuốt đầu con, không mở miệng cười rồi hỏi: “Thằng Hai về hồi nào hả con?”. Chắc chắn cũng chẳng còn ai nhắc cho con bao nhiêu điều xương máu, điều mà một người đàn ông từng trải như Cha nói lại cho con trai của mình. Nắp quan tài đóng kín, Cha nằm im lìm, Cha nghĩ gì hả Cha? Cha có biết con nghĩ gì không? Con không còn một ý tưởng cố định nào trong đầu mình, chỉ biết hồi tưởng thoáng đến thoáng đi, rồi khóc. Giờ con càng thấy mình giống trẻ con hơn bao giờ hết Cha à!


“Sinh – lão – bệnh – tử” ai mà không thuộc nằm lòng, nhưng đối diện với thực tại rồi con mới thấy nó khó chấp nhận biết chừng nào. Đứng quan sát đời người khác thì thấy đó là một quy luật, nhưng chỉ khi đứng trong mối tương quan thì con – đứa trẻ khờ dại – thấy định luật ấy đau đớn quá Cha à! Con ước gì có một phép lạ để thấy da thịt Cha hồng hào trở lại, thấy mắt Cha đẫm lệ vì hạnh phúc khi thấy khuôn mặt đầy khao khát của con nhìn qua tấm kính quan tài; hay chí ít, con chỉ muốn Cha còn sống với con, nhưng… làm gì có thứ phép màu ấy?


Hành trình kết thúc. Con tiễn Cha về lòng đất. Cha chỉ còn trong tâm trí con. Con sẽ nhớ Cha nhiều! Nỗi khiếm khuyết tâm hồn hẳn khó lành, nhưng đâu đó trên đường đưa Cha đi, con nghe bà con nói với nhau: “Coi kìa! Thằng Hai có nét y như Cha nó!”.


                                                                                    Little Stream