18 tháng 1, 2022

Tản mạn: CŨNG MỘT CÁI NHÌN

Chuyện là tôi được một người bạn rất thân tặng cho hai chiếc áo thun nhân dịp năm mới. Một chiếc màu xám và một chiếc màu xanh thẫm. Chất liệu để tôi suy tư là khi những người xung quanh thấy tôi mặc hai chiếc áo ấy lại có hai cái nhìn khác nhau. Họ không biết rằng hai chiếc áo ấy cùng kích cỡ, cùng một hãng làm ra, cho nên ai mặc vừa chiếc này thì cũng vừa chiếc kia. Chuyện bi hài là khi tôi mặc chiếc áo màu xanh thẫm thì mọi người xem là bình thường, nhưng khi mặc chiếc áo màu xám thì một vài người lại bảo: “Kiếm đâu ra cái áo ngắn tủn, nhìn tức cười vậy!”. Tại sao vậy nhỉ?


Từ những bi hài nho nhỏ trên tôi lần ra những vấn đề lớn hơn trong cuộc sống. Tự hỏi vì sao cùng một vấn đề mà nhận xét về vấn đề ấy lại khác nhau? Sao cùng một cái nhìn mà lại cho một bên là vừa vặn và một bên là cụt lủn? Tại sao một bên được cho là đẹp và một bên là khó coi? Chợt nhận ra đó là nỗi xung đột mà bên trong mỗi người đều có. Xung đột đến từ tri thức sơ đẳng. Tri thức ấy cho phép con người khi có trí khôn thì biết so sánh, suy xét và lý luận để đánh giá tích cực hay tiêu cực về một đối tượng nào đó. Tự hỏi chính bản thân mình rằng: Tại sao tôi đố kỵ với một người nào đó cạnh mình, trong khi tất cả những người khác đều yêu mến con người ấy? Tại sao với tôi điều này là dễ chịu và ý nghĩa, nhưng cũng có người cho đó là khó chịu và phí thời gian? Nhiều quan niệm có thể được đưa ra với những góc nhìn khác nhau. Thậm chí là góc nhìn chuyên môn khiến người khác khó chối cãi và phải chấp nhận trong ấm ức. Tuy nhiên, sự đánh giá mang tính kết luận chủ quan và gán buộc là điều dẫn đến những khác biệt nhiều lúc không đáng có. Tôi chợt hiểu rằng những khác biệt ấy góp phần vừa tạo nên cái đa dạng của cuộc sống, nhưng cũng vừa là nguyên cớ gây ra sự phức tạp cho cuộc sống.




Đa dạng là vì Thiên Chúa không dựng nên chúng ta theo kiểu khuôn đúc có sẵn của một chiếc bánh chưng ngày tết, cũng không theo mô hình của một xí nghiệp hiện đại với máy móc sản xuất sản phẩm hàng loạt giống hệt như nhau. Hơn thế, Thiên Chúa dựng nên chúng ta bằng tình yêu, thổi cho chúng ta Thần Khí và mặc cho sự sống quý giá theo nét riêng mỗi người. Sâu xa hơn, Người mặc cho chúng ta những gì rất riêng như: tiểu sử cuộc đời, dòng tộc, dáng đi, ánh mắt, màu tóc, nước da, nụ cười, tính cách, kiến thức, chuyên môn, quê hương địa lý… Nhờ đó, con người biết vận dụng chính “nén bạc” Chúa trao cho riêng mình để xây dựng thế giới này nên phong phú và xinh đẹp biết chừng nào. Nhưng liệu điều Chúa mong muốn có phải chỉ dừng lại ở cái đa dạng ấy? Bởi lẽ suy vấn đề xa hơn sẽ thấy rằng một thế giới dung chứa đầy cái đa dạng và… không cái nào chịu nhau thì sẽ dẫn đến những xung đột, đổ vỡ và thậm chí không thể nào gắn kết với nhau được. Hệ lụy là tạo nên một thế giới đầy phức tạp và sẽ khiến con người trở nên rối loạn vì phải phân thân thành nhiều tuýp người với bao nhiêu cái lấn cấn của cuộc đời. Cuối cùng, con người phải đặt lại vấn đề: “Tôi là ai? Tôi sinh ra trong cuộc sống này, giữa những đa dạng và phức tạp này để làm gì?”


Thiển nghĩ muốn giải quyết mớ phức tạp trên thì cần hiểu ý nghĩa cách sâu xa hơn về sự đa dạng mà Thiên Chúa đã dựng nên. Nghĩa là hiểu rằng Thiên Chúa muốn con người vận dụng cái đa dạng ấy để cùng xây đắp lý tưởng chung và cùng nhau tiến về nhà Cha trên trời. Chỉ có một Cha và một quê hương thật sự để về. Con người không thể cùng xây đắp một lý tưởng trong khi cứ khư khư giữ cái riêng vì tư lợi cho bản thân mình mà loại trừ người khác. Cũng cái nhìn về một vấn đề, như chiếc áo chẳng hạn, mà đã có nhiều góc nhìn khác nhau, thì hẳn Thiên Chúa muốn con người hãy nhìn mọi vấn đề, vốn đa dạng và vĩ đại hơn chuyện chiếc áo, đúng với bản chất của nó biết chừng nào.


Tôi vẫn nhớ khi kết thúc khóa học môn Siêu Hình, vị giáo sư chia sẻ với chúng tôi – những sinh viên của ngài – cách chân thành với đại ý rằng: Các bạn nên tập nhìn mọi sự với chính bản chất của cái hữu, chứ đừng nhìn bằng vẻ bề ngoài của nó. Chính vì chỉ dò xét cái bề ngoài mà dẫn đến bao nhiêu đố kỵ, mâu thuẫn, chia rẽ hàng ngày. Điều không tốt này đang ngày càng gia tăng đến độ đếm không xuể trong đời sống con người. Trong khi đó, nếu suy cho cùng bản chất của sự hiện hữu của mọi cái hữu trong cuộc đời này, con người sẽ nhận ra điều kỳ diệu mà Thiên Chúa đã và đang và sẽ mãi làm cho thế giới này, đó là một khối thống nhất có trật tự từ những thành phần đa dạng khác nhau.


Tôi thầm cám ơn những anh chị em xung quanh mình với cái nhìn đa dạng đã giúp tôi có dịp nhìn lại nội tâm con người mình. Họ giúp tôi hiểu rằng chính nơi tôi cũng tồn tại những cái nhìn rối rắm và phức tạp, thậm chí là mâu thuẫn với nhau. Vì thế, tôi được mời gọi thanh lọc cái nhìn đa dạng của mình sao cho hài hòa và thống nhất trong Thánh Ý Thiên Chúa. Quả thật, đó là điều mà Chúa mong muốn nơi tôi từng ngày.


                                                                                        Little Stream

13 tháng 1, 2022

Truyện ngắn: CHAO PHRAYA

NGHE AUDIO TRUYỆN TẠI ĐÂY 

1.

-“Tụi con ở nhà ngoan, đợi mẹ đi kiếm đồ ăn về. Nhớ! Đừng đi chơi lung tung!”


Rồi quay sang dặn dò riêng tôi:


-“Coi chừng các em cho mẹ nha con!”


Mẹ vẫn nhắn với riêng tôi như thế mỗi khi mẹ đi kiếm ăn cho chị em tôi. Nét mặt của mẹ hằn lên nỗi lo khó tả. Dường như mẹ vẫn chưa an tâm khi giao các em cho tôi. Cứ như mẹ sợ trong lúc mẹ đi kiếm ăn thì chúng tôi sẽ kéo bầy đi chơi ở chỗ nào đó đầy hiểm nguy chực chờ mà lũ trẻ chúng tôi không biết trước. Hay… mẹ còn nỗi lo nào khác.




2.

Trước khi mẹ ra đi, chị em chúng tôi tung tăng vẫy đuôi bơi xung quanh chiếc vây đã bạc màu của mẹ. Mẹ mỉm cười trong hạnh phúc. Chợt tôi nhận ra trên người mẹ có một vài chiếc vảy nhỏ sắp rớt ra. Có lẽ đó là hậu quả của cuộc đánh nhau hôm trước với những bầy cá khác để giành con tôm to cho chị em chúng tôi. Nhớ lại hôm đó mẹ đem về con tôm to ngậm trên miệng. Đầu tôm đã sứt ra. Thân hình của mẹ cũng xài xể. Tôi gặng hỏi mẹ chỉ ậm ờ:


– “Không sao đâu con! Mẹ bị trúng nhánh cây. Sẽ nhanh lành thôi!”


Nhưng tôi đủ trí khôn để nhận ra vì sao mẹ lại bị như thế. Hẳn đã có một cuộc chiến sinh tử để có được đồ ăn ngon cho chúng tôi. Mẹ không ăn, chỉ nhìn chúng tôi ăn. Hôm đó, tôi cũng không ăn, chỉ nhìn mẹ thi thoảng giật nhẹ người vì cơn sóng nhẹ dập vào chỗ bị thương.


Mẹ đã bơi đi, làn nước nhè nhẹ đưa mẹ đi xa dần, cho tới khi chúng tôi không còn nhìn thấy mẹ nữa.


3.

Chúng tôi là dòng họ cá linh. Tổ tiên chúng tôi sống ở vùng Biển Hồ Chao Phraya ở Cam-pu-chia và sinh sôi nảy nở rất nhiều ở vùng ấy. Còn đàn cá nhỏ của chúng tôi đây thì được sinh ra ở tận khu vực sông hồ Việt Nam, vì đến mùa đẻ trứng thì trứng cá linh chu du dọc theo bờ sông Mê-kông, bởi thế mà trứng cá trôi dạt vào xứ Việt, nên chúng tôi xem chính mảnh hồ ở xứ Việt là chốn nương mình. Tuy vậy, lòng vẫn hướng về Sông Tổ nơi Cam-pu-chia và thao thức về đấy dù chỉ một chút. Mà… tôi chợt nghĩ nếu được về Sông Tổ mà hạnh phúc vậy, chắc tôi sẽ không quay lại mảnh đất buồn thiu này nữa đâu.


Mẹ cũng không được sinh ra ở Sông Tổ. Mẹ chỉ nghe ông bà ngoại kể lại vì ông bà nhiều lần cùng bầy đàn bơi về Sông Tổ. Ông bà kể nhiều điều cho mẹ nghe. Những câu chuyện ấy dấy lên trong tâm hồn mẹ thao thức về nguồn dù đến hiện tại mẹ chưa được về lần nào. Giờ đây, khi đã làm mẹ của đàn cá con đông đúc, mẹ lại kể cho chúng tôi nghe rằng ở Sông Tổ người ta không đánh bắt cá và các đàn cá cũng sống trong hòa bình với nhau. Trong suy nghĩ của lũ cá nhỏ như chúng tôi đây, chúng tôi đã từng tưởng tượng đến mặt hồ tại Sông Tổ với những bầy cá linh khổng lồ. Hẳn sẽ vui lắm khi thấy bầy đàn của mình sum tụ bên nhau trong những ngày lễ hội. Cũng tuyệt vời biết bao khi không còn mang nỗi sợ lớn rằng sẽ bị những giống cá khác ức hiếp. Khao khát về Sông Tổ – nơi yên bình, chúng tôi vẫn kèo nài mẹ rằng:


-“Mẹ ơi! Chúng con muốn về Chao Phraya!”


Mẹ lấy chiếc vây vỗ lên vây chúng tôi. Mẹ chợt nhìn xa xăm. Đôi mắt lồi to tròn nhìn về xa xăm, mẹ không trả lời gì ngoài câu nói có vẻ không liên quan lắm:


-“Xa lắm con à!”


Mãi sau này tôi mới hiểu yêu cầu của chúng tôi là một hành trình gian khổ. Vượt qua dòng sông Mê-kông nhìn có vẻ yên ắng nhưng trong lòng đầy bão tố. Chưa kể tới những nguy hiểm chực chờ trong quá trình di chuyển khi bị người ta giăng bắt. Giờ đây tôi hiểu câu trả lời của mẹ. Đúng là xa lắm. Lúc ấy chúng tôi buồn tiu nghỉu vì không nghe mẹ trả lời gì thêm. Thấy nét buồn của đàn con, mẹ cũng nói trong nỗi buồn khó tả:


-“Mẹ cũng nhớ Chao Phraya! Nhớ nhiều lắm!”


Nhắc tới chuyện bị những giống cá khác ức hiếp, tôi chợt tủi thân cho nhóm cá linh nho nhỏ nơi sông Việt. Lý do là vì dòng họ chúng tôi có thân hình nhỏ nhắn, to lắm cũng chỉ cỡ hai ngón tay. Trông chúng tôi bơi lội trong dòng nước sông Mê-kông, ai cũng phải trầm trồ khen nét đẹp riêng mà ông Trời ban cho dòng dõi của mình. Những lớp vảy long lanh, lưng màu xám xanh vàng và lường bụng màu bạc trắng lóe sáng khiến bầy cá chúng tôi bơi tới đâu cũng làm lung linh cả khu vực. Chính vì thế người ta còn đặt cho chúng tôi cái tên rất đẹp: cá linh ngư hay cá thủy tinh. Có người, dù trong nghề đã lâu, nhầm chúng tôi với cá chép, nhưng chúng tôi chỉ thuộc họ cá chép chứ không phải cá chép. Nhưng đẹp là một chuyện, còn nguy hiểm rình rập vẫn là chuyện khác. Những công cụ đánh bắt luôn chờ sẵn dưới những dòng nước trong ngần. Dù chúng tôi có nhanh đến cách mấy cũng không thoát được. Vài tuần trước đây, ba của chúng tôi cũng đã bỏ mạng vì chính những công cụ đánh bắt quái ác ấy.


4.

Tôi cũng muốn kể về sự ra đi của ba. Trước đây, hồi ba còn sống, ba và mẹ cùng nhau đi kiếm ăn đem về cho chúng tôi. Thành quả sau mỗi lần đi kiếm ăn là những món ăn ngon tuyệt. Những con tôm to khỏe đã đành bó tay với sự đuổi bắt của ba mẹ. Nhiều loại sinh vật phù du mà chúng tôi được ba mẹ chiêu đãi khiến một lần ăn là chúng tôi nhớ mãi. Lúc ấy gia đình tôi vẫn luôn đầy ắp tiếng cười. Những lần đi kiếm mồi của ba mẹ luôn mau chóng và quay về rất sớm. Có ba bảo vệ nên mẹ luôn an tâm và hạnh phúc.


Nhưng… đến một ngày…


-“Anh à! Chúng ta sẽ dẫn các con về Chao Phraya chứ? Ít phải cho các con biết Sông Tổ của mình chứ anh!”


Vấn đề này đã được mẹ nhắc nhiều lần. Lần nào ba cũng đồng tình. Ba đã có lần vượt ngược Mê-kông với các bạn để thăm Chao Phraya. Ba biết những khó khăn trên đường. Có lần ba nói với mẹ:


-“Ừ! Anh đồng ý! Nhưng đợi các con lớn xíu đã em! Các con còn nhỏ quá!”


Mọi khi ba đã trả lời mẹ như thế, nhưng hôm nay sau câu hỏi của mẹ lại không nghe ba hồi đáp gì. Ba thường bơi sau mẹ để bảo vệ mẹ mỗi khi xảy ra chuyện. Nhưng lạ sao hôm nay không nghe tiếng vẫy nước của ba ở phía sau. Mẹ quay lại thì thấy ba đã nằm gọn lỏn trong chiếc lưới cá đang kéo ngược ba về phía sau xa mẹ. Mẹ chỉ vội la toáng lên: “Anh ơi!” rồi bơi nhanh về phía chiếc lưới. Ba nhìn mẹ rưng rức lắc đầu, ra hiệu mẹ đừng đuổi theo nữa, vì họ đánh bắt bằng thuyền máy nên động cơ chạy nhanh lắm, mẹ sẽ không đuổi kịp. Xa xa mẹ chỉ nghe ba nhắn lại: “Lo cho các con. Em bảo trọng!” Hôm ấy mẹ bỏ về một mình buồn hiu. Chúng tôi hỏi: “Ba đâu?” thì mẹ chỉ khóc và khóc. Có khi mẹ chỉ trả lời trong nghẹn ngào: “Ba về Chao Phraya rồi các con à!”


5.

Mẹ thương chúng tôi vô ngần. Từ dạo không còn ba. Mẹ hy sinh biết bao nhiêu cho chúng tôi. Không để chúng tôi tự đi kiếm thức ăn khi còn quá nhỏ. Sự bảo vệ của người mẹ đối với chúng tôi là điều mà tôi cảm nhận rõ nhất. Thi thoảng mẹ dẫn chúng tôi đi kiếm ăn, đa phần là đến những khu vực có những sinh vật phù du, nhưng chủ yếu là nơi ấy không có bóng dáng những chú cá to lớn vốn lăm le xơi tái chúng tôi chỉ trong một lần há miệng. Đến những nơi ấy, mẹ để chúng tôi tự do tung tăng ăn những thứ mình thích. Còn đa phần những lần đi tìm thức ăn, mẹ phải xả thân vào những khu vực nguy hiểm, vốn là những chỗ mà trước đây ba và mẹ hay đến. Chỉ những nơi có nhiều loại cá to tụ tập lại mới có những thức ăn ngon cho đàn trẻ chúng tôi. Đương nhiên mẹ phải tranh đấu với những loài cá to ấy. Cũng vì thế mà mẹ không bao giờ cho chúng tôi đi theo, chỉ một mình mẹ thôi. Tôi chỉ biết mẹ bơi theo một hướng khác với lúc dẫn đàn cá con chúng tôi đi kiếm ăn. Có lần tôi hỏi mẹ kiếm ăn ở đâu, mẹ thỏ thẻ với riêng tôi:


– “Về hướng sông Mê-kông! Về hướng Chao Phraya! Sông Tổ của mình con à!”


Nghe nhắc tới Sông Tổ, tôi sáng mắt lên và muốn thé lên vui sướng, nhưng mẹ kịp đọc suy nghĩ trong đầu tôi rồi vội chặn suy nghĩ ấy:


– “Đợi con đủ khôn lớn, trưởng thành, hẳn về hướng đó con nha! Chao Phraya chỉ xứng đáng với những con người trưởng thành và có trách nhiệm thôi! Hứa với mẹ! Được không con?”


Tôi “Dạ!” với mẹ trong nghẹn ngào.


Trời chạng vạng. Bóng mặt trời đỏ loét in trên mặt hồ. Mẹ chưa về. Đáng như mọi khi thì mẹ đã về rồi. Các em bơi tới bên tôi, em cá út khóc thút thít:


-“Chị ơi! Mẹ chưa về!”


Tôi lấy vây vỗ nhẹ đôi mắt lồi em, nhẹ nhàng trấn tĩnh:


-“Ừ! Ngoan! Xíu mẹ về! Chắc hôm nay được đồ ăn ngon nên mẹ mang vác nặng! Đợi xíu nha em!”.


Hết buổi tối hôm đó, rồi mấy tối nữa, mẹ vẫn chưa về. Mẹ không về nữa. Tôi biết mẹ mình đã … Hẳn mẹ đã trở thành món ăn ngon cho một gia đình nào đó trên bờ sông Mê-kông, hay mẹ đã bơi về Sông Tổ vì nỗi nhớ dịu vợi, mà chắc gì mẹ vượt qua được những dòng cuộn kinh hoàng như thế, hay… giờ đây hồn của mẹ đã ngự về Chao Phraya với ba rồi. Nơi ấy bình yên mà hạnh phúc mẹ nhỉ!


Mặt trời lại dọi. Đàn em tôi buồn thiu. Chúng vẫn chờ mẹ. Tôi nhìn về phía Chao Phraya, nhìn về dòng Mê-kông. Tôi thấy bóng ba mẹ thấp thoáng trong bóng hoàng hôn dọi xuống mặt hồ. Thấy ba và mẹ vẫy gọi chúng tôi. Quay lại nhìn đàn em, tôi mỉm cười. Tôi tự nhủ thầm: “Ba mẹ ơi! Lớn lên rồi chúng con cũng về Chao Phraya! Ba mẹ đợi chúng con nhé!”


                                                                                        Little Stream

03 tháng 1, 2022

Truyện ngắn: THẰNG ĐIÊN

Thế giới của Thằng Điên là một cái xó nhỏ xíu với đủ thứ món đồ. Mỗi món đồ với Nó có giá trị cao hay thấp trong thời gian dài hay ngắn khác nhau. Lúc Nó cần thì cầm chiếc áo rách để quơ qua quơ lại vì trước mắt Nó là một bầu trời lộng gió xanh vi vút. Khi thì cầm cành cây to xù xì để đuổi những con thú trong rừng rậm đang tiến tới gần chỗ của Nó. Cũng có lúc với cái nón lá rách bươm để đội lên đầu vì cơn mưa chiều ập tới bất ngờ. Nơi cái xó ấy có những món đồ có giá trị tinh thần rất riêng. Điển hình là một chiếc hộp nho nhỏ đựng những đầu điếu thuốc mà người ta đã hút xong, có khi sực nhớ Nó quay sang ôm cái hộp chằm chằm, áp sát chiếc hộp vào gò má mà cất lên tiếng hò man dại: “Hò ơi! Tía ơi tía ngủ cho ngoan… Hò ơi! Má ơi má ngủ thiệt ngon…” Bỗng có khi tỉnh nó quăng chiếc hộp cái: “Đùng!”, những chiếc tàn thuốc đủ kích cỡ và những tàn thuốc vụn rơi xuống nền nhà, gió bạt ngang thổi tung tóe tàn thuốc khắp nơi. Rồi nó lại giật mình vội vàng chạy đi gom mớ tàn thuốc cho vô hộp, lại áp vào gò má, lại ru trong man dại: “Tía ơi! Má ơi! Hò ơi!…”




Làng xóm gọi Nó là Thằng Điên. Cũng đúng. Có mấy khi nó tỉnh đâu. Người ta toàn thấy Nó khờ khờ khụ khụ, ngồi ở cái xó xỉnh nào đó ở chợ, ở gốc cây bên đường, ở mé ruộng hay thậm chí thấy đó đánh tòng teng trên chạc ba cây ổi. Có khi thấy Nó cởi hết quần áo muốn nhảy xuống sông tắm thì người ta chạy ra ngăn lại vì sợ Nó chết đuối. Cứ vậy, bà con ai có gì thì cho Thằng Điên cái đó. Ổ bánh mì thịt, cơm nguội chiên tỏi hay bánh trái, Nó được hưởng ké của bà con, nhờ bà con mà Nó sống tới giờ. Có khi thấy Thằng Điên tồng ngồng chạy giữa trời trưa nắng, người ta trùm vội cho nó tấm khăn hay mặc vội bộ đồ để che thân. Bà con vừa thương mà cũng vừa sợ. Thương nên coi Nó như con cháu, có gì cho đó, biểu: “Thôi kệ! Làm phúc được thì làm. Nó điên. Tội nghiệp!”. Những vì sợ nên cấm con cháu không cho đứa nào léng phéng tới gần chỗ Nó, vì: “Nó bị điên! Bây tới coi chừng bị lây!”. Riết tụi nhỏ sợ thiệt, thấy Thằng Điên là tụi nhỏ chạy có cờ.


Con Lượm – bạn thân thằng Điên. “Điên làm gì có bạn?” Có người thắc mắc. Nhưng đó là sự thật. Con Lượm hay người ta cũng gọi là con Điên, nhà Nó ở cuối xóm, nhưng cứ thích chơi với thằng Điên. Đầu tóc bù xù. Thân hình như cây tăm. Thích mặc những tấm áo mưa rách bươm lượm ở bãi rác, lấy dây thun túm lại những chỗ rách, lấy dây nilon thắt ngang eo làm váy. Cũng đầu óc man dại như thằng Điên, nên hai đứa hợp rơ. Mới gặp nhau lần đầu mà như đã quen. Con Lượm biết tỏng những trò chơi của thằng Điên. Biết cái áo rách biết bay trong không gian. Biết cái cây đuổi thú dữ tấn công. Biết cái nón che mưa dù trời nắng chang chang. Nhưng… làm bạn với thằng Điên lâu rồi, con Lượm không biết chiếc hộp be bé mà thằng Điên ôm kè kè bên người là hộp gì. Vào cái xó của thằng Điên thì con Lượm chỉ chơi những trò chơi khác chứ không bao giờ chạm được chiếc hộp, vì cứ đưa tay chưa kịp đụng thì thằng Điên đã rút chiếc hộp vội chuyền sang chỗ khác. Miệng không quên rầy Lượm: “Quỷ! Phá quá! Buông ra”. Bà con thấy hai đứa làm bạn cũng an tâm. “Thôi! Có người chơi chung cũng vui! An tâm rồi!”. Bà con vẫn đem đồ ăn cho hai đứa. “Thôi! Coi tụi nó như con!” nhưng cũng không quên dặn con cháu: “Cấm nghen! Đứa nào lại gần hai đứa nó là bị đòn à!” Thi thoảng lại nghe hai đứa ca hát om sòm. Nghe tiếng cây gỗ đập vô tấm vách “phành phạch”. Nghe tiếng huýt sáo mà không ra hơi, mẩm chắc tụi nó đang thả máy bay.


“Hic! Hic!”. Quái lạ! Hôm nay sao nghe tiếng khóc. Khóc nghiêm túc. Bà con dòm qua khe cửa, thấy thằng Điên tựa đầu vô lưng con Lượm. Hai đứa đầu tóc bù xù vắt hoa hai bên vành tai. Thằng Điên khóc say sưa. Con Lượm vuốt đầu thằng Điên vừa kêu: “Nín! Nín đi!” Trên tay con Lượm cầm chiếc hộp mà mọi khi không thể chạm tới. Nắp mở toang hoác để lộ những đầu điếu thuốc và tàn thuốc. Lượm hỏi: “Gì đây?” Thằng Điên trả lời: “Ba Má tui đó!”. Lượm hỏi tiếp: “Ổng bả đâu?”. Thằng Điên trả lời trong ngơ ngác: “Tui hút hết rồi!” Chợt sực tỉnh Nó đính chính trong ngập ngừng: “À!… Chết hết rồi!”. Rồi Nó òa khóc. Lượm cũng khóc. Bà con bên vách ngó vô cũng khóc, miệng không quên biểu: “Nó đâu có điên!”. Nhưng đâu đó trong cơn xúc động, vẫn nghe ai đó nói rõ to: “Cấm nghen! Đứa nào lại gần hai đứa nó là bị đòn à nghen!”


                                                                                    Little Stream


Truyện ngắn được gợi hứng từ: https://www.youtube.com/watch?v=HXkh7EOqcQ4