26 tháng 9, 2021

Tản mạn: NỖI LÒNG NGƯỜI CHA

 Có những nỗi lo lắng không thể diễn bằng lời. Chỉ có cách im lặng lắng nghe thay vì giải thích. Mặt đối mặt để kể cho nhau nghe những thuận lợi, khó khăn và kế hoạch, nhưng những khuất ẩn trong tâm hồn chỉ những ai đủ đồng cảm và đứng trong cương vị mới hiểu. Cha là thế! Lo cho con bao nhiêu thứ. Hoa trái thì con có thể thấy và hưởng trọn, nhưng để suy về cùng tận của tiến trình sản sinh ra hoa trái ấy, con còn quá non nớt và hồn nhiên để hiểu vấn đề.


Màu tóc bạc báo hiệu tuổi đời cha đã mon men bước sang bên kia đỉnh núi. Vầng trán nhăn nhúm theo những co rúm và tàn lụi của kiếp người. Tần tảo vất vả lo cho đầu trẻ từng chút một đã là một gánh quá nặng. Đã thế, vừa đóng vai trò của người cha để lo việc vòng ngoài, vừa là người mẹ lo việc vòng trong, thương cho hình hài của cha dần bị bào mòn bởi bao nhiêu lo lắng vây quanh. Đôi vai oằn trĩu bởi những khi bồng bế. Đôi mắt thâm quầng bởi những chập thức khuya triền miên. Đôi tay run rẩy bởi đã kham bao nhiêu công việc nặng nhọc để con đến ngày khôn lớn bước ra đời. Để con được an tâm tận hưởng và thỏa thích với những thành quả, cha sẵn sàng “hy sinh đời bố, củng cố đời con”. Để đầu trẻ rút ra những bài học kinh nghiệm trong cuộc sống, đã bao nhiêu bận cha gánh thương đau vì “mũi dại lái chịu đòn”. Để hạn chế bao nhiêu vấp ngã trên đường đời con trẻ, cha cứ nhắc tới nhắc lui những câu nói chán ngắt và lê thê. Có lúc, cha chấp nhận để con ghét bỏ chỉ vì: “Thôi! Nó ghét mình mà đời nó sướng cũng được!”.




Cha! Định luật nào buộc cha phải làm thế? Chỉ vì yêu! Đơn giản tình yêu không có quy tắc cụ thể để người ta có thể cân, đong, đo, đếm. Nhưng cha ơi! Liệu có thể lôi ra chút gì đó là hình thù và âm thanh của tình yêu mà cha dành cho con? Được chứ! Hình thù của tình cha-con là những khoảng cách tuổi tác như tuổi già của cha và tuổi trẻ của con. Những nhăn nhúm của cha già với nét hồng hào đẹp đẽ của con. Những lo lắng còn đọng lại trên vầng trán, khóe mắt của cha già với nét vô tư, hồn nhiên của đầu trẻ. Những thất bại của cha để rút kinh nghiệm cho thành công của đời con… Còn âm thanh, đó là những tiếng khóc, tiếng cười, lời tâm sự, những ê a nhắc nhở… thậm chí những điều mà con cho là cha già đang “nhai giẻ rách” bên tai con nữa. Ôi! Tình yêu sao quái dị vậy cha? Ừ! Nó vậy đó, những quái dị được đặt ẩn khuất trong con người của cha và con, chúng được nối kết bằng một thứ tình cảm thiêng liêng. Thiên Chúa biết chúng ta cần những thứ quái dị ấy và Người cũng biết chúng ta cần những mối nối chúng lại với nhau biết chừng nào.


Đôi lời thăm hỏi về đời sống, khó khăn hay thuận lợi mà con đã và đang gặp phải, ưu tư gì cho tương lai. Con cần nhận ra phía sau những điều ấy không đơn thuần là những lo lắng vẩn vơ cho vui! Vui gì với những điều ấy con nhỉ? Thăm hỏi hoài thì bị bảo là nhiều chuyện hay xía vô chuyện riêng của người khác. Nhắc nhở hoài thì bị cho là “bài ca con cá quen thuộc”. Lên tiếng la rầy thì bị kết luận là “cha già khắt khe, khó ưa!”… Nhưng không sao, cha thấy và hiểu con của cha. “Lúc nó buồn, nó về với tôi. Nó ngồi cạnh tôi như một người đàn ông trưởng thành, oằn hai khuỷu tay trên gối, mặt cúi, nước mắt chảy dài và hỏi: “Cha ơi! Con biết làm sao?”.” “Ừ! Đừng buồn nữa! Cha đây mà! Cha con ta cùng nhau giải quyết!”. Lúc nào đó bồng bột, con trẻ đã xem cha chẳng khác cái xó xỉnh tầm thường để trút mọi tai hại, hậu quả, mệt mỏi… Nhưng đến ngưỡng nào đó của cuộc đời, ắt con sẽ hiểu…


Đến lúc con sẽ hiểu vì sao cha không kể bằng lời cho con nghe tình thương cha dành cho con. Con sẽ hiểu đến lúc cần thăm hỏi, động viên con cái trong cuộc sống vì chúng cần đến con. Đến lúc con sẽ hiểu vì sao tình yêu quái dị mà người ta lại cần đến nó. Con sẽ khám phá ra những nghịch lý giữa tuổi tác, suy nghĩ, lối sống… nhưng sau đó lại là chân lý. Con cũng sẽ hiểu chẳng phải tự dưng mà Thiên Chúa đặt để vào nhân loại tình cha-con. Con sẽ hiểu vì sao cha phải “nhai giẻ rách” bên tai con hoài. Con sẽ hiểu ý nghĩa của “bài ca con cá quen thuộc” vốn chẳng có âm hưởng hay giai điệu gì cuốn hút… Tất cả, vì cha thương con! Con của cha.


                                                                                        Little Stream

20 tháng 9, 2021

Truyện ngắn: KẸO ĐẬU PHỘNG

 Đi ngang chiếc xe đạp bán kẹo đậu phộng, Nam liếc vô chằm chằm, nước trong miệng nó cứ túa ra liên tục, làm nó nuốt hoài không cạn. Cái mùi đường thắng sao mà thơm phưng phức đập vô mũi. Đúng là thách thức vị giác của đứa trẻ bảy tuổi. Mùi đậu phộng rang vừa tới trắng đục thơm phức quyện với mùi đường tạo nên một thứ gì đó thơm thơm khiến bất kỳ đứa trẻ nào đi ngang cũng bị cuốn vào. Không chỉ mỗi Nam, quanh xe kẹo có đầy những đứa con nít lớn nhỏ lố nha lố nhố thi nhau giành phần kẹo của mình. Nhòm mấy đứa đồng lứa cầm miếng kẹo đặt trên tấm bánh tráng, cắn cái “rốp!”, Nam không dám tưởng tượng tiếp, vì nó muốn sà vào xe kẹo ăn ngay cả chục miếng kẹo cho đỡ thèm. Nam không dám nhìn thẳng vào mẹ, vì nó biết mẹ không đem dư tiền để mua cho nó miếng kẹo ấy. Đi chợ với mẹ hoài nên nó biết, không đòi hỏi bất cứ thứ gì, vì nó biết… có đòi mẹ cũng chẳng mua cho. Đi xa hơn một đỗi mà mùi đường, đậu và tiếng cắn “rốp! rốp!” vẫn xộc vào tâm trí. Chiếc xe đạp mẹ vẫn dắt đi tới một hơi chẳng dừng lại.


Nam tự hỏi đã bao nhiêu lần nó được ăn cái kẹo đậu phộng ấy, hình như không có lần nào, đến độ nếu đã có lần nào gần đây được ăn thì nó cũng nhớ hôm đó là buổi nào, mặc bộ đồ màu gì, có mang dép hay đi chân không, và nếu được ăn thì nó còn nhớ cả chuyện mẹ nó mua gì trong phiên chợ ấy. Nhưng hỡi ôi! Lấy làm lạ là mẹ dửng dưng với xe kẹo đậu phộng, làm lơ cách kinh khủng. “Hổng biết mẹ có nghe mùi đường, đậu?”; “Hổng biết mẹ có nghe tiếng mấy đứa nhỏ cắn “rốp!” hông cà?”; “Hổng biết mẹ có biết mình cũng là con nít, cũng thèm chảy nước miếng…?”.  Nam không tin là mẹ không bị chiếc xe kẹo ấy gây chú ý.




Mẹ rất hiền. Ít khi nào la rầy, nhưng cũng nói rất ít. Hầu như chỉ là thinh lặng rồi cười. Nam quen nụ cười của mẹ và nhớ hoài nét phúc hậu trên khuôn mặt mỗi khi cười. Nhưng mẹ cũng rất nghiêm khắc mỗi khi cậu làm điều gì sai, nhất là những khi làm hư đồ đạc hay đua đòi bất cứ thứ gì, mẹ vẫn phát vài roi vào mông nó, vừa phát vừa khóc, không chửi mà lại than: “Nam ơi! Làm gì vậy con?” Sau mỗi câu hỏi là mỗi tiếng “chát!” nghe vi vút và bén ngót trong khoảng không. Mà cứ mỗi lần mẹ đánh là Nam nằm im thin thít, không khóc vì nó biết bao nhiêu lực dồn ra đầu roi và dằn xuống đầu giường hết rồi, chỉ có những lằn roi rất nhẹ trúng mông nó. Mà cũng có bao giờ mẹ đánh tới chục roi, tầm năm hay sáu roi là hết cỡ. Thường đánh xong thì mẹ gục mặt ôm bờ lưng nó đang nằm sấp trên giường. “Nam ơi! Nam ơi là Nam!”. Nó nhớ hoài tiếng kêu bi thảm ấy của mẹ. Nó không khóc vì đau, mà nó khóc theo vì tiếng kêu ấy…


Nam không dám đua đòi bất cứ thứ gì, mà đúng hơn là không muốn đua đòi dù cái tuổi chưa hiểu tích sự gì, nhưng nó biết nó thương mẹ. Cha nó bỏ theo vợ bé lâu lắm rồi, chắc từ cái hồi nó ra đời là mình mẹ lo cho nó (nghe làng xóm kể lại). “Thằng cha mày á! Bạc tình lắm đa! Tội cho con gái mẹ của mày, một mình lo cho mày!”, mấy thiếm hàng xóm cứ dí ngón tay vào đầu nó rồi biểu vậy. Riêng mẹ, chưa một lần kể về ba cho nó nghe, mỗi lần Nam hỏi: “Mẹ! Ba con đâu?” là mẹ lại ôm mặt khóc, khóc như cơm mưa dầm hồi chiều hôm qua, khóc tầm khóc tả, khóc sướt khóc mướt, khóc như muốn trả lời với nó: “Thôi! Đừng hỏi về ba nữa con! Mẹ xin đó!”. Rồi thôi.


Gió thổi bung làn tóc của mẹ trong gió dưới vành nón lá. Ngồi sau xe đạp mẹ chở ra chợ, Nam nghe rõ mùi thơm phưng phức của nước bồ kết mà mẹ hay nấu để gội đầu. Nó tưởng tượng tới cái hương thơm ấy với mùi thơm kẹo đậu phộng. Lãng xẹt. Hổng biết có liên quan gì với nhau. Nhưng trong đầu đứa nhỏ bảy tuổi biết vậy chắc cũng khá. Mấy sợi tóc dài bay vào mắt, vào mũi và miệng, nó muốn ngoạm mấy sợi tóc ấy như thể cắn miếng bánh tráng kẹo đậu phộng giòn rộp, nhưng sợ mẹ lại rầy (nó đoán vậy hổng biết đúng không, vì mọi lần đi chợ thấy mẹ dửng dưng với xe kẹo khủng khiếp!)


-“Mẹ ơi! Mẹ mua kẹo đậu phộng cho con ăn nha! Một miếng thôi mẹ!”


Lấy hết can đảm xin mẹ. Đôi bàn tay nhỏ xíu của nó níu bàn tay của mẹ lắc qua lắc lại, giả bộ làm nũng để mẹ thương. Mẹ lặng lại trước lời van xin của Nam.


-“Thôi! Ăn cái khác đi con!”


Một lần nữa lấy hết can đảm, cố nài để được ăn miếng kẹo đậu phộng giòn rụm. Mọi hôm Nam ít khi xin lần thứ hai với mẹ, vì hoặc mẹ sẽ khóc hoặc sẽ đợi về nhà mà đét vào mông nó vài roi vì cái tội đua đòi. “Kệ! Ăn đòn cũng được! Miễn có kẹo ăn!”, Nam tự nhủ như vậy.


-“Mẹ ơi! Con chỉ thèm kẹo đậu phộng!”


Mẹ nhìn Nam rồi thở một hơi thườn thượt. Đậu xe đạp chỗ bụi cỏ bên đường, cầm tay Nam dắt lui ngược lại chiếc xe kẹo cách đó không xa. Nam mừng rối rít.


Chiếc xe kẹo được bu quanh bởi lũ trẻ. Người đàn ông trung niên với bộ râu hơi dài chưa cắt tỉa, ông đang cắm mặt làm kẹo liên tục. Trải một tấm bánh tráng tròn tròn vừa nướng trên than xong, múc một muỗng đường thắng dẻo trải lên mặt bánh thật khéo sao cho không để chỗ nào nhiều hoặc ít đường, rắc đậu phộng đã rang chín, một lớp đường thắng và lớp bánh tráng cuối cùng ốp lên trên mặt. Nam nhìn chăm chú mà nuốt nước miếng ừng ực. Mẹ nhìn chằm chằm bàn tay người đàn ông bán kẹo, chỉ đứng nhìn, đôi mắt vô hồn.


-“Chị! Chị ơi!”


Người đàn ông bán kẹo kêu người phụ nữ đứng trơ trơ trước xe kẹo của mình. Nam cầm tay mẹ giật giật: “Mẹ! Mẹ ơi! Chú kêu kìa!”. Mẹ giật mình trả lại chút hồn cho đôi mắt đã dại đi từ nãy tới giờ, trả lời: “ờ! ờ!..” Lũ trẻ đã mua xong và đi hết, chỉ còn hai mẹ con Nam đứng trước xe kẹo.


-“Chị mua kẹo hả?”


Mẹ ấp úng đáp:


-“Ờ! Ờ!… Anh!… Anh!… làm ơn lấy cho tui một miếng kẹo đậu phộng!”


Đôi bàn tay người đàn ông thoăn thoắt, với tay cầm miếng nhật trình cũ đã được cắt ra vuông vắn, kẹp miếng kẹo đưa cho mẹ, mẹ chuyển miếng kẹo cho Nam. Nam cám ơn mẹ rồi cắn ngay miếng kẹo.


-“Chị hổng ăn hả?”


Mẹ ấp úng lần nữa rồi đáp:


-“Không! Cám ơn anh!”


Vội móc tiền trả rồi dắt Nam đi một mạch. “Chị ơi! Tiền thòi!”. Mặc cho người đàn ông kêu, mẹ vẫn bỏ đi. Chiếc làn đi chợ trống hoắc chưa có gì, hôm đó hai mẹ con không mua gì ngoài miếng kẹo đậu phộng. Đạp xe về, mắt mẹ đỏ au, thi thoảng đưa ngón trỏ bàn tay phải lên quẹt mắt. Nam vẫn nhâm nhi miếng kẹo ngon lành.


Từ hôm đó, mẹ hay buồn và ít cười. Nam không biết mẹ gặp chuyện gì, hỏi mẹ không nói. Chiều chiều, chạy với lũ trẻ quanh sân, Nam với tụi bạn tụm lại với mấy người hàng xóm sau khi chơi mệt, thở hổn hển. Nhí nhố nói chuyện, có lần Nam khoe với lũ bạn:


-“Ê! Hôm trước tao được mẹ mua cho miếng kẹo đậu phộng, ngon bá cháy! Giòn rụm!”


Lũ trẻ trố mắt nghe Nam tả miếng kẹo ấy thế nào, ăn ra sao, chúng nuốt nước miếng ực ực. Thím Bảy đang bắt chí cho thằng Tèo – con trai thím – nghe Nam kể thì bai bải ra sân:


-“Ngon sao bằng ba của mày! Ba mày làm kẹo ngon nhứt nách! Mà… cũng vì bán kẹo trước sân trường mà nó mê đứa học trò nhỏ hơn nó cả chục tuổi. Thiệt cái thằng… khốn nạn thiệt!”


Nam giật mình trước lời nói của thím Bảy. Nó bỏ lũ bạn lại chạy về một mạch. Mẹ đang nấu cơm sau nhà. Nam sà tới ôm tấm lưng mẹ. “Mẹ ơi! Ba con… hồi đó… bán kẹo đậu phộng hả mẹ?”. Nam khóc. Mẹ cũng khóc.


                                                                                        Little Stream

14 tháng 9, 2021

Tản mạn: ƯỚC MƠ

 Có những dòng tin, nói lên khao khát cá nhân, bằng một danh sách những điều sẽ làm ngay sau khi đại dịch chấm dứt: “Mong sao hết dịch sớm, để tôi:...”. Có thể nhiều người không thích suy nghĩ này vì cả nước đang oằn mình chống dịch mà còn ngồi đó mơ với mộng. Tuy nhiên, con người có quyền ước mơ và có quyền sống hạnh phúc. Ước mơ nói lên những điều mà con người chưa có và họ khao khát một ngày nào đó sẽ thực hiện được ước mơ ấy để sở hữu hạnh phúc trọn vẹn. Ngoài chuyện ước mơ những điều quá xa xôi hoặc trở thành ảo tưởng, còn lại những điều mà con người có đủ khả năng thực hiện, sinh ích lợi cho bản thân và tha nhân, vốn là ước mơ chính đáng. Bạn bè chúng tôi vẫn hay đùa với nhau rằng: “Không ai đánh thuế ước mơ, thành thử cứ mơ thoải mái!”. Đương nhiên, trong tâm thức và nhiệt huyết của người trẻ chúng tôi thì những ước mơ ấy hoàn toàn có thể thực hiện được.


Đức Giê-su có lần đã nói với với các môn đệ rằng: “Cho đến nay, anh em đã chẳng xin gì nhân danh Thầy. Cứ xin đi, anh em sẽ được, để niềm vui của anh em nên trọn vẹn” (Ga 16,24). Vậy liệu rằng tôi có thể hiểu việc “xin ơn” ấy là “ước mơ” hay không? Đương nhiên không đánh đồng hoàn toàn nghĩa của “xin ơn” và “ước mơ” vì cả hai thuộc những phạm trù khác nhau, nhưng cả hai có điểm chung là những điều tôi không có trong tầm tay của mình. Theo điểm chung này, tôi có thể hiểu ý của Chúa Giê-su là: “Cho đến nay anh em vẫn chưa ước mơ điều gì chính đáng”. Ước mơ chính đáng được hiểu là ước mơ góp phần mưu ích cho tha nhân, cho bản thân và đẹp lòng Thiên Chúa vì như lời thánh Gia-cô-bê tông đồ: “Anh em không có, là vì anh em không xin; anh em xin mà không được, là vì anh em xin với tà ý…” (Gb 4,2-3). Hy vọng rằng suy tưởng ấy là không sai với ý Chúa theo một phương diện nào đó. Đồng thời, nhìn với góc cạnh này, tôi hiểu rằng ước mơ cũng là một ân ban của Thiên Chúa đặt để nơi mỗi con người, cụ thể qua: kế hoạch, niềm hy vọng, sự nỗ lực, lòng can đảm và lòng nhiệt huyết… Chính câu nói của Chúa Giê-su: “Cho đến nay…” nhắc tôi nhớ rằng tôi đã không tận dụng món quà mang tên ước mơ mà Người đã ban cho tôi, hoặc tôi đã không sử dụng nó đúng cách.




Trong những ngày giãn cách để phòng chống lây lan đại dịch trong cộng đồng, con người “bị nhốt” trong bốn bức tường và không thể bước ra ngoài thoải mái như mọi khi. Nhiều người ngồi trong nhà nhìn qua khu công viên đối diện, chỉ cần nhích vài bước chân là tới nơi, thèm thuồng vì không thể. Nhiều người thao thức được ra ngắm những con phố đông đúc xe cộ và con người qua lại, vì “bị nhốt” lâu quá khiến họ nhớ. Có người nhớ những khuôn mặt thân quen mà trước đây họ hay đến thăm nom, mà nay thì nhà ai nấy ở, chỉ giao tiếp qua điện thoại hoặc qua màn hình máy tính. Có người đã dần rơi vào trạng thái bế tắc và muốn được giải thoát vì họ sắp rơi vào nguy cơ áp lực tâm lý nặng nề. Thậm chí, có người muốn kết liễu cuộc đời mình vì không thể tiếp tục lối sống chán ngắt như thế nữa.


Rõ ràng, trong những tình cảnh thế này, ước mơ đóng một vai trò quan trọng để vực dậy tâm trí và hun đốt ngọn lửa hy vọng nơi tâm hồn họ. Nhìn về một ngày mai có gam màu sáng sủa và vui tươi hơn. Nhìn về giây phút được gặp gỡ người thân, bạn bè, đồng nghiệp tại một quán nước quen thuộc. Nhìn về khoảnh khắc được trở lại quê hương thăm lại những khung cảnh xưa cũ, nơi có những người thân yêu ở đó. Nhìn về những con phố đông đúc người và xe cộ qua lại, những hương thơm của thức ăn bay tỏa ra ở các ngóc ngách và hàng quán. Cũng có những người muốn làm một chuyến du lịch hoặc tham gia một công tác thiện nguyện dài ngày sau cơn đại dịch… Tất cả mơ ước, nếu giúp cho bản thân sống tốt hơn, giúp ích cho tha nhân và đẹp lòng Thiên Chúa, hẳn đều chính đáng, thế nên hãy luôn giữ mơ ước như ngọn lửa bừng cháy trong tim mình. Đừng để ngọn lửa ấy tắt đi mà kéo theo cả niềm hy vọng, sức sống và nhiệt huyết tích cực rơi vào hố sâu tiêu cực và tuyệt vọng.


Bệnh nhân đang được điều trị tại các khu cách ly cũng có những mơ ước. Người bệnh nặng ước mau khỏe, hoặc ra đi nhẹ nhàng và mong người còn ở lại được bình an. Người bệnh nhẹ thì mơ ước mau trở về đoàn viên với gia đình càng sớm càng tốt. Các y sĩ, bác sĩ thì mơ ước mình có thêm sức khỏe, tỉnh táo và nhiệt huyết để điều trị cho các bệnh nhân càng nhiều người khỏe mạnh càng tốt. Các thiện nguyện viên cũng mơ ước cộng tác hết mình trong những công việc nhỏ bé để san sẻ phần nào vất vả của y bác sĩ và nỗi đau của những bệnh nhân. Người dân khắp các tỉnh thành cũng mong ước đóng góp ít nhiều cho công cuộc giúp nhau vượt qua đại dịch…


Còn tôi, tôi mơ ước điều gì? Và bạn, bạn mơ ước điều gì?


Hãy nói với Chúa, hãy chia sẻ với bạn bè và người thân ước mơ của mình trong lúc này, vì… đó là điều chính đáng mà!


                                                                                    Little Stream

13 tháng 9, 2021

Truyện ngắn: CHÚA ĐÂU?

 1.

– “Mày bỏ ngay cái ông Chúa, bà Mẹ cho tao nhá! Nói tiếng nữa cái mặt mày nát như cái ly!”


Thiện vừa nói với Hoài, vừa dằn cái ly thuỷ tinh đựng đầy bia xuống mặt bàn, khiến ly vỡ toang, bia và đá tung toé khắp nơi với mảnh vỡ thuỷ tinh. Bàn tay Thiện chảy máu. Hoài im lặng, gầm mặt sau cơn giận dữ của Thiện.


Mười phút sau, Thiện thấm hơi men, thấy thằng bạn chí cốt vẫn ngồi đối diện, cúi gầm mặt uống bia, lặng lẽ gấp mồi. Có lẽ ngại ngùng vì hành động thái quá vừa rồi, nó khe khẽ trong cơn say:


-“Tao xin lỗi mày! Hoài! Bỏ qua cho tao!”


Hoài nhấc ly bia còn lưng chừng bia với đá đặt xuống mặt bàn cái “tách!”, uống một hơi rồi ra về, bỏ Thiện lại một mình.




2.

Hoài không giận Thiện vì cơn giận nó vừa trút trong bàn nhậu. Cậu buồn vì những suy sụp không đáng có của Thiện – cậu bạn chí cốt của nó – nhất là suy sụp về đức tin trầm trọng như vậy.


Thiện là một giáo lý viên đầy nhiệt huyết. Vợ của Thiện cũng là giáo lý viên giỏi của họ đạo. Hai người là những con người hoạt bát và nòng cốt của họ đạo trong nhiều hoạt động. Thường ngày Thiện làm nghề chụp hình đám tiệc và sự kiện, vợ của cậu thì làm cô giáo mầm non và dạy tại trường mầm non tư thục của họ đạo. Nếu không có đại dịch Covid và xung đột kéo theo thì có lẽ hai đứa vẫn là nhiệt tình và sôi nổi như ngày nào.


Dịch Covid bùng lên mấy đợt, gia đình Thiện mấy phen lên bờ xuống ruộng. Đỉnh điểm xung đột vợ chồng là chuyện Thiện suýt chút bị phạt một vố lớn vì lén tham gia chụp hình cho một buổi tiệc sinh nhật trong khi chính quyền xã có lệnh giãn cách nghiêm. Suốt cả năm nay, bé Tuyên – con của vợ chồng Thiện – cứ bệnh liên miên. Thiện hay than trên bàn nhậu với Hoài:


-“Mẹ nó! Bệnh nhi gì mà tốn tiền hơn người lớn. Cày mửa mật mà đi chữa một chuyến là sạch sẽ!”


Hoài lấy làm lạ vì dạo gần đây những tiếng chửi hay xuất hiện trong câu nói cửa miệng của Thiện, điều mà trước đây không bao giờ có. Gần đây mỗi khi Thiện có chút hơi men trong người là nó lại chửi, như thể những dồn nén lâu ngày được thể hiện qua tiếng chửi đầy thô tục và đau khổ.


3.

-“Cấp này mày có đi lễ không?”


Hoài hỏi Thiện như thế là vì chiều nay cha Hiền – cha sở của họ đạo – gặp Hoài và nhắn:


-“Dạo này Thiện đâu rồi con? Sao không thấy lễ lạc gì?”


Hoài biết chuyện, nhưng không kể hết được với cha, vì nó biết tâm lý của Thiện hiện giờ rối như tơ vò. Đinh ninh rằng những phán đoán và quan sát chủ quan của bản thân về Thiện đều không chính xác, trừ khi Hoài được nghe chính Thiện chia sẻ. Ậm ờ hồi lâu, Hoài đáp:


-“Dạ… Dạ… chắc nó bận cày kiếm tiền lo cho vợ con nó đó cha. Để con gặp nhắn nó cho cha!”


Sau câu hỏi của Hoài, Thiện liếc ngang nhìn qua một bên, không muốn nhìn thẳng mặt, trả lời cụt lủn:


-“Đi làm cái mẹ gì? Được cái gì mà đi? Lo cày mà nuôi vợ con nè!”


Tranh thủ lúc Thiện không có hơi men, Hoài bộc bạch:


-“Thiện! Tao nói thiệt mày đừng buồn nghen!”


-“Nói đi!”


-“Gần đây mày bị sao vậy? Mở miệng ra là nói tục. Chúa mày cũng bỏ. Mẹ này cũng chẳng quan tâm. Cãi cọ với vợ mày suốt. Bạn bè nói mày cứ chửi với nóng giận. Trước đây mày đâu có vậy. Trước đây mày nói với tao về Chúa, về Mẹ…”


Vừa nghe nhắc tới Chúa với Mẹ, Thiện lại lên cơn nóng:


-“Má! Mày có im ngay Chúa với Mẹ của mày không?”


Hoài không nhịn nữa, bật hỏi ngược lại Thiện:


-“Ủa! Chúa với Mẹ của tao, chớ không phải của mày hả?”



Không gian im lặng hồi lâu, chẳng ai nhìn ai, cũng chẳng ai nói với ai tiếng nào. Ôm đầu gục mặt, Thiện nghẹn ngào trong nước mắt:


-“Chúa của tao hiền lành, tốt bụng, thương người, chớ không phải ông Chúa vô tâm, tàn nhẫn. Vợ chồng tao sắp tới sẽ ra toà ly dị đó, Chúa giỏi hàn gắn đi! Con tao bệnh liên miên kìa, cho nó khoẻ đi! Cày mửa mật mà sếp còn biểu làm biếng, hăm he cho tao nghỉ việc kìa, Mẹ giỏi Mẹ làm phép cho ông sếp đổi ý đi? Đã vậy gặp thêm thằng bạn tưởng là chí cốt, dè đâu cứ cằn nhằn, cử nhử tối ngày như mày! Chết đâu chết quách cho rồi đi!”


Thiện vừa nói vừa khóc. Hoài xao lòng trước câu trả lời của Thiện. Giờ cậu đã hiểu vì sao Thiện ra nông nổi. Hoài ôm vai Thiện, cho cậu bạn chí cốt gục vào vai mình mà khóc. Khóc như đứa trẻ.


4.

-“Cha ơi! Thằng Thiện nó tới nè cha!”


Thiện khép nép bước vào nhà xứ. Cha sở từ phòng mở cửa nhẹ nhàng bước ra, cha nở nụ cười hiền từ với Hoài và Thiện. Dừng mắt trước Thiện vừa cười vừa nói:


-“Cái thằng! Mày bỏ Chúa, bỏ nhà thờ, bỏ cha luôn hả con?”


Gãi đầu vì ngại, Thiện không dám đối mặt với cha, thỏ thẻ đáp:


-“Dạ! Dạ!… Đâu có!”


Như Hoài và cha tính trước, đúng là Thiện vẫn kính trọng cha sở như ngày nào. Nghĩ rằng trước mặt cha chắc cậu không dám tỏ vẻ hống hách như mọi khi có hơi men trong người. Vậy nên hai cha con bàn tính đưa Thiện lên nhà xứ gặp cha để hỏi chuyện.


-“Uống đi con! Nước dừa cha mới nhờ người hái xuống.”


Thiện và Hoài cầm ly nước. Hoài cám ơn cha. Thiện lí nhí gì đó trong miệng như thể cám ơn nhưng không nghe rõ được. Không nhìn thẳng vào cha Hiền, Thiện chỉ nhìn chăm chăm ly nước dừa, bàn tay nắm miệng ly xoay xoay tỏ vẻ ngại ngần đối diện với cha.


-“Cha nghe mọi chuyện của con rồi! Hoài nói với cha!”


Thiện liếc mắc trừng trừng nhìn Hoài. Cha Hiền vội nói:


-“Hoài nó muốn làm điều tốt cho con đó! Sao con nhìn nó ghê vậy?” Rồi cha hỏi tiếp: “Thiện con! Nếu có một em học sinh trong lớp giáo lý hỏi con: “Thầy Thiện ơi! Chúa có thương con người không? Con sẽ trả lời em đó thế nào?””


Thiện im thin thít, không trả lời cha Hiền tiếng nào. Tay xoay xoay ly nước dừa. Cha sở tiếp tục.


-“Cha tin chắc con không thể nói với em đó là: “không!”. Ngược lại, con sẽ nói với em ấy là: “có!”, vậy em đó sẽ hỏi con: “Vậy sao Chúa để cho mẹ con bị ung thư giai đoạn cuối? Vậy sao Chúa để cho mẹ con sắp chết mà bỏ con?” Thì con sẽ trả lời em ấy thế nào?”


Thiện vẫn im thin thít ngồi nghe cha Hiền nói. Cha tiếp tục:


-“Cha tin là con sẽ không trả lời em ấy được, tựa như hoàn cảnh lúc này của gia đình con. Vậy em bé đó sẽ hỏi tiếp: “Vậy Chúa có thương con và mẹ con không?” Con sẽ trả lời ra sao?”


Lúc này Thiện lí nhí trả lời vị linh mục già:


-“Dạ con sẽ nói với em đó là “Có! Chúa thương mẹ của em và em rất nhiều!” Nói tới đó rồi Thiện bưng mặt khóc.


Để cậu khóc, đợi đến lúc Thiện bình tĩnh hơn, cha Hiền nhỏ nhẹ nói với cậu:


-“Thiện nè! Con là một giáo lý viên, cha tin chắc kiến thức về giáo lý và đức tin của con là những món quà Chúa ban cho con. Cha cũng tin rằng không vì một chút khó khăn trong cuộc sống lại cướp mất những điều ấy nơi con được.”



Cuộc trò chuyện kéo dài cả buổi sáng hôm ấy mãi quá giờ cơm trưa.


5.

-“Trang! Sáng nay anh mới gặp cha Hiền.”


Trang liếc ngang Thiện như muốn né tránh cái nhìn thẳng. Cô chỉ hỏi bâng quơ cho qua chuyện:


-“Cha khoẻ không?”


-“Khoẻ! Cha hỏi thăm… em”


Trang nghe tiếng “em” thốt ra từ miệng Thiện, cô giật thót mình vì gần cả năm nay chưa nghe Thiện gọi mình như thế. Trong những cuộc cãi cọ chỉ nghe tiếng “ông – tôi; mày – tao”, còn bình thường thì im lặng việc ai nấy làm, kể cả giờ cơm cũng mạnh ai nấy ăn. Phút chốc, Trang lấy lại bình tĩnh trước cơn xao động, cô ôm gối và mền định ra phòng khách để ngủ, hơn nửa năm nay vợ chồng ngủ riêng vì chăn không ấm và nệm không êm nữa.


-“Trang!… Anh…”


-“Đừng nói tiếng “anh” với tôi. Nghe nhột lắm! Giấy tờ xong rồi! Mai luật sư tới gặp tôi với ông! Tám giờ sáng, đừng đi đâu đó!”


Thiện chạy từ giường ra trước cửa, ôm Trang lại, cô cố giật tay Thiện ra, nhưng anh ôm rất chặt, vừa ôm vừa khóc.


-“Trang… Suy nghĩ lại được không em?”



6.

Tan Thánh Lễ buổi chiều, Trang và Thiện tới gặp cha Hiền.


-“Cha! Cha khoẻ không?”


-“Cám ơn tụi con! Cha khoẻ lắm! Bữa nay… vui rồi hén!”


Thiện quay sang nhìn Trang rồi cười mỉm. Quay sang đáp lời cha sở:


-“Dạ!” kèm theo cử chỉ gãi đầu vì ngại.


Bàn tiệc tối hôm ấy ở nhà xứ, có cha Hiền, Thiện, Hoài và Trang. Thiện bộc bạch với cha, với vợ và người bạn chí cốt của mình:


-“Cha ơi! Sau buổi gặp cha, con hiểu nhiều điều hơn! Con nghiệm ra rằng những khó khăn mà con gặp phải không vì hoàn cảnh dịch bệnh hay do ai khác, mà do bản thân con. Con gay gắt với Trang quá nên cổ mới giận con, rồi dần dà khiến tình cảm rạn nứt. Thêm chuyện con bị hăm he đuổi việc và con cái bệnh tật dồn thêm thất vọng và áp lực. Kể từ khi vợ chồng con êm ấm thì mọi chuyện dần ổn. Không phải do Chúa và Mẹ gây hại cho con, mà chính con tự gây ra cho mình thôi.”


Cha Hiền vỗ vai nói với Thiện:


-“Con hiểu là tốt rồi!”


Rồi cha quay sang nhìn Hoài chọc vui:


“Thằng Hoài, sắp tới có vợ nhớ học hỏi cách làm và kinh nghiệm của thằng Thiện nghen con!”

Chiều tối hôm ấy, buổi tối đơn sơ của bốn cha con tại nhà xứ kéo dài với tiếng cười giòn giã, hạnh phúc.


                                                                                    Little Stream