24 tháng 8, 2021

Tản mạn: MẸ ƠI! CON ĐÃ VỀ...

 Mẹ kính yêu của con,


Dù rằng con đã về bên mẹ, nhưng con vẫn muốn viết và gửi đến mẹ những dòng tâm tình này. Chẳng phải con muốn rườm rà, nhưng con biết khi đọc mẹ sẽ cảm được nhiều hơn.


Cứ mỗi lần chiếc điện thoại trong túi áo của con reo lên vào tầm chín hay mười giờ tối, thì con biết ngay đó là mẹ. Con lưu trên màn hình điện thoại của mình tên là “Mama” kèm với tấm hình hồi tết vừa rồi con chụp với mẹ. Mẹ con ta cười tươi hớn hở, áp sát mặt nhau cùng chụp một tấm thật đẹp. Con cứ ngó màn hình điện thoại mãi mà chẳng muốn nghe máy, không phải vì con không muốn nghe điện thoại, nhưng vì con muốn nhìn tấm hình mẹ con ta được ánh đèn điện thoại chiếu sáng, rung rinh, sinh động và dễ thương.




“Alô! Mama ơi! Con nè!”. Chắc chắc câu đầu tiên mẹ sẽ hỏi con là: “Sao rồi con? Khỏe không?”. Cả ngày con thấy mình mệt mỏi, lúc mẹ gọi cũng là lúc con đã chợp mắt gần cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị ca làm sớm. Nhưng nghe giọng nói ấm áp của mẹ, mắt con sáng rỡ và vui biết chừng nào. Cuốc điện thoại gần nhất mẹ hỏi: “Chừng nào con về?”, con ấp a ấp úng không trả lời ngay được. Dù mẹ thừa biết con chẳng trả lời được, nhưng lần nào mẹ cũng nhắn: “Về sớm nha con! Mẹ đợi! Nấu canh chua, kho cá rô đồng cho con ăn!”. Nghe tới đó, con rớt nước mắt.


Ngày mẹ nghe con tham gia chiến dịch chống dịch Covid tuyến đầu, mẹ chẳng hiểu tuyến đầu tuyến cuối là gì, chỉ thương mẹ quanh năm làm việc và lo lắng cho gia đình. Thông tin dịch Covid thì mẹ nghe đài nhắc nên cũng biết đôi chút. Nhưng cái chuyện tham gia chống dịch tuyến đầu là gì “con nói cho mẹ tỏ?”. Con lặng xíu tìm cách nói cho mẹ dễ nghe và dễ chấp nhận, vì nếu mẹ biết con vào làm việc trong môi trường bệnh tật và nguy hiểm, hẳn mẹ lo lắm, vì con biết tính mẹ của con mà. Sau một hồi nói chuyện, mẹ đã hiểu. “Mama nè! Con học ngành bác sĩ mà. Bác sĩ là để cứu người. Mà giờ nhiều người cần cứu, nên con đến cứu họ.” Mẹ bên kia “ờ! ờ!…” nhưng không quên dặn: “Giữ sức khỏe nha con! Rãnh về với mẹ!”.


Bước vào môi trường chiến đấu khốc liệt với đại dịch Covid, mặc trên người bộ đồ bảo hộ cả ngày trừ lúc đi ngủ được tháo ra xíu để thở. Chạy từ khu này sang khu khác liên tục mỗi người có điện thoại cần đến bác sĩ hỗ trợ. Chứng kiến bao nhiêu cái chết trước mắt mình, thậm chí trên tay mình, nhiều lúc con thấy mình bất an… Dù rằng một bác sĩ như con đã không ít lần tiếp xúc với những chuyện như thế, nhưng trái tim con người vẫn xao xuyến và lúc ấy, con… nhớ mẹ. Con mong gì nghe tiếng mẹ “khỏe nha con!” là con sẽ khỏe ngay lập tức, như thể vừa uống thứ thần dược có tên là “tình mẹ” vậy. Mỗi khi con nhìn đồng bào mình ra đi vì đại dịch, chứng kiến những giọt nước mắt muộn màng, nghe những tiếng than đau đớn của bệnh nhân, con hiểu… họ cũng cần tình thương như con cần tình mẹ vậy. Nhờ đó, con gửi trao cho mọi người tình yêu và sức mạnh mà mẹ đã trao cho con. Con cố gắng chữa trị cho bệnh nhân vì… bệnh nhân, vì mẹ, và… vì đạo đức nghề nghiệp của mình nữa.


Hôm nay con về với mẹ! Trong khi đồng nghiệp của con vẫn làm việc. Con không nghĩ tới chuyện mình được về ngay lúc này, vì con vẫn muốn tiếp tục mẹ à! Cuộc chiến vẫn còn dai dẳng và con muốn chiến đấu tới cùng. Choáng váng! Chỉ một cơn choáng váng, ngã quỵ và con hay tin mình cũng không thoát khỏi tình cảnh như anh chị em bệnh nhân nơi bệnh viện dã chiến này. Phút chốc, con thấy mình yếu dần, yếu dần… nhưng trong tâm thức con vẫn có mẹ, có anh chị em đồng nghiệp, có anh chị em bệnh nhân thân yêu.


Mẹ phải giữ gìn sức khỏe nhé! Như những gì mẹ dạy con về đạo làm người, con đã sống hết mình vì điều ấy. Sống cùng, sống với và sống vì người khác. Con vẫn yêu mẹ, yêu anh chị em đồng nghiệp và anh chị em bệnh nhân. Hôm nay, con không còn cơ hội phục vụ nữa… con về với mẹ… ăn canh chua, cá kho tộ với mẹ… mẹ ơi!


Silicat

22 tháng 8, 2021

Tản mạn: TẢN MẠN... CỘI NGUỒN

Tiếng kèn saxophone được cất lên giữa một khoảng sân rộng của bệnh viện dã chiến[1], nơi chữa cho các bệnh nhân Covid 19, là điều gây ấn tượng mạnh đối với tôi trong lúc này, bởi lẽ điều ấy gợi nhắc tôi và bạn về cội nguồn đời mình.


Là con người sinh ra trong cuộc đời, Thiên Chúa đã đặt để nơi mỗi người chúng ta bản chất tự nhiên quy hướng về cội nguồn của mình. Không chỉ con người, mà nơi những sự vật thiên nhiên cũng tỏ bày tương quan hướng về cội nguồn như thế. Ví như những chiếc lá rơi xuống sẽ đậu xuống chiếc rễ to lớn đã nuôi dưỡng mình suốt ngần ấy thời gian. Dòng sông chảy ra trăm ngả rồi cũng trở về biển lớn như lòng mẹ bao la. Chim có bay xa cách mấy rồi cũng có ngày mỏi cánh bay về tổ. Thật vậy, chính cảm thức hướng về cội nguồn nhắc cho muôn tạo vật nhớ rằng mình thật hạnh phúc.




“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày”. Có lẽ nghe đến điều này sẽ khiến cho nhiều người nghẹn ngào không kể xiết. Có lẽ ai đó đang phải mắc kẹt lại trong khu điều trị, hay ai đó đang vất vả chống chọi qua ngày với đói kém và giãn cách sẽ hiểu điều này hơn bao giờ hết. Lòng mong về quê hương có khi cách có vài chục cây số mà cũng không về được vì những giãn cách nhằm giữ an toàn.


Chính những khoảnh khắc xa nhớ ấy gợi cho tôi và bạn biết rằng trước đây mình đã hờ hững, vô tâm với cuộc sống và ý nghĩa chân thật của nó như thế nào. Mải vùi đầu vào cơm, áo, gạo, tiền hay thậm chí là những thứ không cần thiết, đã lôi kéo chính bản thân tôi và bạn xa rời cội nguồn của mình. Mới xa cách có vẻ dễ dàng vì chẳng có gì đáng nhung nhớ cái xó xỉnh cũ kỹ và rách nát, nơi mà tôi và bạn đã quen thuộc biết bao nhiêu năm. Nhưng chính trong thời khắc dây nhợ giăng mắc, giãn cách tuyệt đối, đối mặt bốn bức tường thì lúc đó tôi mới hiểu…


Nhưng liệu có trễ?


Cội nguồn là nơi chờ mong tôi trở về từng ngày. Cội nguồn không bao giờ có khái niệm về hạn từ “trễ”. Cha mẹ vẫn chờ ta đó nơi mái nhà nghèo nàn nhưng ấm cúng. Bạn bè vẫn thăm hỏi, động viên chúng ta vượt qua dặm dài của cuộc sống. Bao nhiêu y bác sĩ, tình nguyện viên vẫn bên ta là những đại diện để nhắc nhớ ta về cội nguồn. Thiên Chúa- cội nguồn đích thực vĩnh cửu vẫn chờ ta trở về với tình yêu thương của Người.


Rồi dịch bệnh vẫn hoành hành, ngày càng tăng, người chết cũng không giảm bao nhiêu trong khi chúng ta đã nỗ lực hết mình chấp hành cho công cuộc phòng, chống và chữa. Nhưng khi ngẫm về cảm thức nguồn cội, tôi và bạn lại được an ủi rất nhiều. Cái chết giờ đây quá đỗi mong manh. Dương tính, nhập viện, khó thở, qua đời. Quá nhanh! Chỉ trong nháy mắt. Nhưng cái nháy mắt ấy không là điều kinh khủng, bởi tôi và bạn vẫn ý thức rằng chúng ta còn có một cội nguồn để về. Gắng vượt qua bệnh tật để chóng khỏe về với gia đình thân yêu đang chờ đón. Hay nhắm mắt gác lại chuyện dương gian để về với cội nguồn đích thực là Thiên Chúa. Bởi lẽ căn nguyên đời tôi và bạn đâu chỉ dính bén với thực tại kiếp này, mà vươn xa hơn về Thiên Chúa.


Trong lúc rối bời, mệt mỏi và thiếu động lực sống. Cả người ở nhà lẫn người trong khu điều trị. Cả người không bị nhiễm bệnh cũng như người bị nhiễm bệnh. Có lẽ tiếng kèn saxophone của người nghệ sỹ nhắc tôi về những tản mạn như thế. Một bờ bến bình yên, hạnh phúc đang chờ đón tôi. Cha mẹ, anh chị em thân yêu, các y bác sĩ, tình nguyện viên và trên hết là Thiên Chúa đang chờ đợi tôi. Sống hay chết không còn là điều khiến tôi bận tâm, nhưng trên hết là sống hạnh phúc và sống trọn vẹn giây phút hiện tại. Sống hướng về cội nguồn đời tôi và bạn từng phút giây.


                                                                                        Tiểu Tuyền


[1] https://www.youtube.com/watch?v=nxFqob3H9Vk

Nguồn hình ảnh: https://baothuathienhue.vn/coi-nguon-a99272.html


14 tháng 8, 2021

Truyện ngắn: DỊCH TỚI

 -“Bà con ơi, dịch tới rồi! Chết rồi! Chết hết cả làng cho coi!”


Con Bảy với khuôn mặt lấm la lấm lét chạy từ đầu xóm tới cuối xóm, miệng kêu ỏm tỏi báo tin. Thường ngày nó vẫn là người thông tin cho cả xóm như thế. Cả xóm nghèo ở cái hốc nhỏ xíu, người dân suốt ngày chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chẳng bao giờ biết tới báo chí hay được thông tin kịp thời, chỉ có mấy cái đài dò nghe cải lương lúc rảnh rang buổi trưa hay tối. Cả xóm nháo nhào nhìn ra coi sự tình gì xảy ra. Con Bảy vẫn cứ thất thanh kêu to:


-“Dịch tới! Dịch tới bà con ơi!”


-“Nè con Bảy! Vô biểu!”


Đang định hô lên một lần nữa, nhưng nghe ai đó gọi tên mình. Nhòm vô thấy ông già Năm đang nằm tréo ngoe hai chân trên võng chợp mắt buổi trưa. Chiếc võng mắc vô hai chạc ba của hai cây lớn trước nhà. Chiếc đài kêu rè rè những bài cải lương không rõ lời:




-“Dịch gì? Nói rõ tao nghe!”


-“Ông Năm nghe đài miết mà không biết gì hả? Dịch Cô-dít (Covid) trên Sài Gòn tùm lum rồi kìa! Sớm muộn gì cũng xuống tới xóm mình!”


Ông Năm ngồi bật dậy khi nghe tin dữ, nói xong nó vội vàng đứng lên chạy đi báo tin trong xóm.


Bán tín bán nghi. Tay móc chiếc điện thoại di động cũ trong túi áo, da mắt dúm lại như cố để nhìn cho rõ thông tin hiển hiện lên trên màn hình điện thoại. Miệng lẩm bà lẩm bẩm “Thằng Thiện! Đừng bị gì nghen con!”. “Tít… Tít… Tít…! Số máy quý khách vừa gọi….” Bàn tay gầy còm của ông Năm chợt run lên từng cơn, trống tim đập thình thịch, gió vẫn thổi bên hè mát rượi mà mồ hôi trên trán và gò má ông nhễ nhại “Trời! Đang làm gì rồi con?”


-“Loa! Loa! Loa! Bà con chú ý! Bà con chú ý!”


Sau màn thông báo của con Bảy không lâu, chiếc xe thông tin của xã xuất hiện từ xa. Mấy đứa nhỏ chạy sau xe um sùm giành nhau coi đứa nào chạy theo xe trước. Mọi hôm chiếc xe ấy chỉ xuất hiện khi có dịp lễ hội gì lớn. Loại xe thùng có căng biểu ngữ hai bên. Trên xe có bốn cái loa phóng thanh cho bốn phía đều nghe rõ. “Lạ! Mắc gì tự nhiên xuất hiện!” Ông tự thắc mắc với lòng mình, miệng không quên bâng quơ đưa ra một lý do “chắc mấy ổng rảnh rang lắm sao bày đủ thứ trò! Chán!”. Trở về với nỗi lo cho thằng Thiện, chợt ông nhớ lại, bình thường xe này hay đi buổi sáng, nhất là tầm bảy hay tám giờ sáng. Nhưng giờ quá trưa, “nó chạy đi đâu?” trong bụng thấy bất an, ông dóng tai lên nghe thông báo:


-“Bà con chú ý! Dịch Vi-rút Cô-rô-na đang diễn biến phức tạp. Cách riêng, tại Thành phố Hồ Chí Minh đã có nhiều ca nhiễm và tử vong. Bà con trong xã chú ý, cần…”


Một nùi thông tin dài lê thê phía sau là những tin về loại vi-rút và cách phòng ngừa. Ông Năm chẳng nghe tới đó, ông mới nghe tới khúc “thành phố Hồ Chí Minh” thì hai lỗ tai đã lùng bùng ai có ai nhét cái gì vào trong đó. “Chết mẹ! Thằng con tui ở trển!”


Bàn tay run run nắm chắc chiếc điện thoại. Hai mắt dúm lại xem cho tỏ tên của Thiện – con trai ông – trong danh bạ điện thoại. Bấm gọi mà miệng cứ lẩm bẩm: “Vái trời! Phù hộ thằng con của tui! Vái trời!”. Bên trong điện thoại vẳng lên mấy tiếng “Tít… Tít… Tít…” đều đặn và kéo dài. Hồi sau lại là giọng nói quen thuộc: “Số máy quý khách vừa gọi…” Ông Năm quăng điện thoại trên võng, nhấc mông khỏi võng, hai tay chấp sau đi tới đi lui, chân gạt cái đài qua một bên. “Thiện ơi! Mày sao rồi con? Sao hổng trả lời tía?”


-“Chú Năm! Chú gọi được cho thằng Thiện chưa?”


Cô Chín nhà cặp vách hớt ha hớt hải chạy qua hỏi thăm ông Năm. Nhà cô Chín cũng có một đứa con trạc tuổi Thiện, tên là Luyện, cũng đang đi làm trên Sài Gòn. Nghe tin cô Chín nóng lòng chạy qua mượn điện thoại ông Năm gọi cho thằng Luyện hỏi thăm, chứ giờ chạy bộ ra tiệm tạp hóa cũng mất mười phút, mà trong bụng đánh trống quá trời, chịu không thấu.


-“Alô! Luyện! Luyện hả con? Sao rồi… ờ… ờ…!” Cô Chín cúp máy, trả điện thoại cho ông Năm:


-“Cám ơn chú Năm! Thằng Luyện nhà con ổn. Nó đang ở nhà trọ. Trên trển phong tỏa hết rồi, ở ru rú trong nhà. Nó biểu nhiều người bị đưa đi cách ly và nhiều người chết lắm, may là nó vẫn chưa bị gì! Còn thằng Thiện nhà chú Năm có tin gì không?”


Ông Năm lắc đầu thở dài, miệng bập bập điếu thuốc rê, đôi mắt buồn xa xăm.


-“Tao gọi mà nó hổng trả lời! Hổng biết có chuyện gì không nữa! Cầu trời cho nó bình an!”


Cô Chín an ủi ông Năm:


-“Thôi mà chú! Đừng lo quá! Chắc nó không sao nên mới không gọi về đó. Có sao thì nó đã báo rồi!”


-“Ờ! Chắc vậy!” rồi ông Năm lại bập bập điếu thuốc trên tay đã hút gần hết, thở ra làn khói trắng kèm theo tiếng thở dài: “Hới!”. Nghe buồn não ruột.


Cách tầm vài chục phút, ông Năm bấm gọi cho thằng Thiện. Tiếng “Tít…Tít…Tít…” vẫn đều đặn, đều đến độ ông sợ cái tiếng quái quỷ ấy. Ông ước gì nghe tiếng thằng Thiện còn sống, chứ không phải cái thứ tiếng máy móc vô hồn. Trước giờ cơm chiều, ông bới tô cơm trắng chan ít nước lạnh, cầm theo vài cục muối trắng ra võng ngồi. Để tô cơm xuống, ông Năm cầm điện thoại gọi tiếp: “Thằng Thiện! Nghe máy tía đi con! Mày đâu rồi?” Điện thoại “Tít… Tít… Tít…” tầm chục tiếng rồi nín bặt. Ông giật mình kéo điện thoại dí sát mặt, màn hình điện thoại tối thui, ông không biết tại ông không thấy đường, hay trời tối, hay điện thoại hư, đưa mấy ngón tay bấm liên hồi điện thoại không động tĩnh gì. “Rồi! Điệu này hết pin!”


Bỏ vội tô cơm xuống đất, mấy hột cơm nở thè lè, mấy hột muối tan trong cơm mất tăm hình hài trắng nõn ban đầu. Trời chạng vạng đỏ loét rồi tối dần. Ông năm chọt vội chiếc quần dài với chiếc áo sơ-mi cũ ố vàng máng đầu giường, với tay cầm đèn pin trên đầu tủ thờ, kéo hộc tủ cầm theo cục sạc. Ông chạy đi nước một bỏ mặc nhà cửa toang hoác. Đoạn đường từ nhà ông tới tiệm tạp hóa đầu xóm, nơi duy nhất có điện kéo tới, tầm một đoạn mười phút đồng hồ, nhưng trời lem nhem và tuổi già chậm chạp nên ông Năm lết thết từng bước. Ông lo lắng cho thằng Thiện trên Sài Gòn. Cà nhắc một đỗi tới tiệm tạp hóa đầu xóm, trời tối thui, mũi vo ve nghe rõ mồn một. Ông tấp thẳng vô tiệm, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở khó khăn, miệng kêu:


-“Kiều! Con sạc điện thoại giùm ông Năm cái!”


Ông chìa chiếc điện thoại và cục sạc cho cô chủ tiệm tên Kiều. Chợt thấy lồng ngực căng tức, khó thở. Mặt xay xẩm đứng không vững.


-“Kiều! Con có bán thuốc huyết áp không?”


Thấy mặt ông Năm có vẻ mệt nhiều, hơi thở gấp, hai tay vịn tủ hàng cứng ngắc không dám buông ra. Kiều trả lời vội:


-“Chú… Chú Năm sao vậy? Con hổng có bán, nhưng má con có, để con lấy cho chú.”


Kiều đỡ ông Năm lại ngồi tạm trên chiếc ghế đá trước tiệm. Chạy vô nhà lấy viên thuốc ra đưa ông Năm, kèm theo ly nước. Ông Năm nuốt vội viên thuốc rồi ực một hơi hết ly nước đầy, ụp mặt xuống chiếc bàn đá nghỉ mệt hồi lâu. Hồi sau ông tỉnh dù vẫn còn mệt, ông ngước lên kêu yếu ớt, gọi:


-“Kiều! Sạc xong chưa con?”

-“Chú Năm khỏe chưa? Sạc chưa xong! Nhưng gọi được rồi! Chú Năm cần gọi gấp hả?”


Ông Năm đứng lên, loạng choạng, tay nắm gờ bàn đá, lấy đà tiến tới chiếc tủ tạp hóa, cầm điện thoại. Bấm gọi lần nữa. “Tít… Tít… Tít…”. Ông lẩm bẩm trong bụng: “Thiện ơi! Mày nghe điện thoại giùm tía! Đừng làm tía sợ!”


-“Tít… Tít… Tít… Alô! Tía!…”


Ông Năm thở một hơi thật mạnh như trút mọi lo lắng khi nghe tiếng bên kia.  


                                                                                        Little Stream

01 tháng 8, 2021

Truyện ngắn: TRAO...

 1.

Hoàng nằm trên chiếc băng ca trắng lạnh, tay cậu yếu ớt với tay mẹ đang ngồi bên cạnh mình. Chị nước mắt rưng rưng nhìn con, chẳng nói gì, chỉ kề mặt sát Hoàng một tí rồi hướng mắt về cậu. Hoàng nói trong hơi yếu ớt:


-“Má à! Nếu con có…”


Chị bụm miệng Hoàng lại.


-“Hoàng! Đừng nói vậy, làm má sợ! Con à! Ở với má!”


Chị nghẹn ngào nhìn đứa con trai duy nhất đang cố để thở từng hơi không đều đặn. Hoàng thực sự đã rất yếu, bác sĩ nói cậu không thể qua được.




2.

Chị có mỗi Hoàng là con trai một. Cậu là món quà duy nhất mà anh – chồng của Chị – ba của Hoàng – còn để lại cho chị. Anh đã ra đi vì căn bệnh ung thư cách đây mười năm trước, lúc Hoàng mới bảy tuổi.


Nhìn cậu thanh niên cao to, đẹp trai, khỏe mạnh và hay cười nói như Hoàng, có mấy ai nghĩ đến việc cậu đang vướng phải một căn bệnh nan y di truyền. Căn bệnh cậu mang ngay từ lúc mới sinh ra, nó đeo bám và phát triển dọc theo cuộc đời của Hoàng.


-“Đời! Ai cũng có cái khổ! Mình có bệnh vậy âu cũng là cái khổ của riêng mình!”


Nhiều lúc Hoàng đã tự an ủi mình như thế. Cậu biết căn bệnh của mình sẽ không kéo dài tuổi thọ như người bình thường. Ngay từ lúc bắt đầu có trí khôn, Hoàng đã bắt đầu ý thức về điều đó. Nhờ vậy, cậu trưởng thành khá sớm so với những thanh niên đồng trang khác. Mọi người đều bất ngờ về sự chững chạc và giỏi giang của Hoàng.


-“Mình phải cố sống để má vui lòng! Bệnh của mình sẽ không sống thọ, chỉ mong sống ngày nào đừng phụ lòng má ngày đó!”


Gia cảnh của mẹ con Hoàng không đến nỗi quá nghèo khó, nhưng nhiều lúc túng thiếu vây hãm không lối thoát, khiến chị nhiều phen đuối sức. Lúc anh còn sống có cùng chị mở một nhà máy xay lúa nho nhỏ, để xay lúa cho bà con trong xóm, đồng thời cũng có chút đỉnh cho gia đình. Nhưng số tiền vợ chồng làm ra không đủ để vô thuốc hàng tháng cho anh. Thêm sự chào đời của Hoàng làm cho gia đình đã đều đều nay lại túng thiếu hơn nữa.


Anh ra đi ít lâu thì nhà máy xay lúa cũng đội nón ra đi vĩnh viễn. Chị chỉ còn mảnh vườn nhỏ sau nhà trồng mấy liếp rau để mỗi sáng cắt đem ra chợ bán. Hoàng thường ngày đi học, lúc ở nhà thì tranh thủ phụ mẹ chuẩn bị những liếp đất. Mẹ con cùng hủ hỉ chung sức thì đủ sống qua ngày.


3.

-“Ăn đi con! Hôm nay má nấu khổ qua dồn thịt mà con thích đó!”


Hoàng lấy tay áo lau những giọt mồ hôi thay nhau chảy trên trán. Vừa xới xong liếp đất trồng rau muống mà sáng nay mẹ mới cắt đem ra chợ bán. Chuẩn bị đất để gieo hạt giống mới.


-“Má ơi! Con bửa luống xong rồi! Chiều má với con ra gieo hạt!”


Chị mỉm cười nhìn Hoàng. Cậu có nét giống hệt như anh hồi còn sống. Rồi chị đưa chiếc muỗng nhỏ cắt khoanh khổ qua dồn thịt cho vô chén của cậu. Hoàng cám ơn mẹ rối rít rồi và cơm một hơi.


Vừa đứng lên gom chén và đũa đem ra nhà sau rửa. Hoàng ôm đầu rồi ngồi xập xuống ngay ghế gỗ. Hai bàn tay xoa màng tang.


-“Hoàng! Sao vậy con!”


-“Dạ! Không sao đâu má! Chắc sáng giờ làm mệt! Không sao đâu, con nghỉ xíu là khỏe!”


Chị mang vẻ mặt lo lắng cho Hoàng, nhưng nghe cậu nói vậy cũng an tâm phần nào. Vừa ngồi rửa chén, cậu ngửi thấy mùi gì tanh tanh như mùi máu. Nhìn xuống chiếc sàn gỗ, cậu thấy những giọt máu đỏ tươi chảy từ hai lỗ mũi rồi nhỏ xuống liên tục như hai chiếc van nước bị vặn lỏng. Cậu bắt đầu choáng váng, nhưng ráng cho xong mấy cái chén và mấy đôi đũa để úp lên chiếc xề trên nắp khạp. Rồi vội bịt hai lỗ mũi mà bước vô buồng. Đặt lưng xuống Hoàng bắt đầu thấy mắt mình hiện lên những đốm sao lớn nhỏ, hai tai bắt đầu ù càng lúc càng to, những sợi dây thần kinh hai bên màng tang giật liền chập như thế muốn nổ tung. Nằm ngửa nên máu không chảy ra được, nhưng Hoàng biết máu vẫn chảy vì cậu hít ngược vào họng để nuốt vào trong. Mùi máu tanh ngay ngáy trong họng Hoàng. Với bàn tay mò lên đầu giường kiếm chai dầu gió thoa, nhưng…


4.

-“Hoàng! Tỉnh chưa con?”


Chị lo lắng hỏi con. Hoàng tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện. Chiếc đèn bệnh viện sáng rực, chắc giờ đã khuya lắm rồi, vì cậu làm mệt từ trưa. Nhìn trên đầu thấy những bịch nước biển và những bịch máu thay nhau nhỏ tong tỏng xuống cái ống dài ngoằn truyền vào cánh tay của Hoàng.


-“Má! Con bị sao vậy?”


Chị trả lời cách miễn cưỡng:


-“Ờ! Con bị mất sức! Làm mệt! Nghỉ đi cho khỏe con!”


Nhưng Hoàng biết rằng nếu làm mệt thì chỉ truyền nước biển hoặc truyền đạm, chứ đâu cần truyền máu. Nhưng nhìn khuôn mặt ưu tư của mẹ, cậu không hỏi nữa, vì đã đoán chắc có chuyện gì không ổn xảy ra với mình.


Mấy ngày liên tục Hoàng thấy bác sĩ vào thăm khám, hỏi thăm Hoàng thấy trong người thế nào. Khuôn mặt bác sĩ cứ lạnh tanh mà chẳng cười chút nào với cậu. Chỉ có mẹ là nhìn Hoàng và cười dù… rất miễn cưỡng.


Khám xong bác sĩ và mẹ ra ngoài. Qua lớp kính trong Hoàng thấy bác sĩ có vẻ ưu tư còn hơn cả khuôn mặt của mẹ hôm trước. Cậu thấy mẹ hỏi bác sĩ gì đó, rồi bác trả lời chầm chậm, rồi thi thoảng bác lắc đầu. Cái lắc đầu báo tin gì đó không lành sắp xảy đến.


Hoàng không hé miệng hỏi mẹ rằng cậu bị gì. Nhưng phần chắc biết căn bệnh nan y đã tới hồi cuối. Cậu cảm rất rõ cơ thể của mình đang chuyển động như thế nào. Từ những sự khỏe khoắn sang sự mệt mỏi. Từ con người ham thích nói chuyện và cười nay lại cảm thấy lười nói lười cười với người khác. Cậu cũng chẳng muốn đi tới đi lui vì hai chân cũng mỏi nhừ. Nhưng nhìn mẹ chạy ra chạy vô phòng lo cho mình, Hoàng tự nhủ:


-“Phải cố lên! Sống phút nào hay phút đó!”


Đưa bàn tay quệt nước mắt bên khóe. Hoàng gượng ngồi lên nói chuyện với mẹ. Gượng cười … rất tươi. Gượng hỏi thăm. Tất cả là gượng và gắng nhưng người ngoài không dễ nhận ra sự mệt mỏi trong người cậu. Thấy tinh thần của con tốt hơn, chị nghĩ sức khỏe của con ổn hơn, nên chị cũng dần lấy lại tinh thần.


5.

Hoàng kéo bàn tay của mẹ đang bụm miệng mình lại. Cậu nói:


-“Má ơi! Con muốn… con muốn… hiến tạng!”


-“Con… con… nói gì vậy Hoàng?”


-“Má à! Con biết bệnh của con rồi! Con không hỏi má vì sợ má nghĩ tới mà buồn. Cũng không muốn khiến má suy sụp. Nhưng thực tế phải chấp nhận thôi má! Con muốn cuối đời mình vẫn làm được điều gì đó ý nghĩa!”


-“Con… con… Má… Má…”


Chị ú ớ mà chẳng nói trọn vẹn câu nào. Chị cứ nghĩ Hoàng là đứa bé bảy tuổi xưa kia. Nghĩ rằng cậu chưa biết gì về bệnh tình của mình. Nhưng không! Hoàng biết! Thậm chí còn biết rất rõ nữa là đàng khác. Phần vì cậu đã chuẩn bị mọi sự, phần vì cậu muốn mẹ vui đến những phút cuối, sau hết cậu cũng không muốn cuộc đời mình là chuỗi ngày đáng buồn. Hoàng nắm lấy hai bàn tay gầy guộc, run run của mẹ vì vừa nghe cậu nói ước muốn hiến tạng, cậu an ủi mẹ:


-“Má à! Sống trong cuộc đời mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm hay trăm năm… liệu có ý nghĩa gì nếu mình không cống hiến phải không má! Con đã biết mình sẽ có phút này. Con cám ơn ba má đã sinh ra con, cho con hình hài. Con đã sống rất hạnh phúc khi có được tình thương của ba và của má. Con đã quyết sống trọn vẹn là con của ba má suốt mười bảy năm qua. Giờ đây, trước khi chết, con cũng muốn mình là của mọi người, má à! Tay, chân, mắt, não hay bất cứ bộ phận nào trên người con, mà trao tặng được, con xin má… đồng ý với con nha má!”


Chị thảng thốt nhìn con với thái độ bất ngờ. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt của chị. Chị không ngờ Hoàng – con trai mình- đã lớn thật rồi. Chị mỉm cười rồi ôm Hoàng thật chặt.


6.

Tờ ĐƠN HIẾN MÔ, BỘ PHẬN CƠ THỂ Ở NGƯỜI SAU CHẾT/ CHẾT NÃO được đặt trên bàn trước mặt Hoàng và mẹ. Nhân viên hướng dẫn làm hồ sơ giúp giải thích cho Hoàng một lần nữa rất rõ ràng và kỹ lưỡng. Hoàng một tay đặt trên bàn, tay kia ôm vai mẹ, bàn tay siết chặt bả vai. Chị thi thoảng thút thít chứ không khóc lớn tiếng. Hoàng mỉm cười và hạnh phúc khi nghe chị nhân viên đọc tới đoạn:


“Việc tôi tự nguyện đăng ký hiến tặng trên là do sau khi được tìm hiểu, tư vấn về chết não và hiểu rõ ý nghĩa nhân đạo của việc hiến tặng mô, tạng nhằm cứu những người không may mắc bệnh hiểm nghèo.


Việc đăng ký hiến mô, tạng này không kèm theo bất cứ một yêu cầu hoặc điều kiện nào khác.


Tôi đề nghị  Giữ bí mật hoặc  Không giữ bí mật danh tính của tôi đối với người nhận mô, tạng và với các cơ quan truyền thông.


Tôi viết đơn này trong trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn, tỉnh táo và xin chịu trách nhiệm trước pháp luật về cam kết của mình.”


Hoàng cầm viết trên tay, mạnh dạn đưa tới phần chữ ký trên tờ đơn. Ký rõ ràng và cẩn thận. Tên cậu hiện rõ lên tờ giấy dưới chữ ký: “NGUYỄN VIỆT HOÀNG”.


                                                                                        Little Stream