31 tháng 5, 2021

Truyện ngắn: LŨ VỀ

 

-“Ráng lên cưng! Xíu mẹ về!”


Thằng Tèo rúc vô nách chị mà run cầm cập. Mái lá nhiều chỗ thủng mưa dột tả tơi. Ngoài trời mưa mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu dứt. Nước dưới kinh chảy xiết như muốn cuốn phăng mọi thứ trên đường lưu thông của nó. Lềnh bềnh những cây chuối, tàu dừa, quần áo, bàn, ghế và cả những chiếc xe đạp cũng bị cuốn đi. Nước càng lúc dâng càng cao. Bên này bờ kinh chỉ có mỗi nhà của hai chị em thằng Tèo. Hai đứa ở với mẹ, ba chết hồi thằng Tèo mới sanh. Con Lành – chị thằng Tèo – may mắn còn biết mặt cha, chớ thằng Tèo chỉ còn thấy qua tấm hình trên bàn thờ.


“Rầm!” – tiếng cây dừa già cặp nhà ngã xuống ngang con rạch, đầu nó gác đúng hai bên bờ, chắn dòng thủy lưu. Nước mất đường chảy, tràn qua hai bên mép bờ, xấp xấp vô nhà chỗ hai chị em đang ngồi.


-“Chế Hai ơi! Em sợ quá!” mặt thằng Tèo xanh nhợt hơn tàu lá chuối non, bấu sát người Lành. Hai chị em lết vô góc nhà, chỗ cao nhất của căn nhà, mình mẩy ướt nhẹp và lạnh cóng. Trời về chiều khiến cho Lành – một người mạnh mẽ – cũng thấy hãi sợ, huống chi thằng Tèo.



Mẹ bơi xuồng ra chợ hồi sáng bán mớ rau trồng được sau hè. Lúc đi còn dặn dò hai đứa:


-“Lành! Coi chừng em nghen con! Mẹ có luộc mấy củ khoai để trên bàn! Hai chị em ăn đỡ đói. Tầm trưa mẹ về nấu cơm cho hai đứa ăn!”


Nhưng giờ gần chạng vạng mẹ vẫn biệt tích để hai chị em trơ trọi chống chịu cơn lũ dữ. Mái nhà có những chỗ rách lớn do cây quẹt trúng trong cơn giông, Lành nhìn quá lỗ rách thấy những cành cây cứ xoay tít bên này rồi sang bên kia, chẳng chịu yên dù một chút. Đung đưa được vài chục lần thì “rắc!”, cành cây rớt xuống đất dù những chiếc lá xanh vẫn còn đậu trên người nó. Lành dí sát đầu Tèo vô nách, bàn tay xoa xoa lên lưng Tèo.


-“Ráng đi cưng! Xíu mẹ về!”


Không biết Lành đã lặp đi lặp lại câu này bao nhiêu lần với em rồi. Cứ mỗi lần khuyến khích nó thì Lành lại dòm về phía hướng thượng nguồn nước chảy ào ạt, vì… hồi sáng mẹ chèo ngược con kinh lên thượng nguồn ra chợ.


-“Cầu trời cho mẹ con đừng có chuyện gì!”


Lành chỉ dám lâm râm trong bụng chứ đâu dám nói lớn để thằng Tèo phát sợ. Rổ khoai luộc vẫn còn trên bàn, chị em nó mới ăn có vài củ. Nước mưa nhiễu tong tỏng chắc khoai cũng lạnh tanh.


-“Cưng đói hông? Chế lấy khoai cho ăn nha!”


Thằng Tèo gục gặc cái đầu ướt mem. Khuôn mặt nhợt nhạt vì sợ và lạnh. Cầm củ khoai mà tay run run, không kịp lột vỏ, nó đút luôn vô miệng. Chợt nó nhớ Lành cũng chưa bỏ bụng, nó kêu:


-“Hai cũng ăn với em!”


-“Thôi! Chế còn no! Cưng ăn đi! Ăn ngoan đi cưng!”


Mưa vẫn chưa tạnh. Trời tối nhanh. Nhà không chút ánh sáng dọi vào. Cột mè rui mỏng manh đã xập xệ, chắc không trụ được nữa, Lành nghĩ tới chuyện phải đưa em vượt cơn lũ. Qua bên kia rạch là chỗ cao chắc chị em nó có cơ may sống sót. Nhưng nước chảy quá xiết. “Liệu có qua được không?” Lành phân vân nhưng không còn cách nào khác.


Chạy vài trăm mét bên kia rạch là có nhà dân bên đó, qua đó xin tá túc. Thằng Tèo không còn chịu lạnh nổi nữa, nhà sắp sập. Lành vực Tèo dậy:


-“Đi! Đi với chế!”


-“Đi đâu Hai?” Thằng Tèo vừa run cầm cập vừa hỏi Lành.


-“Qua bên kia rạch. Tối rồi ở đây mình ên … ghê lắm!”


Thằng tèo đứng lên theo Lành, bước ra khỏi căn nhà. Vừa đặt chân vài chục mét thì “rầm!” căn nhà thành một đống đổ nát sau lưng hai chị em. Thằng Tèo run lẩy bẩy, mấy ngón tay nó móp không thua da ông già bảy mươi tuổi. Run lập cập. Hai hàm rằng va “cốp! cốp!”. Lành ngồi xuống, quàng tay qua vai em dỗ:


-“Ngoan nè cưng! Hổng có gì đâu! Nghe lời chế Hai nha! Qua con rạch là xong!”


Con rạch mọi hôm hiền hòa, nhẹ nhàng sao bữa nay hung dữ dễ sợ. Nước đục ngầu, sủi bọt trắng xóa. Lành chấp tay rồi ngó lên trời, miệng râm ran khấn vái:


-“Trời ơi! Giúp chị em con!”


Lành nói mà nước mắt rớt theo những giọt nước mưa, cúi xuống hôn lên trán thằng Tèo. Hai chị em bước lại chỗ cây dừa lúc chiều vừa ngã, nước đã dâng lên hơn nửa thân chiều dài của cây dừa.


-“Tèo! Nhanh lên! Lên vai chế!” Lành ra lệnh cho em.


-“Chế ơi! Em sợ…! Hu…hu…hu!”


-“Nghe lời Hai! Không sao hết! lên vai ngoan nè cưng!”


Lành ngồi chồm hổm xuống hai tay chống mặt đất, Tèo leo cả người ngồi trên vai Lành. Lành dặn em:


-“Nhớ hai dặn! Hai tay bấu cây dừa, nước có xiết cũng ráng bấu cây dừa! Nghe chưa! Hai biết bơi thành thử có sao Hai bơi được, còn cưng phải bấu cây dừa! Biết chưa!”


Thằng Tèo nước mắt nước mũi tè le mà “dạ!” với Lành. Lành đặt chân xuống dòng nước dữ, nước suýt cuốn chân Lành phăng theo nó, may sao cô bấu ngón chân vào lớp sình non ngay mé, trụ lại được. Thằng Tèo hoảng hồn mà không dám khóc. Bước vài bước ra sâu hơn, chân đạp trúng phải nhành cây nhọn, Lành nhăn mặt cắn răng nhưng không kêu vì sợ thằng Tèo giật mình. Mưa vẫn rớt trên đầu hai chị em tầm tã.


Thằng Tèo cứ với tay bấu phần nổi dọc của cây dừa, Lành lặn ngụp phía dưới cố đẩy thằng Tèo trên vai nhống tới. Không biết Lành bám vào đâu để bơi được, trong khi nước phía dưới xiết dữ dội. Đẩy ra tới giữa rạch, Thằng tèo thấy tốc độ di chuyển phía dưới hai đùi nó chậm dần, nhưng nó vẫn cảm thấy Lành đang rướn người tới từng chút một. Hai tay thằng Tèo mỏi nhừ vì bấu thân dừa đã gần mười phút, nghĩa là Lành cũng hụp lặn gần mười phút dưới nước.


-“Có người! Có người kìa!”


Thằng Tèo nghe tiếng có người kêu, nó khóc thật lớn giữa cơn mưa tầm tã và cơn lũ ào ạt.


-“Cứu tụi con! Làm ơn! Hu…hu…”


Ánh đèn pin rọi thẳng vô mặt nó. Một thanh niên to khỏe bấu thân dừa ra chỗ thằng Tèo. Mấy thanh niên trên bờ cầm chắc sợi dây buột vào người cậu thanh niên vừa nhảy xuống. “Hai… Ba… kéo! Hai… Ba … Kéo!”  Vài phút sau Tèo đã lên bờ an toàn. Nó khóc bù lu bù loa chỉ xuống dòng nước:


-“Chế Hai! Chế Hai ơi! Hu… hu… hu”


                                                                                    Little Stream

08 tháng 5, 2021

Tản mạn: ĐÔI BÀN TAY CỦA MẸ

 (Nhớ mẹ ngày Mother’s Day)


_____________________________

“Mẹ là tất cả mẹ ơi!

Mẹ là tia nắng trong đời của con.”

_____________________________


Lâu lắm rồi, con chưa được nắm lại đôi bàn tay của mẹ. Nhớ làm sao đôi bàn tay có mặt ngoài rám nắng đen đủi, còn mặt trong thì thô ráp và sần sùi với những cục u sạn, nhưng lòng bàn tay thì luôn mềm mại, phải chăng mẹ muốn dành chỗ mềm mại duy nhất ấy cho con.


Hồi con còn nhỏ…


Mẹ xòe đôi bàn tay và ôm con vào lòng. Con – đứa trẻ đang khóc oe oe. Con chẳng biết lúc đó mình đau bụng hay đói bụng, chỉ biết rằng có bàn tay nhỏ nhắn thân thương vừa xốc vào nách rồi ẵm con lên một không gian mới lạ. Tay mẹ vuốt nhè nhẹ sau lưng và nhẹ nhàng cất giọng hò ngọt sớt. “Hò…ơ…! Ví dầu…”


“Bốp… bốp…” tiếng vỗ tay kèm theo những tiếng bặm môi “bụp… bụp…”, mẹ xòe hai bàn tay ngửa ra, con đứng cách đó một quãng không xa lắm. Miệng chúm chím cười để lộ ra hàng nướu chưa có cái răng nào. Con đứng lên nhấp vài cái… như để lấy đà… rồi chạy thẳng vào giữa hai bàn tay của mẹ đang xòe ra. Mẹ đón con rồi lấy tay dí sát đầu con vào người của mẹ, rồi không quên đặt vào đầu, vào má con những cái hôn thắm thiết. “Trời! cưng dữ vậy nè? Con ai mà cưng dữ vậy!”




Đôi bàn tay nắn nót cầm chiếc bình thủy rót nước nóng vào bình sữa, rồi cầm bình nước nguội hòa vào cho âm ấm. Dùng khuỷu tay ôm hộp sữa vào ngực, mẹ lấy ngón tay mở nắp hộp ra. Nhẹ nhàng múc từng muỗng sữa cho vào chiếc bình nhỏ xíu. “Đợi xíu nha con! Mẹ pha sữa cho con nè!”. Lắc nhẹ chiếc bình cho sữa tan dần rồi một tay ôm con ngã ra, tay kia đút bình sữa cho con bú.


Khuya lắm rồi, mẹ vẫn ngồi trên bộ ván cũ kỹ. Để cây đèn dầu bên cạnh. Lâu lâu lại vặn cho tim đèn sáng lên chút xíu để thấy đường. Khuôn mặt nhăn nhăn in hằn lên tấm vách. Mồ hôi nhễ nhại. Tay mẹ xâu từng mũi kim khâu lại chiếc quần cụt hồi chiều con làm rách khi chơi với mấy đứa bạn. Con nằm bên cạnh ngủ say sưa, còn mẹ thì ngồi khâu quần áo cho con để mai con có cái mặc.


Hai tay cầm cái rổ rồi đợi những đợt tép trên mặt kênh, mẹ ngồi chồm hổm trên bờ kênh cố không nhúc nhích để lũ tép con không hoảng sợ mà trốn mất. Vừa thấy những bầy tép bơi tới, mẹ nhanh tay vớt ngay. Con ngồi tựa cửa nhà nhìn ra, thấy mẹ vớt được tép thì mừng tít mắt. Vỗ tay hoan hô lia lịa.


Rồi con dần lớn…


Đôi bàn tay mẹ xoa lên tóc con như một sự khen ngợi cho những thành tích mà con đạt được, đồng thời cũng là đồng cảm khi con gặp khó khăn trong cuộc đời.


Có lúc…


Đôi bàn tay đã tát vào má con những cái thật đau vì những lúc con cãi lời mẹ. Cái tuổi mới lớn của con khiến mẹ phải đau đớn biết bao nhiêu. Con vẫn nhớ sự tê dại trên khuôn mặt con lúc ấy, cảm giác như lũ kiến chạy rần rần từ mặt xuống toàn thân. Con đã nổi giận với mẹ vì cái tát mà con cho là mẹ sai và con đúng…


Mẹ chạy theo sau lưng, đôi tay mạnh mẽ lúc nãy như trở nên yếu ớt hẳn. Mẹ nắm lấy tay con, cố lấy tay nắm đôi vai con để quay người con lại. “Mẹ! Mẹ… xin lỗi con!”, nhưng lúc ấy con đã không chịu nghe lời xin lỗi ấy.


Tiễn con…


Cầm chiếc vali bỏ xuống đất, mẹ móc trong túi áo một nắm những tờ tiền được cuộn tròn trong chiếc khăn màu trắng. Đôi tay gầy nhom nhiều xương xẩu run run đưa hết nắm tiền ấy cho con. “Giữ cẩn thận nha con! Giữ tiền này khi nào cần thì xài!” Con lắc đầu không nhận, mẹ lại dúi vào túi quần của con, cho đến khi con chịu lấy. Rồi mẹ đưa bàn tay đen đủi lên chùi những dòng nước lênh láng trên hai khóe mắt.


Tiếng điện thoại reo lên, mẹ híp đôi mắt lại để nhìn cho rõ màn hình điện thoại. Ngón trỏ run run bấm nút nghe. “Ừ! Con. Mẹ khỏe. Con khỏe hôn?”. Không đợi con trả lời thì mẹ cúp máy. Đôi bàn tay gầy guộc ấy lại chùi nước mắt vì thương nhớ con xa.


Cũng đến lúc…


Đôi bàn tay ấy không còn cảm giác. Có lúc lắc hay cục cựa là do người khác tác động vào, chứ buông ra thì chỉ thõng dài trên tấm khăn trắng. Đôi mắt mẹ vẫn trong dù đã nhiều nếp nhăn. Mẹ vẫn nở nụ cười móm mém nhìn con. Mẹ kêu: “Nắm lấy tay mẹ!”. Con đã nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc trong nước mắt. Con ước gì đôi bàn tay ấy có thêm thịt và da thẳng ra đôi chút. Con ước gì còn sờ những cục u sạn trên những đốt tay. Con ước gì….


-“Mẹ ơi!… Mẹ ơi!…”


Tay mẹ buông xuống đập vào chiếc giường không chút cảm giác. Tiếng máy đo nhịp tim kêu một tràng dài đều nhau. Con cố níu lấy tay mẹ áp vào mặt con, níu lần cuối… rồi thôi!


                                                                                    Tiểu Tuyền

07 tháng 5, 2021

Tản mạn: MÁ À! CON SỢ MỒ CÔI

 “Má à! Con sợ mồ côi lắm!”. Câu nói mà con muốn thỏ thẻ trước linh ảnh của má dù rằng giờ đây… đã trễ. “Mồ côi” – hai tiếng nói sao nghe trơ trọi và cô đơn quá chừng.


Thằng Tèo – bạn con – cũng mồ côi cha từ hồi còn nhỏ xíu. Mỗi lần nhắc tới tiếng “cha” là tự nhiên nó bỏ mọi người ra bờ sông khóc một mình. Con Lan đầu xóm cũng mồ côi mẹ từ hồi nó mới được sinh ra. Ba nó mỗi lần nhậu vào là chửi: “Đồ thứ quỷ ma! Tại mày mà mẹ mày chết! Mày chết quách đi cho tao nhờ!”. Nó ôm hai đầu gối ngồi thu lu sát bồ lúa mà thút thít nho nhỏ, chứ khóc lớn ba nó lại nện cho nó một trận. Mỗi khi tan lớp nó thấy những bạn khác được mẹ tới đón, nó dòm một hơi rồi cúi đầu bỏ đi nước một về nhà.




Lúc đó, con còn quá nhỏ để hiểu mồ côi nghĩa là gì, nhưng nhìn thằng Tèo và con Lan với mấy đứa bạn cùng xóm, con thấm chút gì đó. Con thấm rằng mồ côi là cảm giác cô đơn và buồn tủi trong lòng. Có một sự trống vắng nào đó mà không thể lắp cho đầy đặn được. Đó là cảm giác khi muốn có cha có mẹ bên mình mà không có… dù chỉ một giây thôi cũng không được.


Cô Bảy nhà cặp vách cứ hát hoài: “…mồ côi… tội lắm ai ơi!… đói cơm khát nước biết người nào lo…” Cô hát mà giọng chất chứa những nỗi buồn khó tả được bằng lời. Khiến con nghe mỗi lần nghe đều phải rớt nước mắt rồi chạy ù vô nhà ôm má thiệt chặt.


Ba đã rời xa má con mình lâu lắm rồi! Ba không ở lại để nhìn con lớn lên rồi đi làm kiếm tiền rồi cất cho ba một ngôi nhà thiệt bự và mua đồ ăn thiệt ngon mời ba ăn. Hồi ba ra đi con còn nhỏ quá nên chưa hiểu sự thể gì xảy ra. Hình ảnh về một người ba trong tâm thức con chủ yếu qua lời kể của má. “Ba bây hiền lắm! Cười hoài! Má chửi ổng mà ổng cứ im khe!”. Rồi con ngó lên tấm hình của ba trên bàn thờ, đúng là ba cười đẹp thiệt, đúng như lời má kể.


Má thay vai trò của ba lo cho con mọi sự. Lo từ miếng ăn giấc ngủ tới những ngày đóng tiền trường, mọi chuyện má đều chuẩn bị đàng hoàng tươm tất. Đó là lý do mà con nghĩ rằng dù không có ba bên cạnh, nhưng tình thương của má đủ thể hiện cả tình thương của ba trong đó. Con cứ ngẫm mà thương má quá thể! Con thương cái nhọc nhằn sớm hôm của má. Thức khuya dậy sớm để lo cho con, sự đầu tư của má dành cho con đôi lúc còn quá mức tới nỗi má quên đi chính mình nữa. Nhìn má ngày càng gầy còm, đen đủi mà con sợ quá… con sợ ngày xa má!


Con sợ có ngày mình sẽ biết cái cảm giác của thằng Tèo và con Lan. Con sợ có ngày người ta dòm rồi biểu: “Nó là đứa mồ côi!”. Con không muốn người ta phải thương hại vì hoàn cảnh cù bất cù bơ của con. Con cũng không muốn đêm đêm phải tự tưởng tượng ra má con thế này và ba con thế kia. Con không muốn ôm ba và má qua làn khói mỏng thay cho cái ôm ấm áp thực sự.


Biết rằng đời người rồi thì trước sau cũng tới ngưỡng tử, nhưng con vẫn cố níu kéo chút gì đó nơi thế gian này, cố giữ lại má trong cuộc đời của con. Kết quả thì má cũng rời con vĩnh viễn.


Bệnh viện báo tin ngay khi con vừa kết thúc môn thi cuối cùng. Con định sẽ về báo cho má hay rằng con làm bài rất tốt. Con định mua món ăn má thích nhất để má con ta cùng ăn với nhau. Con muốn ôm má vào lòng để cám ơn má đã vất vả vì con suốt ngần ấy năm trời.


“Má ơi! Con mồ côi thiệt rồi!”. Hôm nay, người ta không thương hại con là đứa mồ côi nữa vì… con đã lớn rồi. Lớn rồi nên tự lập mà không cần ba má nữa. Nhưng má ơi! Đâu phải vậy! Thú thiệt giờ đây con đã thấm thía nỗi đau của thằng Tèo và con Lan xưa kia. Dẫu chỉ là biến cố thoáng qua trong cuộc đời mà sao quặn lòng đến vậy? Hả má?…


                                                                                        Tiểu Tuyền