30 tháng 1, 2021

Thơ: TÂM SỰ

 Lạy Chúa

Khi đời con bế tắc,

Chúa nhắc con sự gì?

Chúa muốn nói điều chi?

Xin tỏ bày con rõ!



Chúa kề tai nói nhỏ,

Đời giông tố nguy nan,

Chỉ cậy trông vững vàng,

Mới mang niềm hy vọng.




Ta muốn con hãy sống,

Trọn vẹn trót niềm tin,

Tin vào Ta chân tình,

Tin vào Cha nhân ái.



Muốn con đừng sợ hãi,

Mà ngã đổ tay chèo,

Đứng vững giữa sầu eo,

Kẻo trôi theo dòng nước.



Ước gì con hiểu được,

Ta thương con thế nào,

Nỡ nào bỏ con sao?

Mà cao rao, than trách?


 

Giữa trăm ngàn phương cách,

Chắc con phải phân vân,

Nhưng ta vẫn ân cần,

Dẫn lần theo Thiên Lộ.


                                                                            Little Stream

29 tháng 1, 2021

Tản mạn: BÙNG...!

Trước thềm năm mới âm lịch 2021 cận kề, bất ngờ thông tin dịch Covid lại lần nữa bùng lên khiến nhiều người rơi vào trạng thái lo lắng. Niềm vui mừng và háo hức để trở về sum vầy cùng gia đình trong những ngày tết, nay đột ngột biến thành nỗi sợ hãi cứ ám ảnh những người xa quê. Đã có người dần thấm câu hát: “Con biết bây giờ mẹ chờ tin con…” và tự hỏi lòng mình rằng: “Liệu tết này có được về ăn tết không?” Câu hỏi rất thực tế đi kèm với nỗi buồn khó tả.


Không dám về quê ăn tết là vì phần nào thiếu an toàn trên những chuyến xe, chuyến máy bay đông người; phần nào sợ hãi khi gặp rắc rối trước chuyện đo thân nhiệt, cách ly; phần nào hãi sợ mình sẽ là mầm bệnh mang về cho người thân yêu ở quê nhà; và cũng có nỗi lo mất việc làm một lần nữa sau những kỳ dịch trước đó. Trong nhiều nỗi sợ như thế, chắc hẳn nỗi sợ mất đi công ăn việc làm là điều ám ảnh nhiều người nhất. Không phải vì thái độ xem công việc quý trọng hơn tình nghĩa, nhưng thực tế đời sống càng ngày càng khó khăn, nhất là sau những dợt dịch lần trước tại Việt Nam, biết bao người từ có việc sang mất việc, từ đôi tay cầm nắm đầy chức vị, tiền bạc nay trở thành tay trắng, và chắc hẳn chuyện đối mặt với dịch Covid lần này cũng không ngoài những chuyện như thế.




Tôi đã nghe nhiều cuộc trò chuyện của những đứa con xa quê trong mùa dịch, khi nghe người thân hỏi: “Tết có về không con?”, thì câu trả lời của các bạn là ậm ừ và có lẽ… chứ không hề trả lời chắc chắn. Các bạn trả lời với giọng điệu buồn tiu nghỉu. Nguyên do là vì năm nào các bạn cũng được về đón tết với gia đình, nhưng năm nay đành lưu lại mà ăn tết một mình ở vùng đất xa lạ. Tôi tin rằng các bạn rất nhớ nồi bánh chưng, bánh tét, mứt bánh và bầu không khí đón tết bên những người thân yêu của mình ở quê nhà. Nhưng nếu đánh liều quay về thì kết quả sao đây? Những bạn còn đang học đại học thì ít ra còn có thể học tập trực tuyến, nhưng còn ai phải làm việc tại công sở nếu bị kẹt vì đại dịch bùng lên ở quê nhà, hay trên đường đi về, thì chuyện mất việc là cầm chắc trong tay. Mà mất việc thì tiền đâu để lo cho cuộc sống trong khi gia đình ở quê không đủ sức để lo? Rồi mất việc thì làm sao tìm được công việc thứ hai trong mùa dịch bệnh thế này? Và nếu thực sự mất việc, gánh nặng lại lần nữa trĩu lên đôi vai của những người thân nơi quê nhà, sao cầm lòng cho được?


Nghĩ tới những hệ quả kéo theo đàng sau những bối cảnh trong hiện tại, bản thân tôi cũng thấy mình xốn xang, và cũng đồng cảm thức với những con người đang trong hoàn cảnh “éo le” như thế! Ắt hẳn dịch bệnh là điều chẳng ai mong muốn, và chuyện xa cách có mấy ai ước mong bao giờ. Cả một năm vất vả với công việc, lận đận với bao nhiêu biến cố, ai cũng muốn những khoảnh khắc sum vầy để kể cho nhau nghe bao điều, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn đã trải qua trong năm vừa qua, thật là những khát khao chính đáng. Tuy vậy, trong tình thế càng khó khăn, nỗi khao khát ấy lại dâng lên cao trào hơn bao giờ hết. “Phải chi…”, “Có lẽ…”, “Ước gì…” và nhiều câu đại loại như thế! Có người cha, người mẹ phải an ủi con mình: “Thôi con! Ráng năm nay ăn tết xa nhà! Khi nào ổn thì về cũng được mà!”.


Lạy Chúa, con chẳng biết xin Ngài điều gì trong lúc này, nhưng con tin Ngài đã thấu mọi chuyện. Dịch Covid một lần nữa bùng lên, và lòng con cũng bùng lên nỗi khao khát sum vầy với người thân mãnh liệt. Nhưng đâu đó vẫn còn những trăn trở nặng lòng về tương lai, cuộc sống. Hoàn cảnh hoàn toàn éo le và chẳng biết phải chạy theo hướng nào. Chỉ xin Chúa đồng hành cùng con trong những cơn khủng hoảng này, và hướng dẫn con đường phía trước. Con vẫn tin dù cuộc sống có khó khăn gấp trăm ngàn lần, thì Chúa vẫn bên con. Amen.


                                                                                    Little Stream

23 tháng 1, 2021

Thơ: XUÂN NHỚ MẸ

 Mẹ ơi! Xuân đã tới rồi,

Tựa cằm cửa sổ, bồi hồi nhớ quê.

Ngày xưa đón tết con chê:

“Tết quê buồn quá! Chẳng về nữa đâu!”


***


Sải chân đi khắp địa đầu,

Thỏa no hạnh phúc, ngao du sơn hà.

Đến hồi chân bước chẳng xa,

Một mình buồn chán, tuổi già lê thê.

Đường về lắm nẻo nhiêu khê,

Nhớ quê, nhớ mẹ, vọng về xuân xưa.



***


Tết quê có đón giao thừa,

Bánh tét béo ngậy, mứt dừa ngọt ngây,

Mẹ thương mua áo, mua giày,

Sắm sang nhà cửa, đủ đầy đầu năm.

Nhà quê đón tết âm thầm,

Nghĩ về phúc hạnh mấy ngần thế gian.


***


Tiếc hoài bấy thuở lang thang,

Nhớ về quê nhỏ, nồng nàn biết bao.

Ngồi đây tâm thức cồn cào,

Xuân rày đang đến, nôn nao gợi về.

Ước gì được đón tết quê,

Ước gì khoảnh khắc sum vầy, mẹ ơi!


                                                                            Little Stream

21 tháng 1, 2021

Thơ: CẦU NGUYỆN LÀ...

 Cầu nguyện là đôi mắt nhắm lại,

Bớt hướng nhìn vào sự vật xung quanh,

Tránh phân vân, cắt đi ý chẳng lành,

Và quy hướng trọn người về Thiên Chúa.


 

Cầu nguyện là đôi tai khép lại,

Để tránh nghe những xáo động trần gian,

Tiếng a dua, nịnh hót, hay phàn nàn,

Chỉ nghe Chúa nói âm thầm thật khẽ.



 

Cầu nguyện là đôi môi đóng lại,

Bớt nói cười và cãi vã không hay,

Để đôi môi chỉ thầm thĩ với Ngài,

Bao suy nghĩ, ưu tư và lo lắng.


 

Cầu nguyện là thở thật nhẹ lại,

Hít sâu vào những khí nhẹ thanh tao,

Rồi thở ra bao trái khuấy, cồn cào,

Tâm ý thức, tôi ở đây với Chúa.


 

Cầu nguyện là cử động thật khẽ,

Khéo nhận ra tác động của Thánh Thần,

Ngẫm hiểu rằng đời được phủ bao ân,

Mà Thiên Chúa đã muôn phần ban xuống.


 

Cầu nguyện là bước đi chậm lại,

Hãm vui chơi, bớt theo đuổi trần đời,

Ý thức rằng nếu Chúa rút một hơi,

Thời thân xác, linh hồn rời tức khắc.



Cầu nguyện là lặng thing, ngồi xuống,

Bởi lâu nay ta bước quá nhiều rồi!

Có công thành, nhưng đâu thiếu nổi trôi,

Ngồi – Đọc lại những ngọt bùi năm tháng.


 

Cầu nguyện là xoa lòng dịu lại,

Mong nhận ra điều Chúa muốn trong đời,

Để một lòng bước theo Chúa không ngơi,

Đã kiên quyết, đừng buông lơi thoái chí.


 

Cầu nguyện là cho tim “giải trí”,

Quay về Nguồn của thanh thản, yêu thương,

Hẳn thành công, vất vưởng ở trên đường,

Đã bao lúc hằn tim ta – đau nhói.


                                                                            Little Stream

17 tháng 1, 2021

Truyện ngắn: GÓC KHUẤT

 1.

Anh Bảy hớp hết ly này rồi tới ly khác, anh đã uống bao nhiêu lít rượu rồi không biết. Để cái ly không xuống ván cái “cốp”, anh kêu thằng Tí – đứa con một của anh– ra biểu:


-“Tí! Tao cấm mày từ rày về sau mà còn nhắc tới con gái mẹ mày một lần nào nữa, tao thề tao giết mày.”


Thằng Tí thút thít dụi mắt, vì trận đánh kinh hoàng mà lúc nãy trong hơi men anh trút lên nó, khiến nó đau nhức kinh khủng, nhưng có nỗi đau nào bằng nỗi nhớ mẹ trong tâm hồn nó. Nhiều lúc anh tức quá mà chửi đổng trong hơi men chếnh choáng:


-“Mẹ mày là con đ…! Nó không đáng làm mẹ mày! Mày biết chưa!”. Nói rồi anh khóc tức tưởi, vừa khóc vừa hớp rượu, đầu gật gù nghiêng ngả. Mặc thằng con cứ đứng tựa góc khóc một mình.




2.

Chỉ những lúc say rượu anh mới nhắc tới chị Bảy, mà tự nhiên anh nhắc chứ chẳng ai động chạm tới. Dường như lúc ấy nỗi nhớ trong vô thức gợi lên trong anh hình dáng một người vợ mà anh còn thương rất nhiều, nhưng nay chị đã rời xa anh và con. Thằng Tí cũng biết ý ba, mà hơn hết nó sợ bị ba đánh, nên chẳng bao giờ nó nhắc tới mẹ, dù tâm hồn một đứa bé bảy tuổi làm sao ngớt nỗi nhớ về mẹ.


Chị Bảy đã bỏ anh với con ở lại miền quê nghèo mà đi lên thành phố theo một người đàn ông khác. Thói lẳng lơ trăng hoa của chị xuất hiện sau khi chị sinh Thằng Tí không lâu. Anh chị cưới nhau đã gần chục năm, Thằng Tí ra đời sau đám cưới khoảng ba năm, nhưng ngặt nỗi cái nghèo cứ đeo bám chẳng chịu buông tha cho anh chị. Anh Bảy cố gắng làm hết nghề này tới nghề khác, chẳng có nghề nào kiếm ra tiền mà anh từ chối cả, chỉ trừ những nghề không lương thiện. Nhưng làm mãi mà gia đình không khá hơn được, cứ nghèo bám nghèo. Chị Bảy cũng quần quật đi làm phụ họa với anh, mà gia cảnh chẳng khá hơn. Cuối cùng, chán nản với cuộc sống hiện tại, chị quen một ông là chủ quán mà chị làm thuê, chị cuốn gói đi bất ngờ theo ông, chỉ để lại vỏn vẹn bức thư cho anh và thằng Tí.


3.

-“Ba ơi! Dắt con đi sắm đồ tết đi ba. Quần áo con rách hết rồi!”


-“Tết hả?” Thái độ bất ngờ trước thông tin mà thằng con trai cung cấp, anh bần thần suy nghĩ.


Rồi anh nhìn thằng Tí đang lộ rõ nét mặt đáng thương, lấy bàn tay rờ lên gò má ốm nhom của nó, rồi rờ vào chiếc áo thun đã cũ sờn và lỗ chỗ vài vết rách, anh không cầm lòng được. Từ ngày chị bỏ đi, anh vùi đầu vào rượu mà chẳng quan tâm gì tới con nữa. Mãi tới hôm nay, nghe tiếng con kêu, anh mới bừng tỉnh. Thằng Tí sẵn tâm trạng của anh liền nói tiếp:


-“Phải chi… Phải chi…” Rồi nó nín bặt, không dám nói thêm vì nó sắp nhắc tới chị, nó sợ cơn nóng giận của anh lại nổi lên thì nó không tránh được đòn. Nhưng hình ảnh một người mẹ dắt con đi sắm đồ tết như các bạn đồng lứa vẫn là khao khát sâu thẳm trong tâm trí nó. Anh ôm con rồi khóc nức nở.


-“Ừ! Ba biết rồi! Chiều ba dắt con đi sắm đồ mới ăn tết!”.


4.

-“A! Mẹ về! Mẹ về! Mẹ có mua quà cho con không?”


Thằng Tí quờ quạng tay chân, quay sang ôm anh cứng ngắc và nói trong giấc mơ. Nó nói rõ từng tiếng một, ngọt sớt. Anh vẫn chưa ngủ, nghiêng người nhẹ kéo tay thằng Tí ra, rồi quay sang vách tường đấm thật mạnh, cứ ngỡ cú đấm làm vỡ bức tường cũ kỹ, thằng Tí vẫn ngủ say, nó ngọ nguậy rồi quay sang bên kia ngủ tiếp. Anh Bảy khóc, anh đưa hai tay bịt miệng lại để khóc không ra tiếng, giọt nước mắt trong đêm đen nhuộm lên cả tâm hồn người cha thống khổ.


5.

Đồng hồ chỉ mười hai giờ trưa, tiếng thằng Tí ở trước nhà kêu lên vui mừng:


-“Ba ơi! Mẹ về! Mẹ về! Ba ơi!”


Anh đang ngồi nấu cơm dưới bếp, lặng người nghe tiếng thằng Tí, rồi lắc đầu nói:


-“Cái thằng! Mới giờ này ngủ mơ rồi!”


Tiếng thằng Tí lại tiếp tục kêu:


-“Ba ơi! Mẹ về! Ba ơi! Mẹ về!”


Lần này, anh không nghĩ con nằm mơ nữa. Anh Bảy mẩm trong bụng: “Hổng lẽ…”. Cảm giác đầu tiên trong anh là vui mừng, một niềm vui khó tả vì sự xuất hiện của chị Bảy. Anh đã mong chị quay về từ lâu rồi. Nhưng cảm xúc sau đó là danh dự và sĩ diện của một người đàn ông trổi lên trong anh, khiến khuôn mặt anh đỏ bừng nóng giận. Anh đứng thoắt dậy, tay cầm khúc củi trong chái bếp theo muốn ra vẻ xua chị đi khỏi, từ nhà sau đi vòng vách hè ra trước.


Nhìn phía sau lưng, trước mắt anh là một người phụ nữ mặc đồ đẹp đẽ, sang trọng, xịt dầu thơm sực nức. Người phụ nữ ấy xách chiếc túi da rất đẹp màu đen, giọng nói rất lạ. Cuộc trò chuyện giữa người phụ nữ ấy với thằng Tí nghe có vẻ không phải là chị Bảy:


-“Ba con đâu?” Người phụ nữ lạ hỏi thằng Tí.


-“Dạ… Dạ… ở sau nhà!” Thằng Tí ngần ngại trả lời.


-“Cho cô gặp ba con xíu được không?”


-“Nhưng cô là ai, gặp ba con có gì không?” Thằng Tí gặng hỏi vì phát hiện người phụ nữ ấy không phải mẹ nó, mà lúc nãy do nhìn xa mà nó nhầm.


Anh từ phía sau, bỏ khúc củi xuống nhẹ nhàng, nói vọng từ phía sau:


-“Tui nè! Kiếm tui có gì không?”


Người phụ nữ giật mình quay lại phía sau, thấy anh bảy, chị hỏi:


-“Anh là…. Anh là… chồng chị Bảy hả?”


-“Ừ! Tui đây! Chị kiếm tui có gì không?”


Người phụ nữ vội chạy lại gần anh, móc trong túi xách ra một tấm hình, rồi hỏi:


-“Anh coi người trong hình này có phải vợ anh không?”


Anh nghe tới đó, nhìn tấm hình và hồi hộp vì không biết tin gì sắp tới. Chợt cái sĩ diện của người đàn ông lúc nãy xuất hiện giờ biến mất, anh yếu ớt xác nhận:


-“Đúng rồi! Bả đó! Có chuyện gì…”


-“Tôi là y tá, làm việc ở bệnh viện ở trên Sài Gòn, nơi chị Bảy đang…”


Người phụ nữ chưa dứt tiếng anh đã nhảy xổ vào lời cô nói:


-“Vợ tui có chuyện gì hả cô? Bả bị gì hả?”


Cô y tá kéo riêng anh ra một góc, tránh cho thằng Tí nghe chuyện:


-“Anh bình tĩnh nghe tôi nói đã. Chị đang nằm viện, vì bị… bị… HIV/AIDS. Giờ đã là giai đoạn cuối và chị rất yếu. Chị có tâm nguyện cuối muốn thực hiện, nhờ tôi tìm đến anh, vì chị mong gặp anh và con trai lần cuối trước khi chết.”


Anh Bảy quỵ xuống trước tin báo của cô y tá. Anh đấm vào đất liên tục mà thét lên “Trời ơi!” không ngớt tiếng. Đôi bàn tay anh túa ra những vệt máu đỏ tươi trên đất, cô y tá vội chạy lại giữ tay ngăn anh lại.


-“Anh! Anh bình tĩnh lại đi! Chị kể tôi nghe hết chuyện rồi! Tôi biết chuyện gì xảy ra với vợ chồng anh, nhưng dẫu gì tình vợ chồng không thể mất được, nỡ nào anh bỏ chị phút cuối này?”


Anh ngừng khóc, ngồi bệt xuống, nước mắt ràng rụa. Rồi hỏi cô y tá: “Vợ tui giờ sao rồi cô?”


-“Thì tôi nói với anh rồi đó! Anh và thắng bé nhanh chóng sắp xếp lên gặp chị lần cuối, vì mấy hôm nay trời lạnh, sức khỏe của chị yếu hơn bình thường, có thể không kéo dài được nữa!”


6.

Dãy đường vào các phòng bệnh sáng trưng. Thằng Tí líu ríu chạy theo anh vì sợ đi lạc. Cô y tá dẫn anh và thằng Tí vào phòng. Cửa mở ra, phòng bệnh một màu trắng xóa và mùi cồn khó chịu vô cùng. Trước mắt anh là một người phụ nữ, gầy nhom, nhỏ xíu, thở từng hơi rất nhẹ, tựa hồ sắp tàn sinh lực. Thằng Tí sợ hãi bấu hai tay vào đùi anh và đứng nấp sau lưng anh, nó không dám chạy tới vì thấy người phụ nữ trên giường bệnh vẻ ngoài ghê rợn quá. Riêng anh, dù chị có thay đổi thế nào, nhưng khuôn mặt và đôi bàn tay nhỏ thon của chị vẫn không thể thay đổi, anh đinh ninh đó là vợ anh, là mẹ thằng Tí, là chị Bảy.


Bước tới gần giường bệnh, cô y tá lay chị dậy, chị mở đôi mắt yếu ớt, nhìn anh, rồi chị rúc cổ lại tỏ sự ngại ngùng trước ánh mắt người đàn ông đã từng, đang và mãi yêu thương chị. Chị cố tránh né, nhưng không còn đủ sức tránh nữa, chỉ có thể đối diện với hình hài sắp chết hiện giờ của mình. Anh cứ đứng đó nhìn, không nói tiếng nào, thằng Tí vẫn lấy hai tay bấu đùi anh cứng ngắt không dám buông ra vì sợ. Chị nhỏ nhẻ mấp máy:


-“Anh… Anh… Anh…”


Anh ngăn chị lại:


-“Thôi! Đừng nói nữa! Anh biết rồi! Nghỉ đi em!”


Chị rướn người nói:


-“Em… Em…”


Anh đưa tay bịt miệng chị Bảy lại, chị vụt tay anh ra vừa khóc vừa mếu máo cách yếu ớt:


-“Em… Em…”


Chị chưa kịp nói, anh choàng ôm chị! Anh đang ôm người vợ mà anh hằng yêu thương và gắn bó. Thằng Tí không bấu đùi anh nữa mà chạy ra xa, anh ngoắt con lại, nó rón rén từng bước, anh nói: “Mẹ đây con! Lại với mẹ đi con! Mẹ con đó!”. Chị xoa đầu nó rồi khóc.


7.

Anh chị ở bên nhau nhau được một tuần, anh được tận tay chăm sóc cho chị từng giọt nước đến từng muỗng sữa. Chị ra đi bình an trong vòng tay của anh. Thằng Tí được gần mẹ đôi chút thì mẹ ra đi vĩnh viễn. Đứng trước bệnh tật và đau đớn thể xác đang hành hạ chị, anh Bảy hoàn toàn quên đi cái danh dự và sĩ diện muốn đòi lại những gì chị đã làm cho anh và con, thay vào đó anh khao khát chị ra đi trong bình an và thanh thản, với tình yêu chân thành mà anh dành cho chị.


Di ảnh của chị được anh đặt dưới di ảnh ba mẹ ruột của anh. Đốt vài nén nhang, anh thầm thĩ với chị: “Thôi! Em đi nhé! Bình an và thanh thản! Đừng vướng bận hay băn khoăn gì nữa! Anh tha thứ cho em tất cả rồi.”


Thằng Tí cũng lạy trước chị mấy cái, rồi ngó lên bàn thờ nhìn chân dung người phụ nữ hiền lành, phúc hậu. Nó đằm mình vào vòng tay của anh, cha con nó ôm nhau trong hạnh phúc. Xuân mới đã về, gia đình anh chị Bảy và thằng Tí đón năm mới trong bình an, hạnh phúc, mặc cho khoảng cách không gian bên này hay ở bên kia.


                                                                                    Little Stream

09 tháng 1, 2021

Tản mạn: NGHỈ NGƠI ĐÔI CHÚT

 Cuộc sống vốn xô bồ với nhiều điều, khiến con người thiếu đi những khoảnh khắc nghỉ ngơi. Mục đích của những cuộc nghỉ ngơi ấy thật quan trọng, vì nó giúp con người tìm cho chính mình nguồn sức mạnh nội tâm, vốn giúp họ có thể tiếp tục cuộc sống lữ hành đầy rẫy những khó khăn và thách đố.


Tôi thực sự khao khát những phút tĩnh lặng thánh thiêng như thế. Có lần Đức Giê-su đã nói với các môn đệ sau những bận rộn của sứ vụ rằng: “Anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút” (Mc 30, 31). Chính thầy Giê-su đã thấy bên cạnh những hăng hái, nhiệt thành, và những thành công mà các môn đệ gặt hái được, lại có những mệt mỏi dần hiện lên nơi họ. Những mệt mỏi ấy đến đã lúc cần bồi dưỡng và chuẩn bị sẵn sàng cho những hành trình sắp tới. Chính bản thân tôi, khi xoay vần với những kiến thức, công việc và cả những mối tương quan trong cuộc sống hàng ngày, lắm lúc tôi thấy mình thực sự đuối sức, và cần một nơi nào đó để nghỉ ngơi, tuy không nói ra nhưng là khao khát sâu thẳm trong tâm hồn mình.




Tìm một nơi ngơi nghỉ không đồng nghĩa với chuyện tránh né khó khăn của cuộc đời, cũng không phải tìm đến Thiên Chúa như liều thuốc an thần sau những cú sốc của cuộc sống. Thiên Chúa không dựng nên con người như những siêu nhân sống hoài không chết, cũng chẳng dựng nên họ theo kiểu những chú rô-bốt làm việc theo lập trình sẵn, và đôi khi phải sạc điện hoặc nạp năng lượng cần thiết để vận hành tiếp tục. Thiên Chúa càng không muốn con người phải suốt ngày mệt mỏi, thiếu sức sống và tiều tuỵ trước những đòi hỏi của cuộc sống này. Vậy Người muốn gì nơi con người? Chắc chắn một điều là Thiên Chúa yêu thương con người vô kể; chính vì thế, mỗi lần mệt mỏi, thiếu sức sống, thiếu năng lượng hay vấp ngã, Người muốn họ hãy nhớ tới Đấng luôn yêu thương và đồng hành cùng họ luôn mãi trong cuộc sống. Đấng ấy không ở xa, mà ngay bên cạnh họ. Chỉ cần họ lặng lại, để lòng yên ả đôi chút, nhớ đến Người, ý thức sự hiện hiện và khẽ nhắc Tên Người cách nhẹ nhàng thân ái là Người xuất hiện. Đàng sau những sự xuất hiện ấy, Thiên Chúa sẽ an ủi, chuyện vãn và giúp con người giải gỡ những rối ren của cuộc sống phức tạp này.


Thiên Chúa không ban cho con người liều thuốc thần thánh như những phương thuốc của những phù thuỷ trong phim hay truyện tiểu thuyết, uống vào là thay đổi cuộc đời, dù rằng Người hoàn toàn có thể. Thay vào đó, Thiên Chúa muốn chúng ta – những tạo vật thân yêu của Người – hãy đứng vững trên đôi chân của mình. Nhờ thái độ kiên định ấy, Thiên Chúa dần giúp giải gỡ vấn đề từ thâm tâm, để khi bước ra đời thực, con người biết cách thoát khỏi những khó khăn trước mắt. Qua mỗi biến cố như thế là mỗi lần thêm một kinh nghiệm quý báu cho cuộc sống, mà trên hết là kinh nghiệm về lòng thương xót của Thiên Chúa. Ngoài ra, Thiên Chúa vẫn không ngừng tăng gia sức mạnh qua Thánh Lễ, Bí Tích hàng ngày và qua những con người đồng hành bên cạnh chúng ta nữa. Chính Đức Giê-su, khi mặc lấy thân phận con người, đã tĩnh lặng không phải đôi chút, mà gắn bó cả cuộc sống với Chúa Cha sau những giây phút miệt mài lao tác. Chúa Cha cũng trao cho Người sức mạnh thiêng liêng qua những hướng dẫn, nâng đỡ và đồng hành liên tục trong sứ mạng nơi trần gian của Người.


Nghĩ về cuộc tĩnh tâm mà tôi sắp bước vào, tôi thấy mình thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc khi Chúa trao ban món quà này cho tôi, trong khi anh chị em tôi phải vất vả lao động lo cho cuộc sống, đó là một ơn rất lớn. Hạnh phúc khi được gặp gỡ Thiên Chúa và chuyện trò với Người nhiều hơn về những lo toan, vất vả của cuộc sống mình. Hạnh phúc khi có dịp bày tỏ những ưu tư, mệt mỏi và xin phương thức hóa giải. Hạnh phúc khi nhận ra sự hiện diện liên tục của Thiên Chúa trong cuộc đời mình dù lúc thành công hay thất bại. Tôi cũng mong những người thân yêu của mình có được những giây phút như thế, và chắc chắn trong những ngày tĩnh tâm này, tôi sẽ nhớ tới họ trong lời cầu nguyện của mình.


Lạy Chúa, chuẩn bị cho một cuộc nhìn lại hành trình ngắn ngủi đã qua, lượng giá và điều hướng bản thân trước những gì sắp xảy đến là một điều rất cần thiết. Kỳ tĩnh tâm này đến với con là một món quà, xin cho con biết trân quý món quà ấy bằng những giây phút tĩnh lặng. Con cũng cầu nguyện cho những người thân yêu quanh mình, họ đang vất vả lao động và khao khát có được những phút lắng đọng như con đây mà không có được. Xin Chúa cũng ban ơn cho họ thật nhiều. Amen.


                                                                                        Little Stream

05 tháng 1, 2021

Truyện ngắn: SAO LẠ

 (Truyện ngắn – món quà nhỏ xin gửi tặng các Soeurs đã nghỉ hưu)


1.

-“Xin mời Soeur Mariae Agnes Lý Thị Sáu”


Từ phía cuối nhà nguyện, người nữ tu trẻ cầm chiếc micro đưa sát miệng dì Sáu, dì cố lấy hơi để đáp lại:


-“Thưa! Con có mặt!”


Rồi chị nữ tu trẻ từ từ đẩy chiếc xe lăn với người nữ tu già ngồi gọn trên xe, mặc trên mình chiếc tu phục đã cũ sờn vì lâu năm, đội trên đầu vòng hoa màu hồng rất đẹp, hai tay cầm ngọn nến đang được thắp sáng lung linh, xe từ từ được đưa lên sát cung thánh, chung hàng với những chị em nữ tu lớn tuổi khác.


Đến lượt dì Sáu lặp lại lời khấn, nhân dịp kỷ niệm sáu mươi năm khấn Dòng, vì đôi mắt của dì đã lòa, không còn thấy rõ nữa, chị nữ tu trẻ kề sát tai, đọc từng câu, dì Sáu lặp lại răm rắp; giọng điệu run run, nhưng đầy sự hăng hái…



2.

Dì Sáu vào Dòng từ hồi mười ba tuổi. Thích đi tu từ tấm bé, nên khi thấy các dì phước về giúp họ đạo, cô bé mười ba tuổi lúc ấy ngỏ lời với cha mẹ, cha mẹ dắt cô tới gặp cha và các dì; thế là trong năm ấy cô chính thức bước vào đệ tử viện, vừa tìm hiểu, vừa đi học cho xong giai đoạn còn dang dở.


Nhiệt huyết chảy trong cô gái mười ba lúc ấy mạnh mẽ lắm, và nhiệt huyết ấy kéo dài trong tâm hồn người nữ tu ấy đến nay đã tám mươi tuổi mà vẫn chưa nguôi. Khi còn là đệ tử, cô thích chiếc áo dài trắng nguyên tuyền, đeo trên cổ dây Thánh Giá bằng sợi dây chỉ. Mỗi sáng cô dậy thật sớm, chuẩn bị tươm tất mọi sự để mặc trên mình chiếc áo dài ấy, với cô chiếc áo dài là bộ tu phục đầu đời. Quàng dây Thánh Giá vào cổ, cô nhận ra tình yêu mình dành cho Chúa Giê-su thật nhỏ bé, chưa xứng với những gì Người đã làm cho mình.


Ngoài ra, cô bé Sáu ngày xưa cũng hăng hái trong những việc chung của cộng đoàn. Từ những việc lớn đến việc âm thầm không tên, vì lợi thế nhỏ tuổi và dễ bảo, nên các chị lớn làm gì cũng kêu bé Sáu đi làm cùng, nhất là các chị bảo: “Có bé Sáu, mọi người vui hẳn lên!”. Dần lớn lên trong lớp đệ tử, cô được Dòng cho học may, tham gia lớp giữ trẻ mầm non, lúc đó cô mới biết Chúa cho mình có khả năng may rất đẹp. Dần dà bề trên tin tưởng giao cho cô đệ tử trẻ cả căn nhà may đồ sộ lúc các nữ tu lớn có việc bận, và khả năng sinh hoạt với các trẻ em mầm non làm cho cô thêm dễ thương và yêu đời biết chừng nào.


 Ơn gọi của Sáu cứ thế mà đi lên mỗi ngày, thêm sống trong Dòng, thêm yêu đời và hạnh phúc. Ngay cả những khó khăn thách đố đến, cô vẫn giải quyết chúng cách nhanh gọn để dành thời giờ cho những chuyện chính đáng và hợp lý hơn.


3.

-“Con gọi chị Sáu lên mẹ biểu!” Mẹ bề trên nhờ một em đệ tử nhỏ chạy gọi Sáu.


Cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ, mẹ bề trên mời vào, Sáu mở cửa bước vào cúi đầu chào mẹ.


-“Sáu! Con có thư gia đình gửi lên! Con cầm lại ghế ngồi đọc đi!”


Cô bước tới lấy hai tay nhận thư từ mẹ bề trên. Phong thư vẫn nguyên vẹn, chưa bị tháo ra. Theo nguyên tắc mẹ bề trên có quyền đọc trước khi trao cho Sáu, nhưng mẹ đã không làm như thế. Cô cầm thư lại chiếc ghế đặt ngay góc tường, đọc ngoài bao thư có ghi tên người gửi là Nguyễn Thị Mai, đúng là mẹ của cô. Cô hồi hộp mở cẩn thận, nét chữ run run do mẹ viết có nội dung như sau:


“Sáu con,

Má viết thư báo con đặng hay tin ba con bị bịnh nặng khó lành. Con tranh thủ xin dì bề trên cho con về thăm ba, chắc là lần cuối …. Về nhanh nghen con!

                                                                                                Má,

                                                                                                Mai”


Sáu nhét thư vào bao, thần người ra một chút rồi thở dài. Mẹ bề trên hỏi:


-“Có chuyện gì hả con?”


-“Dạ ba con…. Má con biểu con xin mẹ cho con về thăm nhà vài hôm, vì ba đang bệnh nặng”


Vẻ mặt ưu tư của Sáu khiến mẹ bề trên lo lắng, vì từ ngày nhập cộng đoàn tới lúc này, đây là lần đầu tiên thấy Sáu ưu tư như vậy. Ngay lập tức đề nghị ấy được mẹ bề trên đồng ý.


4.

Đọc lại ngày gửi, bức thư Sáu đang cầm đã được gửi từ mấy tháng, hôm nay mới tới nơi, Sáu mẩm trong bụng không biết sự thật còn như trong thư được bao nhiêu phần. Nhưng trước mắt cứ về. Y như rằng, về tới nhà, người ta đã làm xong mồ mả cho ba, Sáu chỉ kịp ra nhang khói rồi lặng lẽ đọc kinh cho ông mà thôi. Cô gái trẻ vẫn với chiếc áo dài trắng, đội vành tang trắng đứng khóc ba một mình ngoài đất thánh. Lát sau, Mai trở về nhà với má.


Hỏi thăm sức khỏe của má, Mai mới biết vì sao ba lại mất cách đột ngột như vậy. Suốt thời gian Sáu vắng nhà, rất nhiều biến cố đã xảy ra với gia đình, nhất là lo xong đám cưới cho hai anh chị lớn, gia đình mắc một ít nợ, nhưng không trả được nên tiền nợ theo thời gian cứ dồn lên. Ba vì thương anh chị mới ra lập gia đình riêng, cũng khó khăn không kém, nên ông cứ âm thầm chịu hết nợ nần đến độ kiệt sức, dù vậy ông vẫn không mở lời than với con cái một tiếng. Thêm nữa, trong một lần ông đi thăm ruộng, trượt chân té xuống ruộng, phần bả vai đập vào chỗ nào đó mà bầm tím, đau quá trời. Chạy thầy chạy thuốc, nhưng ông quyết không than van, cuối cùng vết thương ấy khiến ông bị liệt nửa bên, không làm việc được nữa. Ôm lo lắng một mình rồi suy sụp mà chết. Cuối cùng, Sáu đã hiểu sự tình về cái chết của ba. Cô ôm má mà khóc.


Mấy ngày được về thăm nhà, Sáu tranh thủ cận kề chăm sóc cho má, mấy hôm gần trở lại Dòng, cô nói:


-“Má ơi! Sắp tới con vô nhà tập, sẽ không được liên lạc với má nữa! Hết hai năm con sẽ trở về thăm má! Má ráng giữ gìn sức khỏe nha! Ráng khỏe đợi con về.”


Bà Mai ho lên vài tiếng rồi bật khóc. Bà quay sang ôm đứa con gái yêu của bà đã mấy năm trời nó chưa về thăm nhà một lần. Nhìn con gái lúc ra đi còn nhỏ xíu, giờ gần ra vóc dáng một nữ tu trẻ, bà mỉm cười trong nước mắt:


-“Con ráng đi tu đàng hoàng, đừng lo cho má! Ba con đã xong rồi, còn má tự lo được. Nhớ tu đàng hoàng nghen con! Con hạnh phúc là ba má hạnh phúc. Đừng phụ lòng ba má.”


Những ngày cuối ở với má đối với Sáu thật là khung trời hạnh phúc. Bà Mai qua đời khi Sáu xong nhà tập năm thứ nhất, nghe dì giáo báo tin, cô âm thầm cầu nguyện và khóc nhớ mẹ tại tập viện. Cả ba và mẹ qua đời, Sáu đều xa nhà cả.


5.

Năm hai mươi tuổi, ngày soeur Mariae Agnes Lý Thị Sáu được tuyên khấn lần đầu sau hai năm nhà tập, không còn ba mẹ tới dự lễ, chỉ có hai anh chị lớn tới dự đại diện gia đình. Soeur được Dòng đặt thêm tên thánh Agnes, trong Dòng hay gọi là soeur Mariae Agnes thay cho tên thật, nhưng mỗi lần đi phục vụ ở đâu, soeur vẫn thích được gọi bằng cái tên thật, cái tên ba má đặt cho, mọi người hay gọi là dì Sáu.


Sáu mươi năm trong Dòng kể từ ngày khấn đầu, dì Sáu đã rong ruổi trong nhiều sứ mạng, đến nhiều nơi để phục vụ. Đến với các họ đạo xa xôi tận đất mũi Cà Mau, hay sang tận những vùng đất biên giới để truyền giáo và giúp đỡ những cảnh đời khó khăn. Dù bất cứ hoàn cảnh sống nào, bước chân của dì không hề chùn lại. Đi tới đâu, dì cũng dạy người dân nghề may vá, hướng dẫn phương pháp sư phạm mầm non và mở những điểm mẫu giáo tại gia để chăm sóc những em nhỏ, nhất là những em ở vùng biên giới. Ngoài ra, dì còn học chút ít về nghề y tá để chữa bệnh, cấp thuốc cho dân nghèo nữa. Mọi người vẫn cứ yêu mến dì và đặt cho biệt danh “dì Sáu vui vẻ”, vì đi tới đâu dì cũng mang niềm vui đến hết mọi người.


Tài sản mà dì sở hữu trong mỗi chuyến đi thường chỉ là chiếc túi dệt bằng thổ cẩm nhỏ, do một người đồng bào X-tiêng tặng. Trong chiếc túi ấy chỉ có vài dụng cụ hỗ trợ y tế cần thiết như: thuốc cảm, thuốc đau bụng, dầu gió, gạt, cồn, bông và những thứ khác để chữa thương cho trẻ em và người già mà dì gặp trên đường. Ngoài ra là những viên kẹo để sẵn trong túi, vì dì giải thích: “Trẻ con thích kẹo lắm! Có kẹo sẽ dễ nói chuyện với các em hơn”. Còn những gì dì mang cho mình là bộ đồ đang mặc, cái áo khoác và nón tai bèo đội đầu. Tài sản người nữ tu chỉ có vậy mỗi khi bước chân ra đi phục vụ những anh chị em ở những vùng xa xôi, hẻo lánh.


6.

Trong dịp quay về tĩnh tâm năm tại nhà chính, dì Sáu gặp và chào mẹ bề trên đương nhiệm khi được mẹ gọi vào văn phòng:


-“Con chào mẹ! Mẹ vẫn khoẻ chứ?”


Mẹ bề trên vui vẻ chào đón dì Sáu:


-“Cám ơn soeur, tôi khỏe lắm! Soeur dạo này ốm quá, có ăn uống điều độ không vậy? Chịu khó giữ sức khỏe nha soeur!”


-“Con cám ơn mẹ! Con vẫn khỏe lắm! Vì công việc truyền giáo con đang đảm trách đòi hỏi đi nhiều, nên có lẽ vậy mà con ốm xuống, nhưng vẫn khỏe lắm. Mẹ đừng lo!”


-“Tôi có ý định này muốn nói với soeur, sắp tới công việc các cộng đoàn ở các tỉnh mở xưởng may, Dòng cần một người có kinh nghiệm giúp đào tạo, duy trì và hướng dẫn các xưởng này. Tôi xét thấy soeur hoàn toàn đủ năng lực ấy, xin soeur giúp việc này.”


Dì Sáu cúi đầu đáp: “Dạ!” rõ ràng với mẹ bề trên, thái độ vâng phục tuyệt đối. Dì hoàn toàn sẵn sàng cho bất cứ sứ mạng nào, bất cứ nơi đâu. Bởi lẽ dì quan niệm rằng: “Còn làm việc được thì bất kể việc gì hữu ích cho Dòng, Xã hội và Giáo hội thì dì đều làm hết”.


Bài sai cho các soeur được mẹ bề trên công bố vào ngày cuối kết thúc tĩnh tâm, dì Sáu được sai về công tác như bề trên đã nói. Người nữ tu ở độ tuổi ngũ tuần hân hoan trong sứ mạng trước mắt.


7.

Những công nhân của xưởng may là tốp nam nữ trẻ từ các tỉnh gửi về. Dì Sáu được mọi người gọi là ngoại Sáu, vì cái tuổi đã lớn nhưng yêu thương và chăm sóc cho anh chị em công nhân chẳng khác gì người bà chăm sóc cháu. Cứ mỗi lần ngoại Sáu nhìn các bạn trẻ, ngoại nhớ lại hòi còn ở với ba má, được ba má chăm sóc, dạy dỗ; nay ngoại Sáu cũng lấy tình thương ấy mà đối đãi với hết thảy mọi người, bất kể quen lạ ra sao.


Thấm thoắt ngoại điều hành xưởng may gần hai mươi năm, ở cái tuổi gần tám mươi mà ngoại vẫn nhạy và khéo léo chẳng thua gì các cháu công nhân trẻ. Phong thái làm việc vẫn như xưa, dù có chậm đôi chút do tuổi tác. Ngoại Sáu giờ già hơn, làn da nhăn nheo và nhiều nốt đồi mồi, riêng dáng đi vẫn thẳng lưng, khoan thai và vững chắc. Sau mỗi giờ làm, các bạn công nhân trước đây còn trẻ, nay đã vào tuổi trung niên cứ xúm xít bên ngoại Sáu sau những giờ tan ca như những đứa cháu ruột thịt. Có người đã lập gia đình riêng, con cháu đề huề vẫn quay lại thăm ngoại Sáu, đặc biệt bà vẫn nhớ về những người mình từng gặp gỡ, vẫn cười tươi phúc hậu.


8.

Nhà Dòng đã nhận ra đến lúc ngoại Sáu cần nghỉ ngơi, vẫn phong thái tôn trọng bề trên, dù bề trên đương nhiệm nhỏ hơn ngoại nhiều tuổi.


-“Ngoại Sáu chuyến này về nhà Dòng với các soeur trẻ nhé! Các soeur trẻ nói cần ngoại truyền lửa, chứ tuổi trẻ bây giờ cứ ỉu ỉu xìu xìu thế nào ấy!”


Ngoại cười, vành môi móm xọm, giọng run run:


-“Dạ! Mẹ bề trên muốn sao cũng được. Con ở đâu cũng là nhà mà. Miễn còn còn thấy chị em, còn được phục vụ là con vui rồi”.


Trở về nhà chính, vài tháng sau ngoại Sáu bị tai biến do trợt té, dù không quá nặng nhưng sức của ngoại không đủ để hồi phục nữa. Cơn tai biến nhẹ khiến ngoại không tự đi được, đôi tay run nhiều, và hai tai không nghe rõ như thường lệ. Đôi mắt sau đợt tai biến cũng mờ dần và không tinh tường như trước đó nữa. Ngày ngày, chị em trẻ thay nhau ở với ngoại, nhất là những em đệ tử mới vô tìm hiểu Dòng, cách xa ngoại mấy chục năm, vẫn quý mến vì lối sống đơn sơ, giản dị của ngoại. Ngoại không đòi bất cứ vật chất gì cho mình, cả trong ăn uống lẫn nhu cầu của tuổi già. Các em cho ngoại cái gì thì ngoại nhận cái đó. Một yêu cầu duy nhất mà ngoại đề nghị với các em là lần hạt mân côi với ngoại, và ngoại dặn: “Chừng nào ngoại mệt thì con kề sát tai đọc ngoại nghe nghen con!”


9.

“Lạy Thiên Chúa toàn năng, Con là nữ tu Mariae Agnes Lý Thị Sáu, trước nhan thánh Thiên Chúa, con xin lặp lại lời khấn khiết tịnh, khó nghèo và vâng phục…”.


Giọng người nữ tu già vẫn vang lên từng đợt sau lời nhắc của người nữ tu trẻ. Hôm nay lặp lại lời khấn, kỷ niệm sáu mươi năm khấn Dòng, ngoại Sáu không còn người thân nào dự lễ của mình nữa; nhưng trong tâm thức người nữ tu ấy thánh lễ hôm nay đặc biệt lắm, vì vẫn có sự hiện diện thiêng liêng của ba má, các anh chị, các cháu, chị em trong Dòng mà có người đã về với Chúa trước, những người ngoại từng gặp gỡ và phục vụ suốt sáu mươi năm qua, và nơi đó có chính ngoại – người hiền thê trọn đời của Đức Ki-tô.


                                                                                    Little Stream 

04 tháng 1, 2021

Tản mạn: THƯ GỬI ÔNG XÃ

 …, ngày… tháng… năm …

    Ông xã yêu dấu của em!


Bà xã viết những dòng này gửi anh như những tâm tình rất chân thành, vì đã không còn cơ hội nói chuyện trực tiếp với anh nữa rồi. Thấm thoắt vậy mà anh rời em đã một tuần rồi anh nhỉ! Nhớ làm sao những tiếng nói, giọng cười, những điều anh đã làm cho em và nhất là những khoảnh khắc vợ chồng mình cùng nhau vượt qua những thách đố, khó khăn của cuộc sống.


Năm mới đã đến, và em đang cùng các con đón năm mới, một năm mới không như những năm khác, vì không còn anh hiện diện cùng em trong gia đình thân thương nữa. Mới tháng trước em vẫn còn thấy anh cười, nghe anh nói và nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của anh; nhưng hôm nay, trong cơn gió thoảng qua của những ngày đầu năm, em không còn bàn tay ấm để níu nữa anh à! Thiếu lắm!


Nhưng em hạnh phúc vì ngần ấy năm trời gắn bó cùng anh nơi cuộc sống trần gian này. Anh cho em nhiều hơn những gì em đòi hỏi nơi anh, trong cương vị một người chồng. Hồi mới cưới, anh hay nói với em hai từ “cố gắng!”. Bởi lẽ gia đình nhỏ của đôi ta còn nghèo nàn và nhiều khó khăn quá! Phấn đấu hoài mà cuộc sống cứ thách đố, thậm chí có những đêm anh và em ôm đầu suy nghĩ cho ngày mai, biết làm gì đây khi chủ nợ tới, biết làm gì đây khi cuộc sống quá đỗi chông gai và sức lực vợ chồng mình gần như cạn kiệt. Nhưng Chúa đã ban cho em một người chồng mạnh mẽ, can đảm. Em vẫn nhớ những lúc như thế anh đứng cạnh em, ôm em thật chặt rồi nói hai từ “Cố gắng!”. Đúng rồi anh, nhờ sự cố gắng, và ơn Chúa giúp mà vợ chồng mình làm được.




Anh và em bắt đầu chạy đi hỏi mượn những người thân tín, anh bắt tay làm việc, em cũng tìm một công việc vừa sức để làm. Cố gắng làm việc kiếm tiền trả lại cho những ai mình đã mượn. Có khi mãi làm mà tối về vợ chồng chỉ có vài củ khoai lang luộc, ăn cho no để chờ hôm sau đi làm tiếp. Nghĩ đến em suýt rơi nước mắt vì thương anh, vì anh phải làm những công việc nặng, đòi nhiều sức mà ăn uống thế thì… Nhưng anh nào trách móc gì, vẫn cứ “cố gắng!” và chúng ta cùng tiến lên. Đặc biệt, anh đưa em tới nhà thờ, anh nhắc em đọc kinh và cầu nguyện. Vì chỉ có Chúa mới giúp vợ chồng mình khỏi những khó khăn này. Không có ơn của Người thì chẳng làm được gì cả. Đứng trước đài Đức Mẹ trước sân nhà thờ, anh và em cùng lần chuỗi mân côi để xin Mẹ đồng hành cùng chúng ta. Vâng! Dần dà em lấy lại niềm tin vào Thiên Chúa, vào cuộc sống này… là nhờ anh cả anh à!


Dần dà mọi chuyện đâu vào đó, chúng ta có một căn nhà chính chủ nho nhỏ, vậy là hoàn tất phần nào sự cố gắng. Rồi đứa con đầu tiên của chúng ta ra đời, trong niềm vui và hạnh phúc, anh và em đón nhận chính món quà ấy từ Thiên Chúa với lòng trân trọng vô kể. Hoa trái kết tinh từ tình yêu của anh và em dần lớn lên, và những đứa con khác của chúng ta cũng chào đời sau đó. Khi các con lớn, vợ chồng mình bớt đi lo lắng phần nào về cuộc sống vì để các con cùng gánh vác với cha mẹ. Nhưng mối quan tâm của anh dành cho con cái không hề giảm bớt chút nào cả. Vẫn khuyên nhủ, dạy dỗ và nhất là nhắc nhở các con giữ đời sống đức tin. Anh truyền lại cho các con niềm tin vào Thiên Chúa, vốn là kinh nghiệm rất thật của anh và em trong những lúc khó khăn, để các con học theo và thực hành.


Em nhớ và rất nhớ những khoảnh khắc anh ngồi lặng một mình ở một góc nào đó. Anh chẳng bao giờ nghĩ cho mình, mà chỉ nghĩ cho gia đình và mọi người. Thậm chí khi anh ôm chiếc đàn guitar gảy lên những bài hát bolero vừa phải, cũng là để mọi người hát chung, cùng hòa vào bầu không khí huynh đệ, anh trao ban niềm vui cho người khác. Và anh cũng là người sẵn sàng nấp phía sau những thành tựu huy hoàng của con cái, bạn bè hay người thân, vì anh chỉ muốn là người mang niềm vui cho người khác, chứ không muốn tranh giành thành công của họ. Hôm con gái lớn chúng ta tốt nghiệp đại học, anh không chịu chụp hình chung, mà chỉ đứng một góc nhìn con lãnh bằng, cầm hoa, rồi ngồi đó nhìn và mỉm cười trong nước mắt.


Không phải ông xã em không có những thói hư nết xấu, thậm chí là nhiều nữa là đàng khác. Vì anh đâu là một vị thánh để hoàn hảo hết mọi mặt. Bản thân em cũng đầy những giới hạn và thiếu hụt, nên trong vai trò là người vợ em vẫn chưa sống trọn vẹn anh à! Nghĩ tới điều này em lại thấy mình có lỗi khi nhiều lần đòi hỏi nơi anh quá nhiều. Nhưng đàng sau đời sống vợ chồng là sự đón nhận nhau phải không anh! Em cũng có những thói quen chưa đẹp, anh cũng vậy, và chúng ta cùng cố gắng hoàn thiện lẫn nhau trong những giới hạn của mỗi người. Em hiểu và hạnh phúc vô ngần khi có người chồng còn nhiều cái chưa đẹp, nhưng lại khiêm tốn sửa chữa bản thân như anh. Từ nơi anh, em học được thái độ khiêm tốn nhìn nhận yếu đuối của chính mình, để vươn lên mỗi ngày trong cuộc sống.


Anh ra đi vội quá! Chưa đầy một tuần ngã bệnh. Sự ra đi ấy còn để lại cho em sự bàng hoàng và chưa kịp hồi tỉnh mãi cho đến giờ này. Chúa đã gọi anh về trong tình thương vô biên của Người. Chúa đã trao cho em một người bạn đời, người bạn đồng hành chung thủy, son sắt và cùng em đi qua bao nhiêu chông gai; để hôm nay, khi mọi chuyện trong cuộc sống đã phần nào yên ổn, Người gọi anh rời xa em để bước vào cuộc sống mới, nơi anh sẽ hạnh phúc và bình an hơn trần thế này nhiều.


Vành khăn tang trong những ngày đầu năm mới để lại trong em và các con một nỗi buồn khó tả, vì sự thiếu vắng không bù đắp được khi gia đình vắng một người cha, em mất đi người chồng yêu dấu. Nhưng trong niềm tin vào Thiên Chúa, như điều trước đây anh thường an ủi em khi gặp khó khăn, em tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Tết là dịp sum vầy bên nhau, mẹ con em đang sum vầy ở trần gian này, và anh cũng đang sum vầy bên Thiên Chúa.


Viết cho anh đôi dòng, cũng là tiếng lòng của em. Cám ơn ông xã đã đồng hành cùng em ngần ấy năm qua, cùng em chia ngọt sẻ bùi, nhất là nâng đỡ đời sống đức tin của em rất nhiều. Kẻ ở lại chỉ biết nhớ và cầu nguyện cho người đã ra đi, với niềm phó thác vào Thiên Chúa. Bình an mãi, ông xã nhé!


                                                                                Bà xã của anh,

                                                                                    Tiểu Tuyền

02 tháng 1, 2021

Truyện ngắn: BỎ...?

 1.

Bích từng bước nặng nề đi cùng Dũng vào con hẻm nhỏ và tối. Xe đã gửi ngoài đầu đường lớn, Dũng dắt tay Bích vừa dìu vừa giục cô đi nhanh hơn, vì trời đã gần trưa. Đi gần cuối con hẻm, cô giựt tay mình ra khỏi tay Dũng:

-“Anh! Em không phá đâu! Em muốn giữ lại!”

Dũng ngon ngọt xoa vai cô, rồi vờ hôn lên má cô và nói khẽ vào tai:

-“Thôi em! Chỉ đứa này thôi! Anh xin đó! Đợi đứa sau hai đứa mình giữ lại.”


2.

Dũng và Bích quen nhau trong một lần gặp gỡ trong một quán nước, nơi mà Dũng đang làm nhân viên phục vụ. Khi ấy cô đang gặp chuyện gây gổ ở công ty, nên ngồi uống rượu một mình, vừa uống từng ngụm rượu vừa khóc, tiếng khóc như thể to ngang với tiếng nhạc xập xình của quán. Dũng là nhân viên phục vụ của quán nước, đang lúc rảnh rỗi vì không có khách tới, nên cậu quan sát thấy Bích, một cô gái có nhan sắc, trẻ đẹp và trạc tuổi mình, nên cậu tiến tới làm quen.

Dũng tự giới thiệu từ quê lên Sài Gòn tìm việc làm, và tự nói đôi chút về thân thế gia đình. Bích đang hơi men chếnh choáng trong người, cũng chẳng cần thanh minh điều Dũng nói là sự thật ra sao, cô cũng giới thiệu về thân thế của cô, và nhanh chóng kết bạn, xin số điện thoại để trò chuyện khi buồn.

Tương quan của Dũng và Bích thường được gắn chặt qua những lần đi chơi thâu đêm. Cứ mỗi khi Bích gặp áp lực công việc, hoặc gặp khó khăn trong tương quan với người thân với người thân hay đồng nghiệp, thì Dũng là người mà cô tìm tới để giãi bày tâm sự. Chính những tâm sự thật lòng của Bích dần khiến cô say mê Dũng đến độ không thể dứt ra được nữa. Trong đầu Bích giờ đây toàn hình ảnh về chàng trai mà cô yêu, và dệt nên bao nhiêu mộng tưởng trong đầu vốn chẳng thực tế chút nào.

Dũng đề nghị với Bích thuê nhà trọ sống chung với nhau, nhưng không làm đám cưới vì tốn kém và phiền phức. Lý do mà cậu đưa ra khá chính đáng là: “Chỉ cần anh yêu em là được rồi!”, Bích đã bị thuyết phục vì chính lý do ấy. Nhưng đàng sau những lời ngon ngọt của Dũng, là gia đình anh ở một quận khác của Sài Gòn, với vợ và hai con tại một ngôi nhà rộng lớn. Bích chỉ biết được điều này sau khi đã có thai với Dũng.


3.

-“Anh ơi! Em có thai rồi!” Bích khều Dũng rồi báo tin mừng.

-“Cái gì! Thai hả? Hồi nào? Của ai?” Dũng giật mình hỏi Bích.

-“Thì của anh chứ của ai nữa! Anh nói ngộ! Bộ anh không vui sao? Con của tụi mình mà!”. Bích phân bua với Dũng và suýt rơi nước mắt trước câu hỏi “của ai?” của cậu.

Anh sực nhớ mình chưa tiết lộ chuyện có gia đình với Bích, nên vội vàng lấy lại nét mặt bình tĩnh, Dũng vờ lấy tay xoa bụng Bích, rồi nói ngọt:

-“À! Anh đùa em đó! Con cưng! Con cưng của ba! Không biết con trai hay con gái đây nhỉ!”

Bích thấy có gì rất lạ nơi thái độ của anh, lúc nóng giận, lúc hiền lành và dịu dàng không tưởng. Từ hôm đó cô quan sát thấy gương mặt Dũng cứ lầm lầm lì lì, ít quan tâm đến cô và trò chuyện với cô hơn. Muốn hỏi nhưng từ khi quen anh đến giờ, đã bao giờ cô hỏi về chuyện riêng tư của anh, chỉ vì thương anh. Có lần, Bích đánh liều hỏi Dũng:

-“Anh Dũng! Mấy hổm rày có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Em thấy anh thay đổi nhiều quá!”

Lúc đầu anh chối, nhưng lựa cách khôn khéo nói chuyện với Bích, anh dần dà bộc bạch chuyện anh có gia đình. Anh không muốn Bích có thai lúc này. Bích vừa nghe vừa khóc sướt mướt, giận quá lấy tay đánh vào người Dũng liên hồi, nhưng phận nữ yếu đuối, cuối cùng cũng buông xuôi, ngồi nghe Dũng nói.

-“Vậy anh có yêu em không?” Bích chất vấn Dũng.

-“Có chứ! Anh vẫn yêu em mà. Nhưng anh xin em một chuyện được không?” Anh lộ rõ nét mặt xảo trá trong nước mắt.

-“Chuyện gì?” Bích hỏi lại cộc lốc.

-“Hay tụi mình… phá… thai được không em?”

Lời đề nghị như sét đánh vào tai Bích, mặt cô xoay chuyển dữ dội, mọi vật xung quanh tối sầm và cô muốn quỵ xuống đất. Nhưng dùng hết sức bình sinh còn lại trong mình, Bích quay sang nhìn Dũng với ánh mắt căm phẫn chẳng đáp gì, thấy vậy anh nói tiếp:

-“Anh thương em! Thương cả con nữa. Nhưng em cũng phải hiểu cho hoàn cảnh của anh nữa. Giờ anh không đủ khả năng chu cấp tiền lo cho con chúng ta, càng không thể công khai cho vợ anh biết chuyện này. Anh xin em, anh tới đường cùng rồi! Đi em! Anh hứa…”

Bích tức giận hỏi anh giọng gắt gỏng:

-“Hứa gì?”

Dũng nói với giọng van nài:

-“Anh hứa ráng làm kiếm tiền, đủ lo cho cuộc sống hai ta sau này. Rồi đứa con sau chúng ta sẽ giữ lại. Anh hứa! Anh lấy danh dự một người đàn ông ra hứa! Được không em.”

Bích nhận ra bộ dạng lừa lọc nơi con người thật của Dũng. Cô không ngờ Dũng – người cô yêu thương nhất sau cha mẹ cô – lại phản bội cô cách trắng trợn như thế. Trong lòng cô dâng lên nỗi oán hận khôn xiết. Nhưng nghĩ về thân mình, lâu nay vẫn ở nhà trọ ọp ẹp, ba mẹ dưới quê già yếu và nghèo túng, giờ hay tin cô bụng mang dạ chửa mà không chồng thì chắc ông bà chết mất. Tâm trí Bích dần lái tới đề nghị phá thai của Dũng, bán phần đồng ý, bán phần căm phẫn. Nhưng hồi lâu, cô gật đầu nhẹ với anh vì không còn lựa chọn nào khác.


4.

-“Bích hả con? Khỏe không con?” Ba mẹ hỏi cô qua điện thoại.

-“Dạ!…con…. mà ba mẹ khỏe không?” Cô ấp úng rồi hỏi lại.

-“Ba mẹ khỏe, mấy hổm nay trời trở lạnh xương cốt hơi nhứt xíu, nhưng không sao. Con trên đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Sắp xếp công việc tết về thăm ba mẹ. Ba mẹ định tết này làm mai thằng Thịnh con ông bà Sáu cho con. Già đầu rồi còn gì, nhanh còn có cháu ba mẹ ẵm bồng nữa chớ!” mẹ vừa nói vừa cười trong mong chờ trong điện thoại, nhưng cô chỉ đáp lại hững hờ.

-“Dạ!” rồi cúp máy cái rụp, Bích ôm mặt khóc.


5.

-“Anh Dũng!…” Bích gọi Dũng với giọng tha thiết. “Giữ đứa nhỏ lại được không anh?”

Dũng vuốt tóc và khuôn mặt xanh xao của Bích vì suy nghĩ nhiều trong mấy ngày qua, anh nói:

-“Thôi em! Tụi mình bàn rồi mà! Đừng bàn lui nữa! Con mất đứa này mình còn đứa khác mà em! Giờ cái thai còn nhỏ em xử lý sẽ ít đau hơn. Chứ để nó lớn dễ gây tai nạn cho em lắm! Anh nghĩ cho em mà!”

Bích buồn bã đồng ý với đề nghị và lý do mà Dũng đưa ra. Khuôn mặt buồn so, lấy hay bàn tay xoa cái bụng đang nhô ra chút ít. Có điều gì muốn nói nhưng không nói được.


6.

-“Vô đi em! Phòng khám này chuyên phá thai âm thầm và an toàn cho những cặp vợ chồng lỡ có con. Không phải liên hệ gì tới bệnh viện”. Dũng mạnh dạn giải thích và hối Bích bước vào.

Hai chân cô không muốn bước. Bàn tay níu lấy thành cửa không muốn đi vào, vì cô biết bước vào thì thai nhi trong bụng sẽ chết, và cô không còn cơ hội được chiêm ngắm khuôn mặt thiên thần của con khi chào đời nữa. Hình ảnh em bé nhỏ xíu, khóc oe oe, đòi bú sữa mẹ, và cần mẹ ẵm bồng ru hát đã xuất hiện trong đầu Bích từ ngày hay tin mình có thai; nhưng giờ phút này, trước khi bước vào cánh cửa phòng khám, hình ảnh ấy lại xuất hiện cách mạnh mẽ. Lương tâm một người mẹ không cho phép cô làm điều đó. Thấy giờ đã trưa, Dũng có vẻ khó chịu, giọng nói hơi cọc cằn:

-“Em có vô nhanh lên không! Bác sĩ chờ! Quá giờ hẹn rồi! Làm nhanh còn về nữa!”

Nước mắt rơi trên gò má nóng hổi, cô vẫn xoa bụng, chân miễn cưỡng bước vào trong, lương tâm cô thay cho tiếng kêu của đứa bé trong bụng hối lên từng hồi, hòa với trống tim thình thịch.

-“Anh!…” Cô vừa mở miệng Dũng đã cắt lời.

-“Thôi nhá! Tới đây rồi đừng làm anh bẽ mặt nhá!” Rồi anh dịu giọng lại: “Vào đi em! Chúng ta thương nhau mà, sau này muốn mấy đứa con mà không được!”


7.

Chiếc băng ca lạnh cóng khiến tấm lưng trần của Bích tê dại, cô khóc tức tưởi, tiếng trống tim – tiếng lương tâm – tiếng đứa con trong bụng vỗ từng nhát khiến cô suýt vỡ lồng ngực.

-“Bắt đầu nha em! Đừng lo lắng quá! Nhẹ nhàng thôi! Xíu là xong!”, người phụ nữ được gọi là bác sĩ nói với Bích. Chiếc xe đặt dụng cụ được đẩy tới gần băng ca mà cô đang nằm, nhìn lên cô thấy những chiếc kẹp, chiếc kéo và cả những dụng cụ dài ngoằn ghê rợn. Tiếng bánh xe kêu ken két khiến cô sởn gai ốc.

-“Không! Không thể nào! Mẹ sẽ cứu con! Không thể nào!”

Bích vùng đứng dậy, đạp chiếc xe đặt dụng cụ vào góc tường, bác sĩ giữ cô lại, nhưng cô vùng lên đẩy bà sang một bên. Mặc lại quần áo hẳn hoi, cô bước ra khỏi phòng, Dũng đưa mắt nhìn cô trân trân, cô thì không nhìn lại anh dù một cái liếc nhỏ. Cô bước đi nhanh chóng, mạnh mẽ chứ không yếu ớt như lúc bước vào. Một mình Bích bước ra giữa ánh nắng mặt trời phía ngoài đường lớn, Dũng chạy ra cửa nhìn theo, anh kêu lên vài tiếng “Bích! Bích…” rồi anh quỵ xuống và khóc…


                                                                                        Little Stream