31 tháng 12, 2020

Tản mạn: KHÚC HÁT TẠ ƠN

 Khoảnh khắc cuối cùng của năm dương lịch 2020 đã điểm, chính thức bước sang năm mới 2021 với những bối cảnh rất thực tế và nhiều bất ngờ đang đón đợi phía trước. Nhưng thiết nghĩ một năm đã qua đáng để chúng ta hát lên bài ca tạ ơn Thiên Chúa theo cách riêng mỗi người, bởi lẽ cuộc đời chúng ta không có gì ngoài ân sủng Thiên Chúa.


Tạ ơn luôn là tâm tình được mời gọi cách liên lỉ trong cuộc đời người Kitô hữu. Đây là tâm tình cần thiết để con cái Giáo Hội nhận ra mình là những con người tội lỗi được Chúa thương chọn gọi vào những công việc, sứ mạng và những bậc sống khác nhau. Ngang qua những điều kiện ngoại cảnh cụ thể như thế, Người tiếp tục tuôn đổ những ơn lành cần thiết để dưỡng nuôi chúng ta trên hành trình tiến về Nước Trời. Chính Đức Maria đã nêu gương sáng ngời cho chúng ta về tâm tình biết ơn Thiên Chúa. Bài ca Magnificat, mà mẹ đã cất lên ngay khi gặp người chị họ Êlisabét của mình, đã nói lên trọn vẹn tâm tình ấy. “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng”, Mẹ đã ca ngợi với hết cả thân xác lẫn linh hồn mình, bởi Mẹ ý thức được rằng: “phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới. Từ nay hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc”. Tuy vậy, tâm tình biết ơn của Mẹ không chỉ trên lý thuyết, mà cả trong đời sống thực tế, Mẹ đã sống trót sứ mạng mà Thiên Chúa trao cho nơi trần thế, mặc cho những thách đố, khó khăn của kiếp người có ra sao. Noi gương Mẹ Maria, mỗi người chúng ta, trong khoảnh khắc cuối năm 2020 và đầu năm 2021 này, cũng được mời gọi hướng về Thiên Chúa trọn cả thân xác lẫn linh hồn; trong tâm trí lẫn ngoài thực tế.



Thực tế trong năm vừa qua là gì? Có lẽ những biến cố đau buồn lẫn hạnh phúc đan xen trong mỗi người chằng chịt, tưởng rằng lấy bút để ghi ra thì chẳng thể ghi hết. Đại dịch Covid 19 đã hoành hành và gây ra bao nhiêu tang thương cho thế giới. Biết bao người đã chết vì giống virus quái ác này, và ngành y học không ngừng nỗ lực để tìm ra vắcxin để phòng ngừa, vì thế giới trong tương lai có thể sẽ “sống chung” với loại virus này lâu dài trong tương lai. Thêm vào đó là những cuộc chiến tranh, đánh bom, chạy đua vũ trang cũng ráo riết nhằm khoe mẽ những thế mạnh của một tập thể đặc thù nào đó. Kết quả của những tranh đua ấy để lại cho biết bao con người dân vô tội sự chết chóc, đói khát và cả những lo lắng cho cuộc sống ngày mai của họ nữa. Thêm vào đó, năm 2020 với những cơn thiên tai đã càn quét đi bao nhiêu cơ ngơi mà con người trên nhiều quốc gia đã và đang bỏ công sức để gầy dựng, chỉ trong phút chốc tất cả thành một đống đổ nát hoặc bị trôi ra biển nước. Chưa hết, trước mắt chúng ta còn có những cánh rừng dần lụi tàn, những dòng sông đầy rác thải, những thủy vật và động vật đang ngoi ngóp để chờ cứu trợ. Chúng ta có một phần trách nhiệm trong những điều ấy, vì đôi khi chỉ là sự vô tình, thờ ơ của mỗi người cũng đủ góp phần cho vấn đề thêm tệ hại.


Tuy nhiên, cũng không thể chối bỏ những niềm vui trong năm qua, vì đó là những điều mà Thiên Chúa khích lệ chúng ta trước những thất vọng tràn trề của cuộc sống. Một công việc mới với mức lương hậu hĩnh. Một thành viên mới được sinh ra trong gia đình mang lại niềm vui cho cả họ hàng hai bên. Một bước tiến mới trong sự nghiệp khiến chúng ta lật trang sách đời mình sang mặt mới, để từ đó khởi phát bao nhiêu điều ích lợi cho bản thân, gia đình, xã hội và giáo hội. Thậm chí, chúng ta cũng nên vui mừng vì năm 2020 vừa qua mình đã thay đổi bản thân được chút ít, từ một con người cọc cằn thô lỗ sang hiền lành và biết lắng nghe hơn; từ một con người vô cảm nay trở thành người biết quan tâm đến nhu cầu của tha nhân quanh mình; hay đơn thuần chỉ là bỏ được một thói quen xấu nho nhỏ. Và nếu trong năm qua chúng ta chưa làm được bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất, thì giờ phút cuối năm này cũng là lúc nên tạ ơn Chúa đã cho chúng ta nhận ra sự ì ạch của bản thân, mà đặt ra dự phóng vươn lên cho năm mới 2021 kể từ ngày mai.


Đặt góc nhìn của bản thân vào những khía cạnh vui buồn, thành công và thất bại, được và mất của cuộc sống, để chúng ta thấy cuộc đời mỗi người đã được bao bọc bởi ân sủng của Thiên Chúa. Cơn đại dịch, chiến tranh, chết chóc, thiên tai hoặc nhân tai không mời gọi tôi thất vọng, mà qua đó Chúa chỉ cho tôi thực trạng của môi trường sống, vốn là thọ tạo xinh đẹp mà Chúa đã dựng nên từ thuở ban đầu, nay dần tàn lụi theo sự tự do vô trật tự của con người. Song le, từ những dấu hiệu đó Thiên Chúa chỉ cho chúng ta con đường mới nên đi và phải đi, trong tự do cộng tác với ân sủng, để bắt đầu gầy dựng lại thế giới xinh đẹp như nó là. Đại dịch Covid 19 cũng không chỉ là chết chóc, mất mác, mà còn là những nỗ lực của khoa học tân tiến, của tình người quan tâm đến nhau, của sự tương thân tương ái không chỉ trong nội bộ một quốc gia mà nối kết các quốc gia với nhau. Thậm chí nơi những thất bại, thua thiệt và vô dụng của bản thân trong năm cũ, cũng là dấu chỉ mà Chúa gửi đến để tôi vươn lên trong năm mới 2021 này.


Chính vì thế, hãy thay những lời than vãn thành tiếng tạ ơn đầy ý nghĩa như Mẹ Maria đã làm. Hãy mở lòng ra đón nhận những dấu chỉ thực tế, dù dấu chỉ tích cực hay tiêu cực, để thấy những lời mời gọi của Thiên Chúa trên những đường tế vi mà Người đã và đang mời gọi chúng ta. Cũng hãy biến cuộc đời, ngay giữa những thăng trầm bất định, thành những món quà đẹp nhất dâng lên Thiên Chúa. “Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế” (x. Mt 12,7). Vâng! Chúa muốn thấy sự nỗ lực, ý chí vươn lên của mỗi người chúng ta trước những thực tại vượt sức tầm thường này; rồi Người sẽ ban ơn để chúng ta hoàn tất.


Lạy Chúa, năm 2020 sắp qua đi và năm 2021 sẽ đến, cũng với những bối cảnh rất thực của kiếp người trần thế này. Xin mặc cho con cái nhìn thiêng liêng, để qua những bối cảnh dù vui hay buồn, thành công hay thất bại, để con nhận ra Chúa đang hiện diện và đồng hành trong cuộc đời con. Xin cho cuộc đời con thành bài ca tạ ơn Chúa không ngừng, tạ ơn trong mọi hoàn cảnh, thay cho những than van và thất vọng vô ích. Amen.  


                                                                                        Little Stream

29 tháng 12, 2020

Truyện ngắn: GIÁNG SINH CỦA CON

 1.

-“Mẹ ơi! Mẹ coi hang đá con làm có đẹp không nè!”


Chị ngó qua cách sơ sài mà khen cho có lệ, rồi tiếp tục công việc trên máy tính của mình. Bé Na chạy sang phòng gọi ba:


-“Ba ơi! Ba ra coi hang đá con mới làm nè ba!” bé Na nài nỉ anh, nhưng anh chẳng để ý mấy, chỉ trả lời với thái độ lơ đãng:


-“Ừ! Đẹp lắm! Xíu ba ra coi!”


-“Nhưng ba có ra coi đâu mà biết đẹp?”


Anh nổi quạu với con:


-“Cái con ranh này! Ra ngoài! Cuối năm việc đè ngập đầu ngập cổ, ở đây làm phiền tao hoài!”


Bé Na tiu nghỉu bỏ ra chiếc hang đá mini được trang trí xinh xắn, với sợi dây đèn chớp nhiều màu. Nhìn tượng Chúa nhỏ xíu với nét mặt cười xinh xắn vô cùng. Bé Na lén ngước nhìn mẹ đang ngồi trên chiếc bạn cạnh hang đá, nhưng chị chẳng để ý tới, tiếng máy tính cứ gõ cọc cạch, mình bé Na chống cằm ngồi nhìn Chúa…




2.

Từ sau đợt Covid lần thứ hai, anh chị có vẻ tất bật hơn với công việc mưu sinh. Anh mới bị cho nghỉ việc vì thuộc diện nhân viên mới dù đã làm trên năm năm, vì sau dịch đợt thứ nhất thì công ty chỉ giữ lại những nhân viên cơ hữu lâu năm để làm việc do tài chính công ty eo hẹp. Anh phải chật vật lắm mới kiếm được việc mới, vừa bắt tay được mấy tháng nay. Vì là nhân viên mới, dù đã có kinh nghiệm làm ở công ty trước vài năm, nhưng anh vẫn ở trong diện thử việc sáu tháng đầu, nên mọi chuyện vặt vãnh đều được giao cho anh, vì vậy mà thời gian dành cho gia đình cũng chẳng có.


Chị thì may mắn hơn anh vì không bị đuổi việc, vốn là thành viên cơ hữu lâu năm nên được công ty giữ lại. Mà giữ lại thì chị phải lãnh một lúc mấy việc, thay cho những nhân viên khác đã bị cho nghỉ. Xem ra việc của chị dù ổn định nhưng vất vả không kém hơn anh là bao nhiêu. Cuối năm, công ty thống kê sổ sách và lên dự phóng cho năm mới, nên chị phải gắng hoàn tất nhiệm vụ được giám đốc giao, có thế mới mong ổn định cuộc sống.


Bé Na mới vào lớp hai, là học sinh giỏi và rất ngoan. Anh chị thương con gái nhiều lắm! Trước đây khi công việc ổn định, anh chị dành nhiều thời gian cho con gái. Đưa đón con đi học ở trường, ngoài ra anh còn cho bé Na học ở trung tâm anh ngữ, rồi cuối tuần đưa bé tới nhà thờ đi học giáo lý, cùng dự lễ với con và sau đó cả nhà đi ăn với nhau. Nhưng cả năm nay, ba kêu chú Bảy nhà cạnh bên chạy xe ôm đưa đón bé Na trong mọi việc, để anh chị tập trung làm việc.


Đã thế, anh chị cũng lơ là cả việc tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật và quên nhắc nhở con học giáo lý nữa. Đứa bé tám tuổi như bé Na phải tự nhớ tất cả mọi sự, thêm sự đôn đốc của chú Bảy xe ôm nữa. Dường như thế giới của anh chị và con gái là hai thế giới khác xa nhau hoàn toàn.


4.

– “Chú Bảy ơi! Ba mẹ có thương bé Na không?” Ngồi trên xe, bé hỏi chú.


– “Thương chứ! Ba mẹ thương bé Na nhất đời.” Chú bảy trả lời.


– “Nhưng ba mẹ có quan tâm tới bé Na đâu? Ba mẹ không chở con đi nhà thờ nữa. Không chở bé Na đi ăn kem vào tối cuối tuần. Vào bàn cơm ba mẹ cứ cầm điện thoại bấm hoài, bé Na ngồi ăn một mình không ai nói chuyện hết. Có hôm mình con ngồi ăn cơm, ba mẹ vừa ăn cơm vừa làm việc”. Đứa nhỏ tám tuổi phân trần với chú Bảy.


– “Bé Na nè! Con phải thương và hiểu cho ba mẹ con nhé! Thời buổi ngày nay kiếm tiền để lo cho cuộc sống khó lắm con ạ! Một tháng ba mẹ con phải đóng nhiều thứ tiền khác nhau: tiền điện, nước, internet, nhà cửa và thậm chí trả tiền cho chú Bảy chở bé Na đi học và đi lễ nữa nè!”


– “Vậy nếu ba mẹ không bận rộn vì kiếm tiền thì chắc ba mẹ thương con lắm phải không chú?”


– “Đúng rồi con! Con hiểu vậy là được rồi. Còn nhiều chuyện lớn con sẽ hiểu rõ hơn.”


Nói an ủi thì trẻ con vậy, chứ vừa chạy xe, chú Bảy vừa lắc đầu, mẩm trong bụng:


– “Hai đứa này! Làm gì bỏ con nhỏ đến nông nỗi! Thương quá!”


3.

– “Ba ơi! Năm nay ba đi chở con đi lễ đêm Giáng sinh nha ba! Cha thông báo có phát quà Giáng sinh cho thiếu nhi ngoan đó! Con mong tới ngày đó quá!”. Khuôn mặt rạng rỡ của bé chờ sự đồng ý của anh.


– “Thôi! Kêu mẹ chở đi con. Ba bận rồi! Công ty ba đang tổng kết cuối năm, rồi hội họp và chuẩn bị nhiều thứ nữa!”. Anh chối vội trước lời mời của con gái.


– “Nhưng ba lâu rồi không đi lễ! Ba hư lắm!” Bé Na nói với anh.


Anh rời máy tính, ngồi xổm xuống ôm con gái:


– “Bé Na thông cảm cho ba nè! Ba đi làm vì mẹ và con mà! Ba ráng kiếm tiền nuôi cả nhà mình!”


Bé Na khuôn mặt buồn so bỏ đi ra ngoài, chạy lại và nói với mẹ như đã nói với ba, nhưng mẹ cứ dán mắt vào chiếc máy tính với điện thoại trên tay, chẳng nhìn bé na mà miệng trả lời:


–“Kêu chú Bảy chở đi con! Mẹ có việc bận ở công ty rồi!”


Bé Na rời chiếc bàn chị đang ngồi, lại chiếc hang đá mini của mình. Ngắm Chúa Hài Nhi đang cười tươi, bé thấy ghanh tị với Chúa lắm vì Chúa có mẹ Maria và ba Giuse bên cạnh, nhất là cả ba người đều cười hạnh phúc, còn bé Na thì chẳng ai quan tâm, tâm trạng buồn nhìn Chúa mà thèm thuồng… hạnh phúc quá đỗi. Bé đưa bàn tay nhỏ xíu vuốt khuôn mặt của Chúa Hài Nhi, tự nói với Chúa: “Chúa ơi! Ba mẹ không ai quan tâm tới bé Na hết! Bé Na buồn lắm!”. Vài giọt nước mắt lăn trên gò má xinh xinh.


Lặng thinh hồi lâu, bé Na chạy vào phòng đóng cửa thật mạnh. Chị nghe tiếng cửa đóng liếc mắt nhìn rồi lại ngó xuống chiếc máy tính đang đặt trên bàn mà tiếp tục gõ.


4.

Cơm tối đã dọn xong, bé Na vẫn chưa xuống ăn cơm. Anh chị vẫn say mê với chiếc điện thoại, vừa đi vừa bấm. Rồi anh múc ít cơm, chan ít canh, cho thêm ít đồ ăn và cầm tô cơm vào bàn làm việc vừa làm vừa ăn. Chị cũng giống anh vừa ăn vừa làm việc. Chẳng ai để ý tới con gái từ trưa tới giờ chưa có gì bỏ vào bụng.


Đã gần chín giờ tối, anh chị vẫn làm việc. Cơm ăn xong chẳng ai dọn, bé Na vẫn chưa xuống ăn cơm. Mười hai giờ anh chị tắt đèn đi ngủ, chẳng ai nói với ai tiếng nào.


Sáng hôm sau, gần tới giờ đi học, chị vào định mở cửa gọi Na dậy đi học. Đi ngang bàn cơm, thấy phần cơm của con gái vẫn còn nguyên, miếng xúc xích mà bé thích nhất ăn vẫn nằm trong tô cơm, miếng đùi gà chưa mất miếng nào. Chị thắc mắc lẽ nào hôm qua con không xuống ăn cơm.


5.

– “Anh ơi! Con có chuyện rồi anh ơi! Hu… hu…! Na ơi! Con ơi!…”


Chị ngồi trên giường ôm bé Na trên tay mình, vừa khóc vừa kêu anh. Anh mới tỉnh chưa kịp rửa mặt, nghe tiếng chị vội chạy sang phòng của con. Bé Na sốt cao, đôi mắt lờ đờ, chị ngồi khóc, anh gọi cấp cứu. Chị cố lay con gái tỉnh lại, bé rướn đôi mắt nhỏ xíu lên, đôi môi khô rang và nứt nẻ cố nói điều gì đó, anh chị kề sát nghe bé:


-“Ba mẹ chở bé Na đi lễ Giáng sinh nhé!” Rồi cô bé ngất lịm.


-“Anh ơi! Con bị gì vậy anh!….” Chị hai tay ôm con, lấy cùi chỏ hất tay anh liên tục, rồi nhìn con vừa lay vừa kêu.


–“Na ơi! Dậy đi con! Đừng làm mẹ sợ! Mẹ xin lỗi con… Na ơi!”


Chú Bảy vừa bước vào nhà định đón bé đi học, thấy cảnh tượng trước mắt, chú kêu anh bồng bé ra xe, chú chở đi bệnh viện gấp, vì không đợi cứu thương được nữa.


6.

-“Chú Bảy ơi! Con gái con có mệnh hệ gì, chắc vợ chồng con…” Anh buồn bã, vừa ân hận vừa nói.


– “Đừng nói quở! Con bé không sao đâu!” Chú an ủi anh rồi nói tiếp. “Mà anh nè! Tui biết anh chị bận rộn với công việc vì lo cho con gái và cuộc sống gia đình. Nhưng hình như anh chị đã để tâm vào công việc thái quá rồi! Việc này mất anh chị còn tìm được việc khác, nhưng bé Na mà mất thì làm sao anh chị tìm lại được?”


Anh vừa khóc vừa níu đôi tay gầy guộc của chú Bảy mà nói:


-“Chú Bảy ơi! Con biết lỗi rồi! Con xin lỗi”


-“Anh xin lỗi tôi làm gì! Anh xin lỗi con gái anh kìa! Mấy tháng nay chở nó đi học và đi lễ, nó kể cho tôi nghe nhiều lắm! Nhưng tôi chẳng biết nói với anh chị thế nào! Lỗi một phần cũng do tôi, nếu tôi nói sớm đã không ra nông nỗi này…”. Chú vội trả lời anh.


Bác sĩ từ phòng khám bước ra, anh vội chạy lại níu tay bác sĩ:


-“Bác sĩ ơi! Con gái tôi có sao không?”


-“Rất may anh đưa bé tới kịp thời, nếu trễ hơn có thể bị liệt hoặc di chứng về sau do sốt quá cao. Giờ chúng tôi đã hạ sốt cho bé! Để bé nằm nghỉ, xíu anh vô thăm được rồi!”


Anh cám ơn bác sĩ rối rít. Chị gọi cho anh liên tục từ lúc anh đưa bé vào viện đến giờ. Hay tin con khoẻ, chị mừng vô cùng. Vội sắp xếp việc nhà mà chạy vào bệnh viện với con và chồng.


7.

Đôi mắt nhỏ xíu của bé Na dần mở ra, hơi thở khá yếu ớt và bé nhìn thấy ba mẹ đang ở bên giường bệnh, nợ nụ cười mà nước mắt lại rơi. Bé Na thấy nét mặt anh chị khác lắm! Hành động có vẻ quan tâm tới bé Na nhiều hơn. Bé mấp máy đôi môi khô đét và nứt nẻ kêu ba mẹ, anh chị ôm con và xin lỗi:


-“Con gái! Ba mẹ xin lỗi con! Xin lỗi con! Ba mẹ sẽ đi lễ Giáng Sinh với con, sẽ mua quà Giáng sinh và chở con đi ăn món con thích nhé!”


Bé Na dù còn rất yếu nhưng cố choàng dậy ôm anh chị. Gia đình đầy nước mắt và niềm hạnh phúc. Nhắm mắt lại hưởng nếm hạnh phúc, bé Na thấy Giáng sinh năm nay sẽ đặc biệt hơn bao mùa Giáng sinh khác.


                                                                                    Little Stream

26 tháng 12, 2020

Tản mạn: NHÀ...!

 Vô tình đọc được câu thơ của thi sĩ Bùi Giáng khi viết rằng:


“Mình ơi! tôi gọi bằng nhà

Nhà ơi! tôi gọi mình là nhà tôi”[1]


Đồng thời liên kết với thông điệp mà Đức Thánh Cha Phanxicô gửi cho giới trẻ Việt Nam[2], cách riêng trong ngày lễ thánh Gia Thất, chữ “NHÀ” được gợi lên trong tâm trí tôi cách sâu sắc.


Ngôi nhà đối với người Việt Nam quan trọng lắm, vì quan trọng nên từ xa xưa ông bà xưa đã quan niệm: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” hay “an cư, lạc nghiệp”, nghĩa là phải ổn định chỗ ở rồi mới tính tới việc ổn định nghề nghiệp. Hiểu theo nghĩa đơn giản thì nhà là nơi dung thân, nghỉ ngơi, quy tụ sau những giờ lao động vất vả, nơi gặp gỡ những con người thân quen nhất. Hay có người còn nói nhà là nơi họ sống thật với chính mình nhất. Vì sao vậy? Thực ra vì văn hóa Việt Nam đậm nét quy tụ, nên người Việt, dù bất cứ nơi nào, vẫn cần một nơi để sum họp với nhau, nếu không sum họp được hàng ngày thì chí ít những dịp lễ và dịp tết. Có lẽ vì thấy được tầm quan trọng của cái nhà, nên người Việt cũng hay gọi vợ hoặc chồng mình là “nhà tôi!”, phải chăng đó cũng là gợi hứng cho bài thơ, nhất là hai câu thơ độc đáo của thi sĩ Bùi Giáng.




Đức Thánh Cha Phanxicô cũng khẳng định với các bạn giới trẻ Việt Nam rằng: “Trong văn hoá Việt Nam, cũng như trong những nền văn hoá Châu Á, có lẽ không có từ ngữ nào đẹp cho bằng chữ “nhà”. Chữ ấy gói ghém tất cả những gì là thân thương và quý giá nhất trong trái tim của một con người, bao gồm không chỉ gia đình, họ hàng thân thuộc, mà cả nơi chôn nhau cắt rốn, quê hương xứ sở.”[3] Vâng! Ai mà không có một căn nhà trong cuộc đời này. Những gia đình tự lập có nhà riêng cho mình; các em bé mồ côi, cụ già neo đơn, bệnh nhân cũng được đưa về chăm sóc dưới những mái nhà tình thương; nơi thờ phượng các vị thần thánh thuộc về tín ngưỡng, tôn giáo cũng được gọi là nhà (nhà thờ, nhà chùa, nhà tổ…). Như thế, ngôi nhà khá quen thuộc với mỗi người đúng như Đức Thánh Cha đã khẳng định. Cũng nên hiểu rằng nhà khác với công ty, văn phòng làm việc, trường học hay trụ sở, vì những nơi ấy chỉ mang tính quy tụ tạm thời, người ta đến vì mục đích công việc, học tập rồi rời đi. Thế thì đâu là những lãnh vực mà ngôi nhà dung chứa?


Phải thừa nhận rằng, ngôi nhà là nơi dung chứa hết mọi lãnh vực của cuộc sống. Giáo dục, gia đình, đời sống, công việc, mẹo vặt, kinh tế, chính trị… Tất cả đều được mang về nhà. Công việc ở công ty chưa làm hết thì đưa về nhà làm để tranh thủ thời gian hoàn tất; trên bàn cơm cũng có nhiều cơ hội bàn luận về chuyện thời sự; là nơi dạy dỗ con cái nên người; là nơi chia sẻ vui buồn trong đời sống vợ chồng. Nhưng thiết nghĩ cũng phải trả lại cho ngôi nhà căn nhà mục đích nguyên thủy của nó, là nơi để yêu thương và chia sẻ của vợ chồng và con cái. Vô tình, trong cuộc sống xô bồ ngày hôm nay, người ta biến ngôi nhà thành “thùng rác công cộng”. Nghĩa là sao? Rất dễ nhận ra việc chúng ta đưa lên bàn cơm chuyện công sở không cần thiết, rồi gây ra cãi vã; hay về nhà mà chỉ lo làm việc, thậm chí xem thành viên trong gia đình là nơi để xả “stress” gặp phải ở công sở… Như thế, phải chăng chúng ta đang sử dụng sai mục đích của căn nhà. Hơn nữa, với ngôi nhà của các gia đình Kitô hữu, Đức Thánh Cha có nhắc tới thư phúc trình của cha Đắc Lộ gửi về Rôma rằng: “Những người Công Giáo là những người yêu thương nhau. Và Đạo Công giáo là Đạo của Tình Yêu”[4]. Đúng vậy ngôi nhà đâu chỉ được xây nên từ gạch, cát, đá, xi măng, sơn hay gỗ…; mà nó còn được làm nên bởi tình cảm của những con người trong ngôi nhà ấy. Nếu chỉ dựa trên vật chất, tôi có thể xây nên hàng trăm ngôi nhà lớn nhỏ trong cuộc đời mình, có thể xem bất cứ đâu cũng là nhà của tôi. Nhưng trên thực tế thì không thể, vì tình cảm con người có giới hạn, và chỉ quy hướng về điều ưu tiên nhất, đó là giới hạn của con người. Nếu chia san tình cảm ấy ra nhiều lãnh vực, thì ít nhiều căn nhà sẽ tan vỡ.


Nhà cũng là nơi để trở về. Sau những chuyến đi dài của cuộc đời, chúng ta cần một nơi thực sự dung chứa con người mình. Có câu hát rằng: “Đi thật xa để trở về”. Đúng vậy! Đi xa để học hỏi, mở mang tầm mắt, để kiếm tiền, để sống thỏa chí tang bồng. Nhưng có một thực tế mà ai cũng phải chấp nhận là những nơi xa xôi, thú vị đó chỉ hợp với chúng ta một thời gian ngắn. Thích du ngoạn đây đó để khám phá thế giới, nhưng cũng chỉ lúc còn trẻ, còn sức khỏe; thích kiếm nhiều tiền nhưng chỉ lúc còn sức khỏe; thích sưu tầm nhiều cổ vật giá trị nhưng chỉ lúc còn khả năng… Và đến lúc nào đó mọi thứ ấy sẽ biến mất. Chúng ta lại trở về với con người thật của mình, với những học hằn, khó chịu, gánh nặng bệnh tật, mệt mỏi sau những bương chải quá sức… lúc đó, chỉ còn căn nhà, nơi có những con người thân yêu đón nhận chúng ta mà thôi. Nhà là nơi duy nhất mở cửa 24/24 chờ ta trở về mọi lúc, là nơi chịu đựng những cằn nhằn, lẩm cẩm của tuổi tác. Xã hội cứ luôn bảo nhau: “Chấp nhận nhau mà sống!”, nhưng thực chất có nơi nào chấp nhận chúng ta như ngôi nhà chúng ta đâu!


Nhớ có lần xem một vở hài kịch, diễn viên hài Nhật Cường có đọc một câu thơ ví von so sánh như sau: “Bồ là lều, Vợ là nhà. Gió lớn lều sập, cái nhà còn nguyên”. Nghe thì bật cười nhưng ngẫm thì đúng và rất đúng. Nhà dù cho có xấu xí, cũ kỹ, nóng nực, khó chịu hay bức bối, nhưng vẫn luôn kiến cố, bền vững. Còn cái lều thì có đẹp đẽ, hoa văn, họa tiết bắt mắt mấy đi nữa, nhưng gió thổi vài cơn cũng đủ cuốn phăng tất cả. Từ đó, ngẫm tới điều mà thi sĩ Bùi Giáng đã viết, quả là thấm lắm! Cảm thức thuộc về căn nhà khiến chúng ta dù rong ruổi bất cứ nơi nào vẫn mong quay về với những gì gần gũi và thân yêu nhất dù nó có ra sao đi nữa. Đức Thánh Cha đã khẳng định: “Dù đi bất cứ đâu, người ta cũng mang theo bên mình chữ “nhà”. Từ chữ “nhà” này đã sản sinh ra văn hoá của các con, vốn diễn tả truyền thống gia đình, cổ võ tình yêu thương dành cho những người thân cận, khuôn đúc nên nhân đức thảo kính cha mẹ, và nuôi dưỡng một sự kính trọng đặc biệt dành cho những bậc cao niên.”[5]


Thực vậy, cần đánh thức trở về ngôi nhà thân yêu của con người trong xã hội ngày nay, như một gợi nhắc về nét đẹp văn hóa, cơ hội tìm về nguồn. Muốn được như thế, những người chủ của căn nhà, là ông bà cha mẹ và con cái, cần nỗ lực rất nhiều cho công cuộc trở về này. Bằng mọi hy sinh và cố gắng nhỏ nhoi để khơi lên tinh thần trở về và thuộc về của từng thành viên trong gia đình. Những bữa cơm gia đình, những kỳ nghỉ bên nhau, những dịp hội tụ để chia sẻ vui buồn. Nhân cơ hội ấy, ông bà và cha mẹ trao ban những lời khuyên nhủ, hướng dẫn cho con cháu; đồng thời, con cháu được tận tai, tận mắt thấy những nét đẹp của cha ông từ ngàn đời. Đừng bao giờ biến căn nhà thành “thùng rác công cộng”, vì nó là nơi để chia sẻ, yêu thương, cảm thông và nâng đỡ nhau trong cuộc sống. Từ những góp nhặt nhỏ bé nơi gia đình, sẽ dần tạo nên những nhân tố hữu ích cho xã hội, đất nước và Giáo Hội. Xin mượn lời của Đức Thánh Cha để kết thúc cho những suy tư nhỏ trên đây: “Các con thân mến! Cha cầu chúc cho kỳ Đại hội Giới trẻ lần này trở nên như một cuộc hành hương giúp các con tìm về cội nguồn văn hoá và tôn giáo, giúp cho kinh nghiệm đức tin của các con nên vững mạnh, và giúp cho nhiệt huyết truyền giáo của các con được canh tân. Các con hãy yêu nhà của các con! Ngôi nhà gia đình và ngôi nhà tổ quốc. Các con hãy yêu dân tộc Việt Nam, yêu đất nước của các con! Các con hãy là những người Việt Nam đích thực, với tình yêu Tổ quốc.”[6]


                                                                            Lễ Gia Thất 2020

                                                                                Little Stream


[1] Bùi Giáng, Về Buôn Bán, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993.

[2] Xem thông điệp tại https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2019-11/dtc-phanxico-goi-su-diep-video-cho-gioi-tre-vietnam.html

[3] Xem thông điệp tại https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2019-11/dtc-phanxico-goi-su-diep-video-cho-gioi-tre-vietnam.html

[4] Xem thông điệp tại https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2019-11/dtc-phanxico-goi-su-diep-video-cho-gioi-tre-vietnam.html

[5] Xem thông điệp tại https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2019-11/dtc-phanxico-goi-su-diep-video-cho-gioi-tre-vietnam.html

[6] Xem thông điệp tại https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2019-11/dtc-phanxico-goi-su-diep-video-cho-gioi-tre-vietnam.html

25 tháng 12, 2020

Tản mạn: ÂM THẦM GIỮA ỒN ÀO

 Trước những ồn ào và náo nhiệt của đại lễ Giáng Sinh, chúng ta dễ bị cuốn vào những hào nhoáng bên ngoài, mà quên đi sự âm thầm của Ngôi Hai Thiên Chúa làm người nơi hang lừa nghèo hèn, ẩm thấp và bình dị. Có lẽ chúng ta cần duyệt xét lại điều này hơn hết trong dịp lễ giáng sinh này, để mỗi người thêm hiểu hơn về mầu nhiệm tình yêu mà Thiên Chúa dành cho nhân loại.


Thiên Chúa luôn yêu thích sự âm thầm. Người đã, đang và sẽ hoạt động trong thầm lặng vì sự âm thầm ấy mang lại những giá trị rất riêng của nó. “Lửa thử vàng gian nan thử sức”, từ xa xưa cha ông đã dạy con cháu bài học quý giá này, nhưng câu nói đâu chỉ dừng lại ở việc khuyên răn con người kiên trì và bền bỉ trong cuộc sống, nhất là trước những phong ba của cuộc đời. Còn hơn thế, ý nghĩa sâu xa bên trong lời dạy ấy còn là chấp nhận sự âm thầm thay vì khoe khoang, hào nhoáng, vì sự âm thầm gắn liền với tính bền bỉ và kiên trì mỗi ngày. Nếu thực sự kiên trì ngày này qua tháng nọ chỉ vì những mục đích tư lợi phút chốc thì chẳng xứng đáng chút nào.




Tôi chợt nhận ra sự khác biệt lớn lao khi thấy đám đông những con người vận trên mình những bộ áo thật đẹp để đi chơi giáng sinh, mùi nước hoa thơm phức, đi kèm với những chiếc xe đời mới được trang hoàng khá hiện đại; ngược lại đâu đó vẫn có những chú lao công quét rác bên lề đường, cụ bà bán vé số, những đứa bé lang thang kiếm sống và cả những bạn trẻ bị “việc đè” do áp lực công việc cuối năm. Từ góc nhìn đó, tôi được mời gọi nhìn vào hang lừa nhỏ bé, nơi ấy Hài Nhi Giêsu đang mỉm cười rất bình yên, Giuse và Maria đang say mê chiêm ngắm Con Thiên Chúa. Trong khi con người cứ lo ăn uống, vui chơi, tiệc tùng mừng Chúa giáng sinh thì Con Thiên Chúa – nhân vật chính của ngày lễ này – lại giản dị và thanh tao biết chừng nào.


Trong sự giản dị và thanh tao, Giêsu mang cả một sứ mạng lớn lao là đồng hành với nhân loại, cụ thể là mang đến cho họ ơn cứu độ qua giảng dạy, chữa lành và đỉnh cao là cái chết của Người trên Thánh Giá. Dường như Giêsu muốn chỉ cho chúng ta biết rằng, chỉ trong thinh lặng và cầu nguyện, con người ta mới có thể lắng nghe, thấu hiểu và sẵn lòng thi hành thánh ý Thiên Chúa trong cuộc đời họ mà thôi. Vì suốt hơn ba mươi năm rong ruổi nơi trần thế, chính Giêsu đã cầu nguyện với Chúa Cha cách liên lỉ, mà những lần cầu nguyện thì Người hay lên núi một mình, cầu nguyện cả đêm chứ không là một vài phút. Hành trình làm người và loan bao Tin Mừng của Đức Giêsu luôn gắn liền với những hoạt động cầu nguyện trước khi hành động bất cứ điều gì. Nhìn vào cuộc sống hiện đại, đúng là khi lòng người bị lấp đầy bởi những ồn ào, tiền bạc, công việc và mưu sinh thì họ chẳng thể nghe tiếng người khác nữa, huống chi là tiếng của Thiên Chúa. Như thế, họ đang dùng chính tự do mà Thiên Chúa trao ban với quyết định ngoài sự hướng dẫn của Thiên Chúa.


Phải chăng Thiên Chúa không muốn chúng ta vui mừng và hạnh phúc? Không! Người không bao giờ muốn như thế, vì chính mục đích xuống thế làm người đã chỉ ra điều mà Thiên Chúa muốn rồi. Nhưng điều quan trọng hơn hết là Thiên Chúa muốn tôi là trước khi vui mừng, hãy dành những khoảng lặng của tâm hồn để nghe tiếng Người, vì chúng ta đang dần gạt Người ra một bên cuộc đời của mình. Điều này ví tựa như những cuộc vui chơi hoành tráng mà quên đi hang lừa âm thầm, nơi có Chúa Giêsu Hài Nhi, trước mắt mình vậy. Trang trí những chiếc hang đá thật đẹp, đèn nháy với nhiều màu sắc, thậm chí còn đầu tư cả những dàn âm thanh sống động, thác nước rất lộng lẫy, nhưng Thiên Chúa nhắc tôi, qua sự âm thầm của Người, hãy nhớ tới cốt lõi đời sống niềm vui nội tâm nơi hồn mình.


Một mẫu gương khác cũng sống niềm vui nội tâm sâu sắc, là chính Đức Maria. Mẹ đã vui mừng và đã đến với người chị họ bằng những bước độc hành trên con đường trập trùng và đầy nguy hiểm. Mẹ đã ở lại cùng phụ giúp người chị lớn tuổi của mình, chia san niềm vui vì được Chúa đoái thương và chúc phúc cho hai chị em, đồng thời Mẹ đã hoan hỷ reo mừng khi nhận ra hồng ân Thiên Chúa đã ban cho mình. Như thế, Mẹ cũng vui mừng và thể hiện niềm vui ấy bằng hành động thực tiễn trong đời sống hàng ngày chứ không chỉ trong âm thầm lý thuyết. Nhưng trước khi đi tới hành động, chắc hẳn Mẹ đã có những phút lặng ngẫm về tình yêu Thiên Chúa. Nhờ thinh lặng và nguyện cầu mà Mẹ nhận ra điều Chúa muốn, đồng thời mở lòng cộng tác với chính những ơn ban lớn lao như thế. Mẫu gương của Mẹ cũng nhắc nhớ chúng ta, những người Kitô hữu, đừng tiếc gì một chút lặng ngẫm trong mỗi ngày sống, để nghe, để hiểu và để thi hành thánh ý Thiên Chúa.


Con Thiên Chúa hiện diện với sự âm thầm cũng là lời mời gọi tôi chia sẻ niềm vui giáng sinh với những con người đau khổ, khó khăn và bị hắt hủi sang bên lề xã hội. Những con người ấy thật cần sự cảm thông, động viên từ người khác, bởi Con Thiên Chúa đã mặc lấy thân phận cơ hàn vì những con người như thế, vì nhân loại này.


Lạy Chúa, giữa những xô bồ của cuộc sống, xin cho con nhận ra sự âm thầm của Chúa. Để con cũng bước vào khoảng lặng âm thầm với Chúa, để nghiền ngẫm và thấu hiểu mầu nhiệm tình yêu mà Chúa dành cho nhân loại chúng con. Amen.


                                                                                         Little Stream

19 tháng 12, 2020

Truyện ngắn: QUÀ SINH NHẬT

 NGHE AUDIO TRUYỆN TẠI ĐÂY


1.

Thành đặt hai bàn tay nhỏ xíu trên khung của sổ, hai tay chống cằm. Nó đợi ba về. Đã gần mười giờ rồi mà vẫn chưa nghe tiếng xe máy của anh. Theo lẽ thường thì giờ này cha con nó đã ăn cơm tối với nhau và đang nằm trên giường ôm nhau ngủ. Lấy bàn tay che miệng, Thành không quên để lại tiếng “hới” sau cái ngáp dài, chợt nó lo lắng: “không biết ba có chuyện gì không nhỉ?”


Sáng hôm nay anh Tiến đã hứa với Thành sẽ về sớm, vì hôm nay là ngày sinh nhật của nó, và hứa sẽ mua một chiếc bánh kem và đãi nó một bữa thật ngon. Thành ngó lên bầu trời đêm nay có vẻ tối hơn mọi khi, không chút ánh sao và trăng trên đó. Lòng nó chợt buồn và có chút giận anh vì sự thất hứa. Nhưng ngẫm lại Thành cũng thương ba vì nỗi vất vả mà anh đã gồng gánh suốt mười mấy năm trời để nuôi một đứa con tật nguyền như nó. 


2.

Chị Thanh đã bỏ anh ngay khi Thành mới chào đời. Chị nghe theo tiếng gọi của một người đàn ông khác giàu có hơn. Chị chê anh Tiến nghèo quá! Chị thích có xe hơi, nhà lầu và nước hoa để xịt lên cho thơm người. Gắn bó với anh Tiến được chừng ba năm, chị không chịu nổi cái nghèo và thiếu thốn của gia đình. Thành là đứa con ngoài ý muốn, chứ chị cũng chẳng tha thiết gì chuyện có thai. Thế nên, cậu chào đời được gần một tháng thì chị vứt áo ra đi vĩnh viễn. Chị theo chồng khác chưa một lần về thăm anh và bé Thành. Anh cứ trông và nhớ chị hoài, một mình nuôi con chờ vợ về, nên anh đặt tên con là Thành, để mỗi lần anh gọi nó thì nhớ tới chị Thanh.


Vậy là mình anh lo cho Thành mọi chuyện. Khổ nhất là những ngày còn quá nhỏ, thằng bé khát sữa mẹ khóc quấy cả ngày, nhà thiếu hụt nên anh đành chạy vạy khắp nơi mua sữa cho con bú. Nửa đêm nhìn con quờ quạng tay chân như thể tìm hơi người mẹ để bám víu, anh muốn rơi nước mắt. Dù khó khăn trăm chiều, nhưng tình thương mà anh dành cho con không hề vơi. Anh chấp nhận thiếu ăn thiếu mặc miễn Thành được no ấm, và anh cũng sẵn sàng làm bất cứ việc gì người ta thuê, miễn có tiền lo cho con. 


3.

-“Bác sĩ ơi! Còn cách nào cứu con tôi không?”. 


Anh Tiến lo lắng hỏi bác sĩ ngay sau khi thăm khám cho bé Thành xong. Đáp lại sự lo lắng của anh là cái lắc đầu từ bác sĩ, đành bó tay vì anh đưa Thành vào bệnh viện quá trễ. Vì anh đi làm không về kịp, nên cơn sốt cao đã khiến nó liệt phần chi dưới, chỉ có thể ráng cứu nó sống đã là mừng.


Lúc đó, Thành mới hai tuổi, chưa biết chuyện gì đang xảy ra với nó. Anh choàng tay ôm con từ giường bệnh, bồng con về nhà mà lòng tê dại. Anh câm nín chẳng biết phải nói làm sao. Nhiều lúc anh đã muốn trách trời, nhưng anh hiểu bệnh tật ai đâu mà muốn, ông trời cũng vậy thôi. Rồi nghĩ tới chị Thanh, anh cũng lắc đầu tự nhủ: “tại mình nghèo quá mà!”. Cuối cùng, anh tự trách mình. Ôm con trong tay, anh hôn lấy hôn để, vừa khóc vừa nói với thằng bé hai tuổi còn say giấc ngủ chưa hiểu chuyện gì:


-“Thôi! Về với ba nè con! Hai cha con mình nương nhau mà sống!”


4.

Đậu xe bên lề đường, anh Tiến móc tiền chạy xe ôm ra đếm. Thoáng ngó qua đồng hồ đã điểm mười giờ tối, anh lặng lại một chút rồi tiếp tục đếm tiền. Cả ngày chạy xe, kiếm được gần hai trăm ngàn, mới đủ mua cái bánh kem nhỏ, còn mua thêm vài món ăn ngon nữa thì chưa đủ. Anh tự nhủ: “Ráng cuốc nữa! Chắc lần này sẽ đủ. Thành ráng đợi ba về nghen con!”


Tiếng điện thoại tổng đài Grab báo có khách, anh mở ra thì thấy chỗ khách cần đón gần ngay chỗ anh đậu xe. Anh vội nhận cuốc khách đó. Chuyến xe ôm cuối ngày đã giúp anh đủ tiền mua thức ăn ngon và bánh kem cho Thành. Vừa thả khách xuống, nhận tiền, anh Tiến chạy thật nhanh về nhà, không quên tấp ngang tiệm đồ ăn mua những món mà con anh thích nhất. Dù đã mệt lừ người, nhưng nghĩ tới nụ cười trên môi Thành khi thấy món quà sinh nhật này, anh thấy vui làm sao. 


5.

Rướn người từ giữa tấm phản, Thành dùng hay tay bấu thành cửa sổ, lết ra ngó lần nữa. Đồng hồ đã mười một giờ bốn mươi lăm, chưa thấy anh về, nó chợt khóc. Nó khóc vì sợ anh gặp chuyện mà không về với nó nữa. Nó khóc hối hận vì lúc nãy đã mang suy nghĩ hận anh đã lỗi hẹn với nó. Nó khóc vì muốn anh quay về với nó, chỉ cần anh thôi, không cần quà sinh nhật nữa.


-“Ba ơi! Ba về với con đi ba! Con chỉ cần ba thôi! Con không cần bánh sinh nhật nữa đâu.” Thành khóc một lúc rồi kêu lên trong đêm tối. 


6.

“Tránh ra! Làm ơn tránh ra!”, anh Tiến kêu mấy người đi đường né sang một bên, tiếng kêu của anh còn đi trước cả tiếng còi xe, anh nôn về với con biết chừng nào. Chợt giật mình khi bánh xe trợt sang một bên vì cán phải vũng sình trên con đường đất vào nhà, anh suýt té, nhưng may mắn kịp tỉnh táo và giữ thăng bằng, nên anh tiếp tục một mạch chạy tiếp. 


Thành nghe thấy tiếng xe xa xa, thêm đèn xe pha từ nhỏ dần tới lớn dần, tạo nên một vệt vàng trên đất, làm bừng lên màu tối đen sợ hãi của trời đêm. Nước mắt Thành vẫn rơi ràng rụa, hai bàn tay đập lên khung cửa sổ, nó kêu từ xa:


-“Ba ơi! Ba về rồi!”


Vừa dựng xe, nghe tiếng con khóc, chưa kịp cởi chiếc áo khoác Grab và nón bảo hiểm, anh chạy một hơi bung cửa vào, ôm Thành, anh cũng khóc nức nở.


-“Ba xin lỗi con! Ba về trễ!”


Thành bấu vai ba thật chặt bằng sức lực của đôi tay, thay cho đôi chân què quặt của nó. 


-“Ba! Ba đừng bỏ con! Con chỉ cần ba thôi! Con không cần quà sinh nhật nữa! Đừng bỏ con nghen ba!”


Anh ôm Thành rồi hôn nó liên tục. Anh thương nó vô ngần. Tình cảm cha con không chỉ thắp sáng cả căn nhà lụp xụp tối đen, mà còn làm bừng dậy cả bầu trời tối như mực nữa. 


-“Ba mua bánh kem cho con, mua đồ ăn ngon mà con thích nữa! Cha con mình ăn sinh nhật với nhau nghen con trai!”


Thắp cây nến trên chiếc bánh kem nhỏ xíu, anh hát: “Hẹp bi bớt đề tú du! Dẹp bi bớt đề tú du! Hẹp bi bớt đê…”, anh không hát được nữa, anh khóc. Thành đang chắp tay cầu nguyện, thấy ba khóc nó không thổi nến nữa, mà quay sang ôm anh thật chặt. Nó cũng khóc. Chiếc bánh kem nhỏ xíu phủ đầy nến, chẳng còn ăn được nữa. Cha con vẫn ôm nhau mà khóc.


                                                                                        Little Stream

18 tháng 12, 2020

Thơ: GÁNH

 Sinh con ra trong hình hài nhỏ bé,

Vất vả tảo tần vì tiếng khóc oe oe,

Con là “quà” quý giá để đem khoe,

Cũng là “gánh” đến đỏ hoe đôi mắt.



Cố cày bừa lúc lâm vòng nguy ngặt,

Mấy chặng đường cha tất tả sớm hôm,

Mẹ dỗ dành, săn sóc với chăm nom,

Cùng chèo chống, dìu nhau qua nguy khó.





Thời gian hóa hình hài ra méo mó,

Dáng gầy còm, đen đủi, già nua,

Đắp cho con những tốt đẹp có thừa,

Hụt thân già, đâu chỉ là một chút.



Nơi bàn thờ, hương khói bay nghi ngút,

Bỗng nhớ về năm tháng có mẹ cha,

Được nâng niu, con no thỏa chan hòa,

Cha mẹ khuất, con nay đà khôn lớn.



Bước vào đời, chuyện áo cơm chộn rộn,

Lập gia đình, rồi cũng có con thơ,

Yêu thương con, ôi! thương mến vô bờ,

Giờ con hiểu làm mẹ cha thật khó!



Đời cha mẹ thoảng qua như cơn gió,

Đến trong đời, một phút chốc rồi thôi,

Thấy con yêu hạnh phúc là đủ rồi,

Đâu mong muốn sự gì hơn như thế!


 

Đời lại đời, nối bao nhiêu thế hệ,

Chuyện mẹ cha và chuyện con thơ,

Gánh cho con những bé bỏng dại khờ,

Sợ con lớn sẽ bơ vơ vất vưởng.


 

Ôi! Được gánh quả là được ân thưởng,

Tình mẹ cha thật cao quý trong đời,

Giữa cuộc đời, con khao khát không ngơi,

Vì con đang gánh, nên giờ con đã hiểu…


                                                                                Little Stream

16 tháng 12, 2020

Tản mạn: VAI DIỄN CUỘC ĐỜI

Hồi còn bé, chị giáo lý viên chia sẻ với lũ trẻ chúng tôi rằng mỗi người chúng ta đều đang đóng bộ phim của chính mình ở ngay đời này. Trong bộ phim ấy, diễn viên chính là chính chúng ta. Người viết nội dung cho bộ phim cũng là chúng ta. Và cái kết bi, hay hùng, hay hạnh phúc cũng là do chúng ta quyết định. Trong tâm thức một đứa bé, tôi nhớ rất rõ những chi tiết mà chị giáo lý viên từng chia sẻ. Hôm nay, khi hay tin nghệ sĩ Chí Tài ra đi cách đột ngột, tôi được gợi nhắc lần nữa đến điều xưa kia mình được học trong tâm tình Mùa Vọng.


Bộ phim cuộc đời mỗi người là một tác phẩm độc đáo và duy nhất, không có bộ phim thứ hai giống như vậy. Đó là chính Thánh Ý Thiên Chúa thực hiện trên cuộc đời chúng ta, không ai giống ai, vì Người đã mặc cho một hình ảnh riêng biệt, cá tính riêng biệt và cả những thiên hướng riêng biệt nữa. Nhờ vào những điểm khác ấy, mà mỗi người dùng chính đó làm chất liệu dàn dựng nên cuộc đời mình, từ những tình tiết rất nhỏ trong đời sống như gia đình, học tập, công việc… Rồi đến những phân đoạn lớn hơn như tuổi thơ, trưởng thành, già nua… Và cuối cùng là một bộ phim hoàn chỉnh được ghép lại từ những tiểu đoạn và phân đoạn mà thành.




Tôi tự vấn chính mình: Hiện tại đoạn phim còn dang dở của mình đang đi theo hướng nào? Và từ đó, tôi có thể dự đoán cái kết có hậu hay không? Buồn hay vui? Hợp lý hay bất hợp lý? Tôi chợt ngẫm nghĩ về cuộc đời nghệ sĩ Chí Tài và bao nghệ sĩ chân chính khác, họ yêu mến nghệ thuật hết lòng, dấn thân và nỗ lực hết mình cho đam mê của bản thân; đồng thời họ đã diễn trót vai diễn cuối cùng trước khi trở về với Chúa. Chắc hẳn họ đã hài lòng với những gì mình đã có, đã làm được, đã cống hiến cho cuộc đời này. Tất cả mọi cố gắng trong cuộc đời người nghệ sĩ đích thực chỉ mong cống hiến chút ít cho cuộc sống, và mong người ta còn lưu lại những nội dung ý nghĩa mà vận dụng vào chính cuộc sống thực hàng ngày.


Cũng vậy, nhắc tới vai diễn trong một bộ phim cuộc đời dưới cái nhìn đức tin, không đơn thuần chỉ là diễn giả vờ trước mặt Chúa, nhưng đó là một cuộc đời thật của mỗi người chúng ta. Tôi đã được nghe biết nhiều nghệ sĩ cống hiến cuộc đời mình, và cống hiến đúng nghĩa chứ không giả tạo. Cái nghề là chân chính, nỗ lực vươn lên cách chân chính và cuối đời họ hài lòng với cống hiến nhỏ nhoi của mình cho cuộc sống này. Có lần một nghệ sĩ lớn tuổi chia sẻ với một thí sinh trẻ triển vọng đam mê theo nghề, nghệ sĩ ấy vừa nói vừa khóc: “Tôi cám ơn bạn! Cám ơn bạn rất nhiều vì đã theo, đã đam mê cái nghề của chúng tôi đang theo. Cái nghề này cực khổ lắm! Nhưng chúng tôi có niềm vui thực sự đàng sau những hy sinh, vất vả của chúng tôi. Xem ra cực khổ ấy xứng đáng lắm!”


Vâng! Chắc hẳn Thiên Chúa cũng đang mong chờ chúng ta chọn lựa cho chính mình những vai diễn phù hợp, những tiểu đoạn, phân đoạn và toàn bộ nội dung phù hợp. Chắc chắn những khó khăn thách đố đang chờ chúng ta  – những diễn viên chính của bộ phim cuộc đời – ở phía trước. Nhưng chúng ta vững niềm tin rằng những gian nan, thách đố càng tôi luyện mỗi người thêm cậy trông vào Thiên Chúa, thêm tin vào Thánh Ý mà Người muốn chúng ta bước theo, thêm hạnh phúc khi đối diện với những đau khổ và thách đố. Chúng ta vẫn thường hay nói với nhau: “Cái gì cũng có cái giá của nó!”. Vâng! Đúng rồi! Cái giá là vậy đó! Nhưng có dám chắc tôi dễ đón nhận cái giá ấy không? Hay chần chừ bỏ cuộc thoái lui? Tôi có quyền chọn.


Mùa Vọng cũng gợi nhắc mỗi người chúng ta về một sự khởi đầu, một sự tiếp nối và hướng về tương lai. Nhắc nhớ người Ki-tô hữu rằng bộ phim cuộc đời mỗi người đã khởi sự, đang diễn ra và hướng tới cái kết mà chúng ta có thể đoán biết được qua chính đời sống, cách hành xử thường ngày và cả khao khát khát sâu thẳm nơi mỗi người. Sự ra đi của nghệ sĩ Chí Tài, lời nhắc của chị giáo lý viên năm xưa, nhất là trong tâm tình mùa Vọng nhắc tôi về vai diễn cuối đời tôi.


Lạy Chúa, xin hướng dẫn vai diễn cuộc đời con, để cái kết của mỗi người chúng con là những điều đẹp lòng Chúa. Amen.


                                                                                        Little Stream

14 tháng 12, 2020

Thơ: TỰ TÌNH

 Lạy Chúa,

Nếu cuộc đời có nhiều lối đi,

Xin dạy con lối nào Chúa muốn.

Dẫu lối đó nhiều khi con luống cuống,

Hấp tấp, vội vàng, trợt ngã, đau thương,

Nhưng xin ban một đức tin can trường,

Hầu vượt thắng cõi trần nhiều lận đận.




Nếu cuộc đời có nhiều dòng sông,

Con xin là nhánh sông rất bé,

Được ấp iu bởi dòng Sông Cả,

Được dưỡng nuôi bởi biển mênh mông,

Và chia san cho những cánh đồng.



Nếu cuộc đời có nhiều ngọn núi,

Chỉ xin làm một ngọn núi nhỏ nhoi,

Được ẩn mình dưới đỉnh núi cao vời,

Lúc nguy nàn nhờ Thái Sơn bao phủ.



Nếu cuộc đời là những cánh rừng,

Chỉ xin làm một cây thôi, thật nhỏ!

Hòa với trời mây, vi vu theo gió,

Để yêu đời qua sứ mạng xanh reo.



Nếu cuộc đời là một bình hoa,

Con chỉ mong mình là chiếc lá đệm,

Chút xíu thôi, tựa hồ không có,

Chỉ góp phần cho hoa đẹp thêm xinh,

Với sự chung tay hết sức thịnh tình.



Nếu cuộc đời là một bài ca,

Con xin là một nốt trầm lặng lẽ,

Có hay không tựa hồ như rất khẽ,

Mất hay còn, cũng chẳng xé khúc hay,

Chỉ thêm hương chút chút cho nhạc này.



Nếu cuộc đời là một bài thơ,

Con xin làm áng thơ lục bát,

Giản dị, đơn sơ, nồng nàn, bát ngát,

Nhưng góp gì cho thế giới thêm tươi,

Qua những vần thơ làm lay động lòng người.



Nếu cuộc đời là những viên đá,

Con muốn mình cùng hòa với anh em,

Để xây nên một kiến thiết dịu mềm,

Nhưng dai dẳng, trung kiên và bền bỉ.



Và,

Lạy Chúa,

Nếu cuộc đời là chuyến xe vạn lý,

Để đánh dấu cho một cuộc khởi đầu,

Con không muốn mình khỏi gặp sầu đau,

Nhưng con xin cảm thức dâng trào,

Để thấy Chúa bên con từng năm tháng.


                                                                        Little Stream

13 tháng 12, 2020

Truyện ngắn: VÀO DÒNG

NGHE AUDIO TRUYỆN TẠI ĐÂY

1.

Tiễn Thu tới đầu làng, mẹ con đứng dưới gốc tre già tỏa bóng, ngọn gió sớm thoảng đu đưa những cành tre yếu ớt, tạo nên âm thanh vi vút khiến lòng người cứ ngậm ngùi khó tả. Bà Hai lấy bàn tay gầy nhom vuốt lên hai gò má của Thu. Nhìn đứa con gái một, bà rơi nước mắt mà nói:


-“Thôi! Con đi đi! Ráng giữ gìn sức khỏe! Tu thiệt tốt nghen con. Má đưa con tới đây thôi, đợi chú Sáu xe ôm tới chở con ra bến xe”.


Thu ôm mẹ, mếu máo rồi siết chặt như thể sắp mất một điều gì đó quý giá. Cái ôm cố níu lại những khoảnh khắc thật đẹp này. Khoảnh khắc được đứng cùng bà Hai lần cuối dưới lũy tre làng tỏa bóng, được hưởng làn gió mát dịu của quê hương và nhất là được nghe tiếng mẹ. Chỉ hơn mười tiếng nữa thôi, Thu sẽ không còn được hưởng những điều quý báu như thế nữa!


-“Má! Má ráng giữ gìn sức khỏe! Đợi con về thăm má!”. Thu không nói thêm được nữa, vì cô biết nói tiếp cô sẽ khóc, mà cô khóc thì bà Hai cũng khóc theo. Thu không muốn cuộc chia tay lần này lại buồn đến thế, vì rời quê theo đuổi lý tưởng cuộc đời là điều cô lựa chọn.


Tiếng còi xe ôm của chú Sáu tít vọng lại từ xa, chú rối rít xin lỗi bà Hai rồi hối:


-“Xin lỗi Chị! Tui tới trễ! Thu lên xe nhanh chú Sáu chở ra xe nè con! Nhanh kẻo trễ xe lên Sài Gòn!”.


Bóng Thu nhỏ dần cho đến lúc chỉ còn bụi xe bay lên từ xa xa. Bà Hai khóc to hơn, vừa khóc vừa quay người chạy một mạch về nhà. Bà con lối xóm thấy bà lấy tay áo quẹt nước mắt lia lịa mà chậc lưỡi:


-“Rồi! Con Thu nó đi rồi đó! Bởi! Tui nói nó đi tu làm gì cho khổ! Mẹ con xa nhau. Nhìn bà Hai tội quá!”.




2.

-“Mọi người ơi! Nguyệt Thu lên tới!”


Một sơ trẻ tuổi chạy vào báo Thu đã tới, và đang đứng trước cổng cộng đoàn, sơ bề trên hay tin vội vàng xổ tay áo xuống vì đang bận tay giặt rửa ít đồ đạc, rồi cùng chị em trong nhà ra chào đón thành viên mới. Cánh cổng lớn mở ra, trước mắt Thu là người nữ tu thân thương mà trước đây cô đã từng liên lạc để xin tìm hiểu ơn gọi, cũng là người từng giúp ở họ đạo của Thu thời gian khá dài.


-“Con chào dì!”


Buổi chiều hôm đó, cộng đoàn đón tiếp Thu bằng một bữa tiệc thật ấm áp. Nhờ bầu không khí gần gũi và thân thương nơi gia đình mới mà cô được an ủi nhiều, nhất là nỗi nhớ mẹ và xóm làng phần nào vơi bớt. Hành trình tìm hiểu ơn gọi trở thành nữ tu của cô gái vùng quê bắt đầu từ đó.


Dần quen với đời sống chung, Thu nhận được sự nâng đỡ của chị em rất nhiều, lắm lúc cô cũng gặp khó khăn nhưng đó không là lý do để cô thoái chí trước chọn lựa chắc chắn của mình. Gần ba năm trôi qua, Thu dần trưởng thành hơn cả về dáng vẻ lẫn tính cách, nhất là đời sống khiêm nhường và thánh thiện của cô luôn tạo niềm vui và nâng đỡ chị em trong cộng đoàn, dù chỉ mới là một thỉnh sinh đang tìm hiểu dòng.


Hàng tháng Thu xin phép bề trên để được liên lạc hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Được tin bà Hai vẫn mạnh khỏe, vui tươi và hạnh phúc, cô thêm an tâm bước tiếp con đường mình đã chọn. Còn bà Hai cứ mỗi độ nghe con gái gọi về và biết tin con vẫn vui khỏe, hòa nhập với mọi người, bà hạnh phúc và hài lòng với chọn lựa của con gái.


3.

-“Mẹ ơi! Con xin Mẹ gìn giữ bé Thu nhà con. Cho con gái con đi tu được bình an và hạnh phúc với chọn lựa đời nó!”.


Bà Hai vẫn đứng trước tượng Đức Mẹ sau mỗi chiều dự Thánh Lễ và cầu nguyện như thế. Nỗi nhớ con trong lòng người mẹ khó vơi được, nhưng qua những phút cầu nguyện như thế, bà tin Chúa luôn gìn giữ con gái bà được vững bước trên hành trình mới. Cha sở và các sơ cũng nói chuyện, thăm viếng và động viên bà nhiều. Nhờ đó mà tinh thần bà Hai ngày một trở nên phấn chấn hơn.


Có lần vừa tan lễ cha sở hỏi bà:


-“Bà Hai nè! Bà có mong con Thu về với bà nữa không?”


Bà vỗ cánh tay cha rồi cười nói:


-“Ông cố hỏi kỳ! Đi tu thì mong cho nó tu tới nơi tới chốn, chứ mong nó về làm gì?”


Bà Hai nhoẻn miệng cười, nụ cười phúc hậu của người mẹ quê, rồi bà chào cha và nhanh bước tới đài Đức Mẹ để cầu nguyện.


4.

Ngày Thu vào tập viện, vì thời gian này kéo dài hai năm không liên lạc với gia đình, nên cô được dòng cho phép về thăm nhà mười ngày trước khi bắt đầu giai đoạn mới. Niềm vui khó tả khi được về lại quê hương và thăm lại người mẹ yêu dấu sau ba năm xa cách. Chú Sáu chạy xe ra bến xe rồi chờ Thu trước khi xe tới bến cả tiếng. Ngồi trên xe, Thu vừa hỏi thăm chú, vừa quan sát xung quanh cách tỉ mĩ. Hai bên đường cây cối có vẻ ít hơn, nhường chỗ cho những căn nhà và những quán cơm, tạp hóa. Tuy vậy, làn gió mát mẻ của quê hương vẫn như ngày nào.


Rẽ qua cua quẹo là tới lũy tre đầu làng, từ đó đi vài trăm mét nữa là tới nhà, lòng Thu hồ hởi vô ngần vì sắp được gặp bà Hai. Thấp thoáng xa xa, lũy tre xanh ngày nào nay ngã vàng đôi chút, gió vẫn làm đung đưa những cành tre nhỏ nhắn khẳng khiu, rồi Thu nhìn kỹ hơn thì thấy bóng một người phụ nữ mặc bộ đồ rất quen thuộc, tay cầm vành nón lá quạt, chú Sáu dừng lại gần lũy tre thả Thu xuống. Cô chạy thật nhanh rồi kêu lớn tiếng:


-“Má! Má ơi! Má ơi! Con nhớ má quá!”. Thu ôm siết bà Hai vào vòng tay mình như ngày cô rời xa bà để lên thành phố. Rồi cô hôn bà Hai liên tục.


-“Má khỏe không? Sao không đợi con ở nhà mà phải ra tới đây đón con?” Thu nhanh miệng hỏi mẹ.


-“Cái con nhỏ này! Tao có què quặt gì đâu mà phải ở nhà. Quay một vòng tao coi tướng tá ra sao!” bà Hai đáp lời con gái.


Thu liền quay một vòng, bà chưa kịp khen chê thì Thu ôm và siết chặt hơn lần trước, bà Hai gõ đầu cô rồi nói:


-“Cái con này! Muốn tao chết hả? Về nhà! Cơm nước xong hết rồi!”


Thu vội cầm bàn tay gầy còm của mẹ, hai mẹ con vui vẻ nói chuyện với nhau trên đường về. Khoảng thời gian mười ngày thăm nhà của Thu thật ý nghĩa. Được cùng bà Hai làm việc, tâm sự và cô cũng không quên chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong đời tu với bà Hai. Bà thêm phần an tâm biết bao khi biết con gái vẫn hạnh phúc với chọn lựa đời tu. Bà Hai cũng không giấu con những vui buồn khi sống một mình trong căn nhà nhỏ mấy năm qua. Nhất là nỗi nhớ Thu vẫn không thể vơi trong tâm tư người mẹ già nua. Tối nằm trên giường ngủ, hai người nói chuyện với nhau rất nhiều, có đêm cuộc trò chuyện kéo dài tới sáng. Mấy hôm con gái được về thăm nhà, bà Hai tranh thủ nấu cho Thu những món ăn rất ngon, những món mà cô thích.


5.

Thấm thoắt đã sang năm thứ hai ở trong tập viện. Sáng mồng một tết, sơ giáo tập cho phép mỗi tập sinh gọi về thăm gia đình mười phút. Thu hớn hở đăng ký và chờ nghe giọng nói của bà Hai.


-“Reng… Reng… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Thu cúp máy rồi nhấn nút gọi lại. Đã ba phút trôi qua mà số điện thoại vẫn không liên lạc được. Bao nhiêu suy tưởng hiện lên trong đầu, Thu tự hỏi suốt hai năm qua mẹ có gặp chuyện gì hay không, càng nghĩ cô càng bối rối và sợ hãi vô cùng.


-“Hay là má đổi số điện thoại!”. Trong lòng cô thấy dâng trào nỗi lo lắng tột độ, nhưng tự trấn an: “Chắc vậy!”


Thu cố lục lại số điện thoại của dì Tư bán tạp hóa cạnh nhà, để nhờ dì gọi bà Hai giúp. Hai tay run run cầm chiếc điện thoại, Thu gắng giữ bình tĩnh để bấm số điện thoại của dì Tư. Tiếng chuông điện thoại reo lên, Thu không biết dì Tư sẽ nói gì về mẹ, nỗi hồi hộp trong cô càng lúc càng nhiều. Gần cả phút sau, có giọng “A lô” phía đầu dây, Thu vội nói:


-“A lô! Dì Tư ơi! Con Thu nè! Thu con bà Hai”. Thu liền nói ngay khi có người bắt máy từ đầu dây bên kia.


-“Thu hả con? Khỏe không? Bữa nay được gọi về hả?” Dì Tư hỏi Thu.


-“Dạ, con được gọi về hỏi thăm gia đình, nhưng liên lạc nãy giờ mà không thấy má con bắt máy. Má con…hm…hm…” Thu bối rối không biết hỏi dì thế nào.


-“Ừ! Bả bỏ điện thoại cả năm rồi. Bả biểu con vô tập … tập…  gì đó, không liên lạc về nhà nữa, nên bả cũng chẳng muốn dùng điện thoại. Để Tư qua kêu bả con cho, con đợi nha!”. Nghe tin mẹ, Thu thở phào trút nỗi hồi hộp đeo bám cô từ mấy phút đồng hồ qua.


Dì Tư vội chạy sang nhà kêu bà Hai, bà nghe tin Thu gọi thì nhanh tay cầm máy, giọng run run:


-“Alo! Thu… Thu… hả con? Khỏe không con?” Rồi bà òa lên khóc.


-“Alo! Má ơi! Hu…hu…hu…”. Thu chỉ biết khóc khi nghe tiếng khóc của mẹ ở đầu dây bên kia. Vài phút còn lại của cuộc điện thoại hôm ấy toàn tiếng khóc.


6.

-“Xin mời sơ Agnes Cecillia Hồ Nguyệt Thu”, sơ chưởng nghi gọi tên Thu bước lên cung thánh nhập hàng với chị em sắp tuyên khấn.


-“Vâng! Con có mặt!”. Thu đáp lại trong giọng run run, bước lên hàng các sơ trên cung thánh.


Bà Hai ngồi phía dưới nhà nguyện cứ thút thít rồi lau nước mắt. Thu cũng khóc đang khi đọc lời tuyên khấn. Tay nâng niu Thánh Giá khấn và quyển hiến chương, cô quay xuống cộng đoàn, trong tiếng vỗ tay chúc mừng, cô đưa mắt rảo quanh tìm mẹ. Bà Hai nhìn con rồi cười, nụ cười hiền lành và trìu mến, khóe mắt bà vẫn còn ướt.  


Thánh Lễ kết thúc, Thu chạy xuống ôm bà Hai, cái ôm vẫn chặt như ngày nào!


                                                                                    Little Stream

10 tháng 12, 2020

Tản mạn: THIẾU...!

 Có lần các môn đệ đã thưa với Chúa Giê-su rằng: “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no?” (x. Mt 15,33). Qua thái độ phân vân của các môn đệ, tôi nhận ra trên hành trình theo Chúa, trong thân phận là những con người yếu đuối, người môn đệ vẫn còn thiếu nhiều điều.



1.Niềm tin: Nói rằng người môn đệ không có niềm tin có lẽ chưa chính xác, mà nói đúng hơn là đức tin của họ chưa nhạy bén đủ để tin vào Thiên Chúa trước những khó khăn của cuộc đời. Trong tình cảnh dân chúng đói lả, các môn đệ chỉ nghĩ tới chuyện thiếu tiền mua bánh, đường ra chợ rất xa, mà có mua thì liệu bánh người ta sản xuất ra có đủ cung cấp cho mấy ngàn người như thế! Các môn đệ quên đi người đặt ra vấn đề: “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường” (x.Mt 15,32) là Đức Giê-su. Vâng! Cái nhìn vật chất vẫn luôn chiếm ưu thế và ưu tiên trong những tình huống khó xử của con người. Không chỉ riêng các môn đệ, mà con người chúng ta cách chung vẫn thường như vậy. Khi một vấn đề rắc rối xảy đến, phản xạ tự nhiên của chúng ta thường là loay hoay tìm mọi cách để giải quyết nó cách mau lẹ, và phương thế trước mắt luôn là vật chất, cái mà chúng ta có thể bám víu, chạy vạy. Chỉ trừ khi vấn đề đi tới vô phương giải quyết, lúc đó chúng ta mới nhớ tới Thiên Chúa: “Xin Chúa ban cho con điều này, vì chỉ có Người mới làm được!”.

2.Tri thức: Việc học của những môn đệ khi bước theo Chúa là điều cực kỳ cần thiết. Mục đích của việc giáo dục không hệ ở việc tiến thân, nhưng là hiến thân. Nghĩa là ngang qua việc học, họ có thêm hiểu biết về đời sống đức tin lẫn kiến thức cần thiết trong cuộc sống, hầu mưu ích cho hành trình giới thiệu Chúa cho anh chị em quanh mình. Nhờ được giáo dục cả về đức tin lẫn đời sống, người môn đệ luôn sẵn sàng và dễ dàng đến với mọi người để giúp họ hiểu ý nghĩa thực của đời sống. Tuy vậy, biên giới của việc học là vô hạn, và bản thân người theo Chúa cần phải học tập hết mình mới mong thu hái được thành quả chút ít. Như vậy, trong bể kiến thức bao la, tôi thấy bước chân người môn đệ lắm lúc đuối sức, mệt mỏi khi theo đuổi một hệ thống tri thức cần phải có. Hành trình ba năm theo Đức Giêsu của nhóm mười hai là chưa đủ; cũng như theo học hơn chục năm để trở thành một linh mục, tu sĩ, hoặc lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ vẫn còn thiếu rất nhiều!

3.Quảng đại, dấn thân và hy sinh: Những cụm từ luôn đẹp và đòi hỏi một cái giá nơi người thực hiện nó. Chúng đòi hỏi người môn đệ thời gian, công sức và thậm chí là mạng sống nữa. Các môn đệ đặt ra câu hỏi: “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no?” (x. Mt 15,33) đang khi các ông nghĩ gì trong đầu? Phải chăng đường xa mà trời đã xế chiều, sức người cũng đã suy giảm, hay tốt nhất thoái thác để đám đông giải tán tự về mà mua lấy. Tấm lòng quảng đại nhằm mở ra với hết tất cả mọi người, tuy nhiên những xu hướng quy kỷ nho nhỏ, ngại khó, ngại khổ vẫn thấp thoáng xuất hiện trong con người yếu đuối, đôi khi chúng mạnh lên và quật ngã chúng ta trên đường theo Chúa. Dấn thân để nhìn thấy nơi mỗi công việc chung là những cơ hội tốt để chúng ta nên thánh, cũng là dịp để thăng tiến chính bản thân mình, đồng thời mưu ích cho tha nhân, nhưng mấy khi chúng ta làm việc bác ái với mục đích tinh ròng cho ích chung, vì vẫn còn đâu đó con người hẹp hòi, nhỏ nhoi và đùn đẩy. Sự quảng đại và dấn thân dù đẹp đẽ và ý nghĩa như thế, mà vẫn còn bị chi phối theo chiều hướng tiêu cực, thì đừng kể tới hy sinh chính mình. Đức Giê-su đã nêu gương quảng đại, dấn thân và hy sinh cách triệt để cho môn đệ; nhưng Người cũng thấy những yếu đuối nơi họ, vì tiến trình ấy không thể đòi hỏi một sớm một chiều được.

4.Kiên nhẫn: Người môn đệ đôi khi vẫn còn thiếu sự kiên nhẫn trước những chuyện khó. Đây là cản trở thực sự lớn ngăn cản bước tiến của họ trên hành trình theo Chúa. Cách ứng xử của con người luôn có sự nhanh nhẹn, nhưng đôi khi sự nhanh nhẹn ấy lại khiến vấn đề ra tồi tệ hơn. Ở đây, chúng ta không thể trách các môn đệ vì sao khi Đức Giêsu nêu lên vấn đề cung cấp bánh cho đám đông, các ông không kiên nhẫn và suy nghĩ đôi chút về chuyện ấy. Có thể những phút suy nghĩ, dù ngắn ngủi, nhưng vẫn giúp các ông thấy được quyền năng nơi Đức Giêsu và tin tưởng nơi Người. Đôi lúc, trong hành trình khám phá ý Chúa, chúng ta vẫn rơi vào tình trạng thiếu kiên nhẫn như thế. Sự nóng nảy, bộc trực và muốn giải quyết vấn đề cách vội vã khiến vấn đề chỉ yên ở bề mặt, còn những khuấy động ngầm bên trong vẫn còn đấy, mà đó mới chính là điều đáng phải quan tâm hơn hết.

5. “Lửa” – nhiệt huyết: Hiện trạng thiếu nhiệt huyết vẫn xuất hiện thường xuyên nơi người đặt chân theo Chúa, lý do đơn giản vì con đường ấy đòi hỏi nhiều điều “ngược đời” và chẳng mấy ai dám đi. Tuy vậy, chính Đức Giêsu đã nêu gương đi con đường ấy trước mỗi người chúng ta. Có bao giờ chúng ta dám kéo mình thoát khỏi những ý tưởng về tiền bạc, gia đình, tài chính, làm ăn, quần áo, tiện nghi, giải trí… để hành động chỉ với ngọn “lửa” nhiệt huyết đang cháy bừng trong chúng ta? Có bao giờ chúng ta dám quyết định một điều có tính chất quan trọng cho mọi người mà không mảy may nghĩ tới ích lợi tương lai của bản thân mình sẽ ra sao? Chúng ta cần thừa nhận rằng đã có một Phanxicô Xaviê dám vượt bao nhiêu hải lý từ trời Âu sang trời Á để loan báo Tin Mừng; có một Têrêsa Calcutta dám rời bỏ tu viện ấm êm để gắn bó với những con người nghèo hèn, bị hắt hủi ở lề đường. Dám nghĩ rằng khi thực hiện những chọn lựa như thế, các ngài đã không nghĩ gì cho ích lợi bản thân mình nữa, vì ngọn lửa đang thôi thúc trong tâm hồn các ngài được khởi đi từ Thiên Chúa. Vâng! Ngọn lửa – nhiệt huyết để thực thi một chân lý là hồng ân của Thiên Chúa, vậy mà lắm khi chúng dập tắt chúng chỉ bởi vật chất, tiền bạc, nhà cửa, tính mạng đời này…

Trong tâm tình mùa Vọng, xin được gợi lên đôi điều trong số nhiều điều mà người môn đệ còn “thiếu” trên hành trình bước theo Thầy. Thiếu không đồng nghĩa với việc bỏ mặc, không nỗ lực và chẳng cần cố gắng đạt thêm điều gì nữa. Điều thực tế là sự thiếu thốn là một tình trạng luôn tồn tại nơi con người mọi nơi và mọi thời. Người môn đệ thực thụ là người thấy mình thiếu thốn, nhất là khi nhìn vào giới hạn của bản thân, họ càng thấy mình cần Chúa hơn hết. Thế nên họ luôn cố gắng tiến lên từng bước, đạt được những điều rất nhỏ, hầu khỏa lấp nỗi “thiếu” ấy từng ngày, nhờ ơn Chúa và nỗ lực của bản thân.

Lạy Chúa, chúng con biết rằng chúng con còn thiếu nhiều điều. Có những thiếu thốn mà chỉ có Chúa mới hiểu và có thể bù đắp được. Nguyện xin Chúa cho chúng con biết phấn đấu vươn lên mỗi ngày, cộng tác với ơn Chúa để lắp đầy những thiếu thốn nơi chúng con. Amen.


                                                                                    Little Stream