31 tháng 10, 2020

Tản mạn: ĐỒNG HƯƠNG VỚI CÁC THÁNH


 Trong thư gửi tín hữu Êphêxô, thánh Phaolô đã viết rằng: “Vậy anh em không còn phải là người xa lạ hay người tạm trú, nhưng là người đồng hương với các thánh, và là người nhà của Thiên Chúa…” (Ep 2,19-20). Suy ngẫm về việc mình là đồng hương các thánh trên trời, tôi thấy mình vui và hạnh phúc quá!

Tháng 11 được Giáo Hội khởi đầu bằng ngày lễ mừng kính các thánh nam nữ trên trời. Các vị là ai? Là hằng hà sa số những con người thuộc nhiều tầng lớp, địa vị, thời đại, và đã sống trung thành với ơn gọi Ki-tô hữu của mình. Niềm tự hào lớn lao bởi những con người thánh thiện đi trước ấy đâu là ai xa lạ, họ là những người thân cận với tôi trong ơn gọi Ki-tô Hữu của mình, là anh chị em của tôi.


Trong số ấy, đã có những vị can đảm đón nhận cái chết để minh chứng cho đức tin vào Thiên Chúa. Đành rằng đứng trước cái chết thì ai cũng ít nhiều sợ hãi, vì mọi người đều mang xác thịt yếu đuối. Nhưng khi có Thiên Chúa là điểm tựa cho cuộc đời, không chỉ đời này mà cả đời sau, thì họ dám chấp nhận những đau đớn của thân xác trong giây lát ở trần gian, để bước vào cõi sống vĩnh hằng nơi thiên quốc. Như Đức Giê-su đã dạy các môn đệ: “Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Ðúng hơn, anh em hãy sợ Ðấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục.” (Mt 10, 28). Giờ đây, sau cái chết đau đớn trong phút chốc ấy, các vị được chiêm ngắm Thiên Chúa trong niềm hạnh phúc không bao giờ biến mất.




Có những vị nên thánh bằng con đường phục vụ tha nhân qua việc hy sinh, bác ái hàng ngày. Tôi phải nể phục các vị bởi những âm thầm và nỗ lực không ngừng ấy trong suốt đời họ. Rõ ràng nơi thân xác bình thường, các vị toát lên những nét phi thường khó tả. Chăm sóc những con người bệnh tật, những trẻ em mồ côi hay những người già neo đơn mà xã hội không quan tâm tới. Có vị sẵn lòng dành trọn đời phục vụ cho những người bị phong hủi ở một hòn đảo xa xôi hẻo lánh rồi bỏ mạng ở đó. Cũng có người dám phục vụ cho những nô lệ để giúp họ có được sự an ủi trong thân phận nô lệ cùng cực. Họ đã chọn cho mình một con đường hẹp để đi. Dù cho gặp nhiều khó khăn thách đố, nhưng họ tin vào lời Chúa: “Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó.14 Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy.”(Mt 7,13-14). Những con người ấy đã trở thành những vì sao tỏa sáng trên bầu trời phủ đầy bóng tối và ánh sáng ấy không bao giờ vụt tắt.


Trong những con người ấy, tôi cũng nhận ra họ ở nhiểu lứa tuổi khác nhau của đời người. Có những vị trở thành thánh khi đã già nua, hay sau một quãng đường đời tranh đấu dai dẳng với những cám dỗ, thách đố của cuộc sống như Agustino, Inhaxio Loyola,… Có những vị đang tuổi trẻ trung yêu đời như Pedro Calungsod, Carlos Acurtis… Cũng có những vị rất trẻ, còn chưa qua độ tuổi thanh niên, thậm chí là tuổi thiếu niên nữa như Maria Goretti, Đaminh Saviô… Họ đã được Giáo Hội nâng lên thành mẫu gương chói sáng để mọi Ki-tô Hữu còn ở trần gian noi theo.


Cũng phải kể tới những vị đã nên thánh bằng chính cuộc sống thánh thiện thường ngày. Có thể họ là những người vợ đạo đức, những người chồng chung thủy; những người ông, người bà yêu thương con cháu hết mực và dạy dỗ con cháu trên đàng nhân đức; là những người con hiếu thảo, yêu thương và chăm lo cho ông bà cha mẹ hết mình; là những vị linh mục, tu sĩ nam nữ đã sống trọn ơn gọi thánh hiến và sứ mạng của mình. Như thế, con đường nên thánh đâu xa xôi, khó khăn. Nó thực tế và rõ ràng trước mắt mỗi người chúng ta, chứng thực đã có người sống trọn vẹn con đường nên thánh ấy.


Qua ngày lễ đặc biệt này, tôi nhận ra rằng hành trình nên thánh không phải là những điều xa xôi, khó với tới. Không cần phải sang tận một vùng đất xa xôi để truyền giáo; cũng chẳng cần phải học rộng, học sâu để thông tường mọi thứ kiến thức đạo và đời; càng chẳng cần giỏi giang, xuất sắc. Đương nhiên những điều kể trên nếu có được thì càng hữu ích, nhưng trước mắt, hãy là những Ki-tô Hữu bình dị biết cộng tác với ơn Chúa, sống trọn bậc sống của mình qua những nỗ lực hàng ngày với lòng yêu mến Thiên Chúa, đồng thời đến với tha nhân gần bên mình để sẻ chia, an ủi họ bằng những gì mình đang có. Chỉ vậy thôi mà tôi có thể sống đến cuối đời thì chắc chắn tôi cũng cầm trên tay tấm vé bước vào hàng ngũ các thánh trên trời lắm chứ. Vâng! Thiên Chúa đang đợi tôi, đồng hương các thánh trên trời đang đợi tôi. Lời mời gọi nên thánh vẫn vọng vang từng ngày trong đời tôi.


                                                                                Little Stream

30 tháng 10, 2020

Tản mạn: NỐI MẠNG VỚI TRỜI

     “Hãy gõ lên bàn phím để nối mạng với trời”. Câu hát trong bài hát “NỐI MẠNG VỚI TRỜI” của linh mục Quang Uy chợt gợi lên trong tôi trong những ngày đầu mùa Vọng này. Phải chăng ý nghĩa mùa Vọng là mùa mời gọi chúng ta nối kết với Thiên Chúa, mà nói theo cách trẻ trung thời nay là nối mạng Internet với Trời. Vậy, chúng ta có thể kết nối mạng với Thiên Chúa thế nào đây?

Cầu nguyện là một cách thức nối kết hữu hiệu nhất. Đây là đường truyền trực tiếp mà bạn có thể “chat” với Thiên Chúa bất cứ lúc nào trong ngày sống của mình. Xem ra công cụ này hiện đại hơn cả công nghệ mới ngày nay. Bởi người ta chỉ có thể nối kết với nhau khi trong môi trường có wi-fi, phải có máy tính hoặc điện thoại thông minh. Còn cầu nguyện không cần những mớ phụ kiện phức tạp như thế! Chỉ cần tâm hồn bạn quy hướng về Thiên Chúa, khởi đầu với ý thức vềThiên Chúa thì Người hiện diện ngay bên bạn, lúc đó tha hồ chia sẻ, trò chuyện với Người. Cách nối mạng này hoàn toàn không có chuyện tắt nghẽn từ phía Thiên Chúa, có chăng chỉ từ phía chúng ta mà thôi, bởi những lúc bạn thiếu kiên nhẫn, quảng đại và lòng chân thành với Thiên Chúa. Những lần như thế bạn khó nối kết nhưng đừng mất niềm tin, vì Chúa vẫn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn không chủ động liên lạc với Ngài nữa kìa.




Thiên Chúa thích nói chuyện với bạn vô cùng. Mạng Nước Trời luôn mở 24/24 vì Thiên Chúa chẳng bao giờ ngơi mắt dõi theo con người. Người biết con người đang làm gì, suy nghĩ gì và khao khát những gì trong cuộc sống của họ. Vì thế, bạn đừng cho rằng Người chỉ là một Thiên Chúa nơi cao vời, chẳng biết gì chuyện thế sự. Thực chất Người biết về bạn nhiều hơn bạn biết về bản thân mình, và Người luôn mở mạng chờ bạn nói chuyện với Người. Vậy nên chỉ một dòng tin nhắn, một cú điện thoại nhanh thôi thì Người phản hồi và hướng dẫn bạn cách thức thực hiện phù hợp nhất. Mà đặc biệt hơn cả là những chi trả kết mạng này hoàn toàn “free”, không phải trả phí. Mọi nối kết với Thiên Chúa được chính Thiên Chúa đài thọ hoàn toàn, và đảm bảo chất lượng bằng những “dịch vụ” – ân sủng – tốt nhất, nên bạn cứ thoải mái nhé!


Một công cụ khác giúp bạn có thể nối kết với Thiên Chúa là chủ động chuẩn bị môi trường cho chính mình. Dọn sao cho đường truyền không bị cản trở bởi những “virus” tham lam, đố kị, loại trừ, xét đoán, ích kỷ hay hận thù. Những virus này đang lần lần làm tắt nghẽn hoặc làm chậm đường truyền thông tin giữa bạn và Thiên Chúa. Dần dà những thông điệp của Thiên Chúa qua Kinh Thánh, qua đời sống hàng ngày chỉ đến với bạn cách mờ nhạt, không còn giữ vai trò chủ đạo và điều hướng cuộc đời bạn nữa. Càng nguy hiểm hơn là những virus tiền bạc, quyền lực, danh vọng có thể đánh sập chính “phần mềm” cuộc đời mà bạn cố gắng “lập trình” bấy nhiêu năm; kết quả là bạn phải vất vả viết lại phần mềm cuộc đời thêm một lần nữa. Thế nên, cứ mỗi lần muốn nối mạng với Thiên Chúa, bạn hãy quét virus cách toàn diện. Hãy dùng những “phần mềm quét virus” chất lượng, uy tín như Bí Tích Hòa Giải, Thánh Lễ, Bí Tích Thánh Thể. Những phần mềm uy tín này đảm bảo giúp bạn quét sạch mọi bóng dáng virus mà bạn không mong muốn.


Ngoài ra, hòa giải cũng là một cách nối mạng khác khá hữu hiệu. Vì ngang qua những cuộc hòa giải trở về với Thiên Chúa, bạn được Người tha thứ và dễ dàng dẹp bỏ những thói hư tật xấu trong đời mình, điều đó khiến cho đường nối kết mạng nhanh hơn. Hòa giải với tha nhân cũng là một khía cạnh được chú trọng nhiều. Bởi chính Thiên Chúa hiện diện nơi tha nhân, vậy khi hòa giải với tha nhân, nghĩa là dẹp bỏ những đố kỵ, ghanh ghét hay khó chịu hàng ngày, cũng là cách để bạn nối kết với Thiên Chúa rồi. Nơi tha nhân bạn sẽ thấy những “tính năng” khi nối mạng cùng Thiên Chúa. Tính năng chia sẻ khi vui buồn, tính năng đồng hành khi bạn yếu đuối, tính năng lưu giữ những kỷ niệm đẹp với nhau, tính năng phát nên những bài hát tình ca đằm thắm hay thậm chí là tính năng nâng đỡ đức tin khi cần thiết nữa.


Hơn nữa, bạn hãy đặt cho mình một mật khẩu cá nhân khi nối mạng nhé! Có thể thiết lập một gmail bảo mật là Chúa Thánh Thần, và một vài thông tin xác nhận là mẹ Maria và các thánh nam nữ trên trời. Những thông tin cần thiết này đảm bảo đường dây nối kết của bạn. Để mỗi lần bắt đầu chuyện trò với Chúa, bạn chỉ cần hát Kinh Chúa Thánh Thần, hoặc đọc một kinh Lạy Cha, hoặc một kinh Kính Mừng hay kêu cầu danh một thánh nào mà bạn yêu thích, thì đường mạng sẽ mở ra đúng như ý bạn muốn, vậy là bạn gặp Chúa cách dễ dàng hơn hết. Nhờ kênh vận chuyển an toàn của Chúa Thánh Thần, mẹ Maria và các thánh, thông tin cho mỗi cuộc nói chuyện của bạn với Thiên Chúa luôn được bảo mật mà không bị satan, là những hacker nguy hiểm, đang rình chờ để lấy thông tin.


Chắc hẳn bạn sẽ vui lắm khi được nối mạng với Thiên Chúa, được thấy Chúa cười tươi, hay đang nói chuyện với bạn. Đó không là chuyện khoa học viễn tưởng, nhưng rất thực tế. Mùa Vọng thời đại mới mời chúng ta nối kết cùng Thiên Chúa theo một cách thức mới, nhờ đó sẽ giúp bạn thêm động lực và thêm thú vị khi trò chuyện cùng Chúa mỗi ngày.


Chúc bạn thành công!


                                                                                Little Stream

Tản mạn: MẸ VẪN Ở CÙNG CON

 Trong một dịp được viếng trung tâm hành hương Đức Mẹ Sầu Bi Măng Đen, có nhiều điều khiến tôi phải bất ngờ, và cảm xúc ấy vẫn lưu giữ trong tôi đến hiện tại, như những cảm nghiệm cá nhân quý báu mà Chúa nhắn nhủ đến tôi qua Mẹ.



  1. Diện mạo Đức Mẹ là điều khiến tôi bất ngờ đầu tiên. Ấn tượng nhất với tôi là bức tượng Đức Mẹ không đẹp, không tươi tắn và rực rỡ như những bức tượng khác. Chân dung Đức Maria hiển hiện trước mắt tôi là một phụ nữ có khuôn mặt buồn, dáng vóc nhỏ nhắn với trái tim rướm máu. Riêng tôi, tôi lại yêu thích bức tượng cách đặc biệt, vì đó là những nét miêu tả rất chân thực về Đức Mẹ Sầu Bi. Nếu ở nước ngoài có bức tượng Pietà miêu tả khuôn mặt Mẹ ủ rũ, héo hon khi ôm xác Đức Giêsu trong cánh tay; thì ở Việt Nam có Mẹ Sầu Bi Măng Đen cũng được miêu tả cùng tâm trạng như thế. Mẹ đang cùng chia sẻ nỗi đau buồn với con cái mình nơi trần gian. Mẹ cũng là một con người, cũng có những cảm xúc vui buồn, và trải qua nhiều kinh nghiệm để dần nhận ra ý Chúa trong cuộc đời mình. Như thế, chắc chắn Mẹ hiểu con cái mình cũng đang kinh qua những kinh nghiệm thực tế như vậy.
  2. Bức tượng Đức Mẹ tại điểm hành hương Măng Đen không có đôi bàn tay. Lạ quá! Tương truyền về đôi bàn tay của Mẹ thì rất nhiều, nhưng tôi nhìn vào chính ý nghĩa của điều lạ lùng này hơn. Cuộc sống con người còn nhiều đau khổ trong khi ước mơ đời người là đạt tới một sự viên mãn, tròn đầy và hạnh phúc. Nhưng để đạt tới điều đó thì cam go và thách đố triền miên. Vì thế, tôi tạm gọi tên sự thiếu hoàn hảo ấy trong cụm từ “giấc mơ chưa tròn”. Đôi tay bị thiếu của Mẹ thể hiện lên chính ước mơ còn khiếm khuyết ấy. Nhưng cũng một ý nghĩa khác khi tôi hiểu ra câu nói: “Các con là đôi tay của Mẹ”. Rồi thì giấc mơ ấy sẽ được nối dài qua chính từng thế hệ con người. Mẹ đặt niềm tin vào con cái nơi trần gian này, rằng các con sẽ tiếp tục nối dài việc thực hiện ước mơ ấy. Đến cuối, thì cả Mẹ và con cùng chiến thắng thế gian, nhờ ơn Chúa, sự đồng hành của Mẹ và nỗ lực của mỗi người.
  3. Dòng người từ khắp núi rừng cũng như đồng bằng đã và đang đổ về ngày này qua ngày khác. Trong đám đông ấy có cả anh chị em thuộc nhiều dân tộc tại Việt Nam, cùng hòa lên những tiếng kinh nguyện bằng nhiều thứ tiếng, cung giọng khác nhau. Nhìn vào đôi mắt mọi người, tôi nhận ra họ cùng chung một lòng, một ý. Nơi đây có cả người giàu cũng như người nghèo; người giai cấp thấp lẫn giai cấp cao; người khỏe mạnh cũng như bệnh tật; công giáo cũng như không công giáo. Các đoàn hành hương từ nhiều nơi tuôn về với bao nhiêu là lời khẩn nguyện, xin ơn và tạ ơn. Hướng về một góc nào đó, tôi cũng thấy những nhóm anh chị em đồng bào Xơ-đăng, Ba-na, Cơ-ho… đang quây quần lần hạt mân côi, họ đang thầm thĩ xin Mẹ điều gì đó cho bản thân, gia đình, bản làng mình.
  4. Trước cơn đại dịch Covid 19 đang hoành hành, trong những cơn thiên tai để lại biết bao đau thương, tôi nhớ về Đức Mẹ Sầu Bi Măng Đen. Tôi vẫn thấy nét mặt của Mẹ buồn, vì thấy con cái của Mẹ ở Việt Nam và khắp nơi trên thế giới còn chịu nhiều đau khổ. Tôi vẫn thấy đôi tay cụt của Mẹ đang vươn ra, để chúng ta nối tiếp cánh tay ấy cho trọn vẹn. Tôi vẫn thấy tràng chuỗi Mân Côi được quàng lên đôi tay cụt của Mẹ, Mẹ đang trao tràng chuỗi ấy cho toàn thể nhân loại này, như một lời nhắn nhủ âm thầm ý nghĩa. Mẹ vẫn nhìn, vẫn thấy, vẫn cảm, vẫn hiểu và vẫn chuyển cầu cùng Chúa cho nhân loại không ngừng.

Tháng Mân Côi sắp kết thúc, nhưng tình Mẹ vẫn mãi là ánh trăng sáng trên bầu trời. Mẹ vẫn vươn đôi tay khiếm khuyết ra để con người tiếp nối ước mơ còn dang dở, để tiếp thêm nghị lực cho sự bấp bênh kiếp người.

Mẹ ơi! Con chạy đến bên Mẹ trong những gian nan khốn khó của kiếp người. Không phải để con kể khổ với Mẹ, vì Mẹ đã nhìn, đã thấy và đã hiểu từ lâu rồi. Chỉ xin Mẹ tiếp tục đồng hành cùng đoàn con. Có sự hiện diện của Mẹ, chúng con sẽ thấy đôi chân mình mạnh dạn hơn mà tiến về nhà Cha trên trời. Amen.


                                                                                Little Stream

21 tháng 10, 2020

Tản mạn: TÔI THẤY GÌ TRONG CƠN LŨ?

 Anh chị em tôi tại Miền Trung Việt Nam đang chịu ảnh hưởng nặng nề của cơn lũ lịch sử. Tôi đã và đang thấy gì trong cơn lũ ấy?


Tôi thấy những dòng nước trắng xóa đang dần thay chân cho đất liền và các ngôi nhà. Nước lênh láng khắp nơi. Từ miền núi nước đổ dốc dữ dội, như muốn cuốn phăng tất cả những gì trên đường nó đi qua. Nơi đồng bằng nước dâng cao ngút không còn một chỗ đất khô ráo lộ ra.


Tôi thấy sinh mạng đồng bào tôi tại Miền Trung Việt Nam đang bấp bênh. Số người chết và mất tích đang dần tăng lên, kèm theo đó là những thiệt hại đáng kể về tài sản. Những người vợ khóc chồng, con cái khóc cha mẹ, anh chị em khóc cùng nhau trước sự ra đi của người thân yêu.


Tôi thấy những cánh tay với lên trên mái ngói khi đội cứu hộ đi qua, họ đang cầu cứu nhân viên cứu hộ. Những chiếc phao được ném vào trong căn nhà đầy nước, lần lượt người già đến trẻ con được kéo ra, đưa lên tàu cứu hộ và đưa về nơi an toàn. Tay chân họ run bần bật với khuôn mặt lo sợ khủng khiếp.


Tôi thấy những ánh mắt ngơ ngác của các em nhỏ. Các em nhớ trường lớp, nhớ bạn bè, nhớ con chữ. Trường cũng ngập nước, sách vở đã ướt hoặc bị cuốn trôi mất, đôi mắt thơ ngây nhìn theo sách vở đang trôi theo dòng nước xiết.


Tôi thấy những cụ già run lẩy bẩy vì lạnh và thiếu áo ấm. Thiếu chăm sóc y tế, đối mặt với bệnh tật trong hoàn cảnh lũ lụt thế này có thể cuốn trôi đời họ bất cứ lúc nào.


Tôi thấy những gói mì, bịch sữa và nhu yếu phẩm cần thiết được chuyền lên nơi bà con đang trú ẩn. Đau lòng khi nhận ra họ không có nước sôi để nấu mì, và họ phải ăn mì sống để cầm cự chờ lũ rút hoặc đợi đội cứu hộ tới sơ tán dến chỗ an toàn.


Tôi thấy những giọt nước mắt của anh chị em tôi lúc nhận ra đội cứu hộ hoặc đoàn tiếp tế lương thực đến gần. Họ khóc vì mấy ngày rồi họ chưa có gì bỏ bụng, kèm theo nỗi lo sợ vì không biết họ sẽ chết lúc nào.


Tôi thấy những con người có tấm lòng nhân ái đang đến với anh chị em tại Miền Trung, bằng cách trực tiếp hay gián tiếp, mong hỗ trợ bà con chút lương thực ít ỏi và trên hết cầu mong nước lũ mau rút để bà con sớm trở về cuộc sống ổn định.


Tôi thấy cả nước đang hướng lòng về Miền Trung thân yêu trong cơn lũ lụt này. Cả nước đang dùng mọi phương cách: gây quỹ, quyên góp quần áo, lương thực và những đoàn thiện nguyện bác ái… tất cả chỉ muốn chia san nỗi đau buồn và thiệt hại nặng nề này.


Tôi thấy không chỉ người trong nước, mà người Việt tại nước ngoài cũng như các nước bạn bè cũng đau đáu với nỗi đau của người Việt Nam. Họ cũng đóng góp để giúp đỡ anh chị em mình trước tình cảnh này.


Tôi thấy những Thánh Lễ, những buổi cầu nguyện, và nhiều hình thức tâm linh khác nhau đang được tổ chức, trong trang nghiêm và thành khẩn. Họ đang cầu nguyện cho đồng bào Miền Trung rất nhiều.


Tôi thấy những cánh tay nối dài trong hoàn cảnh nguy hiểm và cấp bách. Tính mạng đồng bào tôi được đặt lên trên hết, trên cả tiền bạc, kinh tế hay bất cứ điều gì khác. Hàng triệu trái tim chỉ mong đồng bào tôi mau chóng bình ổn cuộc sống.


Tôi cũng thấy chính mình xốn xang, từng khúc ruột như quặn thắt, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên hai gò má. Tôi mong ước góp chút gì đó, vật chất hoặc tinh thần, cho anh chị em mình. Đồng thời, việc tôi có thể làm ngay bây giờ là lời kinh Mân Côi đơn sơ và ý nghĩa:


“Kính mừng Maria đầy ơn phúc. Đức Chúa Trời ở cùng Bà. Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ, và Giê-su Con lòng Bà gồm phúc lạ.


Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi này và trong giờ lâm tử. Amen.”


                                                                                    Little Stream

20 tháng 10, 2020

Thơ: TUỔI GIÀ

“Nếu đã biết một ngày tôi sẽ chết

         Thì hôm nay tôi đã sống hay hơn”


***


Lá vàng rơi trước hàng ba,


Gợi lên cảm thức tuổi già đến nơi.


Một đời đã chẳng nghỉ ngơi,


Đến hồi lực kiệt, một hơi chẳng còn.


Tiếc chăng khi tuổi còn son,


Đã không gắng sức lên non, vượt đèo.


Bao lần hiểm trở sầu eo,


Bấy lần thất vọng chẳng leo vạch sầu.


Phải chi một chút kiên lâu,


Phải chi vững bước đỉnh đầu ngất cao,


Phải chi biết sống thế nào,


Làm người có ích mai sau hưởng nhờ.


Thôi rồi! Tất cả là mơ,


Ngồi nhìn, ước vọng để chờ hoá xanh.


Chồi non đợi sẵn trên cành,


Vàng kia rơi xuống, thiên thanh nảy mầm.


Kiếp trời cho bấy nhiêu năm,


Hết thời đua nở, hết thầm ước xa.


Lá vàng rơi trước hàng ba,


Gợi lên cảm thức tuổi già đến nơi./.

                                                                                                                                                                Little Stream

10 tháng 10, 2020

Truyện ngắn: GIẤC NGỦ BÌNH YÊN

1. –“Kêu con dậy đi em! Sáng rồi, bác sĩ làm việc rồi đó!”

Chị đang ngồi tựa cửa cái, trả lời anh trong vô vọng:

-“Chữa gì nữa anh! Bao nhiêu tiền bạc rồi! Có hết đâu!”.

Anh vỗ vai, ngồi xuống cạnh và ôm chị vào lòng, an ủi chị:
– “Thôi ráng lên em! Còn nước con tát! Biết đâu gặp thầy gặp thuốc thì sao?”

 

2. Anh chị có mỗi thằng Tí là con một. Năm nay nó mười hai tuổi. Anh chị cưới nhau cách năm thì sinh ra nó. Hồi mới ra riêng được gia đình ba mẹ hai bên cho ít của cải để xây dựng cơ ngơi, rồi anh chị rời quê lên Sài Gòn lập nghiệp. Sinh ra thằng Tí bụ bẫm dễ thương như bao đứa trẻ khác, nào ngờ trong người nó lại mang phải một căn bệnh quái ác – máu khó đông.

Anh chị chỉ phát hiện bệnh này hồi thằng Tí biết đi chập chững. Nó bị té và chảy máu đầu gối. Mà sao vết thương cứ chảy máu hoài không chịu cầm lại. Sơ cứu ở nhà vài ngày không ổn, anh chị bồng nó lên bệnh viện xã, tỉnh, rồi tới Sài Gòn, kết quả là hay được căn bệnh nó đang mang trong người. Hai người chết đứng khi nghe bác sĩ nói về bệnh của con mình.

Một danh sách dặn dò của bác sĩ dành cho anh chị, nghe qua cũng đủ làm cả hai choáng váng. Anh chị bắt đầu đưa con đi chạy chữa, nhưng tất cả chỉ là tạm thời, vì kinh tế gia đình chẳng khá giả gì, mà mỗi lần điều trị thuốc men thì quá sức hai vợ chồng. Thế là sau gần mười hai năm trời, đồ đạc trong nhà, cái nhà và cái nền nhà cuối cùng cũng đội nón ra đi. Mà bệnh của thẳng Tí vẫn thế thôi!

Thằng Tí càng lớn, càng thêm nhiều điều rắc rối. Nó đi học với các bạn, chơi đùa hay nhiều lúc xung trận đánh nhau, bị chảy máu và kết quả là anh chị đưa nó tới bệnh viện, phải vất vả lắm mới cầm máu được. Dần dần, thằng Tí hiểu và thương cha mẹ hơn. Nhưng bệnh tật khiến nó gầy gò xanh xao quá!




 

3. Nhìn con nằm trên giường nhắm mắt ngủ ngon lành, chị không nỡ đánh thức. Có lẽ trong cuộc đời nó chỉ có khi ngủ là bình an nhất, vì lúc đó nó không phải lo lắng về bệnh tật nữa.

Mười hai tuổi nhìn nó nhỏ xíu vì thiếu ăn, thêm cái bệnh quái ác khiến nó chẳng lớn nổi. Chị nhìn con mà không kìm được xúc động. Đưa tay rờ khuôn mặt nhỏ xíu, gầy nhom của nó, chợt nhớ lại khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào của con hồi mới sinh, buộc miệng chị nói:

-“Con ốm quá anh à!”.

Lay nhẹ người thằng Tí, kề sát tai kêu:

-“Tí ơi! Dậy đi bệnh viện với ba nè con!”.

Phải kêu tới mấy lần nó mới mở mắt, lăn qua lăn lại mấy vòng. Nó cười với chị, rồi nhìn anh nó hỏi:

-“Đi khám bệnh nữa hả ba?”.

Anh gượng cười với nó mà trả lời:

-“Ừ con! Đi khám bệnh chữa cho mau khỏe! Dậy thay đồ nhanh, ba đưa đi.”

 

4. Đưa tay rửa mấy cái đĩa và muỗng cơm, chị thấy chóng mặt. Đây là công việc của chị hàng ngày. Trước đây chị làm nghề may quần áo, nhưng hồi thằng Tí bệnh, tiền may quần áo không đủ trả tiền thuốc cho nó. Cuối cùng thì cái máy may cũng đội nón bay xa, vậy là chị xin vô quán cơm bà Bảy để rửa chén phụ. Mỗi tháng cũng được vài triệu, cũng đủ góp với tiền chạy xe ôm hàng ngày của anh để lo gia đình và chữa bệnh cho con.

“Xoảng!” tiếng chồng đĩa trên tay rớt xuống. Chị ngã xuống sàn, bà Bảy và khách tới ăn cơm cũng chạy lại đỡ.

  • “Sáu, dậy nè con! Sao vậy?”. Bà Bảy miệng kêu, tay thì móc chai dầu gió trong túi xoa lên màng tang của chị. Nặn gió một hồi sau thấy chị mở mắt.
  • “Cô Bảy ơi! Đĩa bể hết rồi!”. Chị nói trong cung giọng yếu ớt, níu tay bà Bảy.
  • “Không sao đâu! Bể tao mua cái khác. Mày khỏe là tao mừng! Tỉnh chưa? Làm nổi không? Mệt bữa nay thì nghỉ đi, mai làm.”

Chị gượng đứng dậy, dù còn hơi chóng mặt. Gom đống đĩa bể lại chắc cũng khoảng chục đĩa.

-“Bảy ơi! Bể cả chục cái. Tháng này Bảy trừ bớt tiền công của con rồi mua đĩa mới đi Bảy”.

Bà Bảy nhìn Chị chắt lưỡi:

-“Thôi đi, trừ lương mày rồi mày lấy cái gì nuôi thằng chồng với chữa bệnh cho thằng con mày? Tao nghèo nhưng không túng thiếu đâu. Mày đừng lo. Dọn dẹp đi, tao làm dĩa cơm cho mày ăn”.

Ngồi ăn cơm, chị không nuốt nổi. Nghĩ về gia đình, chị nghẹn nghào…

 

5. –“Bệnh nhân Nguyễn Văn Tí, vô phòng bác sĩ gặp”. Y tá gọi to trước những bệnh nhân chờ khám.

Anh dắt tay thằng Tí vào phòng, khép nép nhìn bác sĩ, cặp mắt tỏ vẻ lo lắng nhiều. Anh không hỏi bác sĩ điều gì, chỉ thinh lặng.

-“Hổm rày anh thấy sức khỏe con anh ra sao ? Có triệu chứng gì khác thường không?”. Bác sĩ hỏi.

-“Dạ thấy nó yếu hơn mấy tháng trước. Mấy cái khớp của nó bị sưng lên hay đau nhứt và khó nhúc nhích. Cứ mỗi lần đi đứng nó lại kêu đau. Thêm nữa, trên da nó xuất hiện nhiều vết bầm hơn trước, máu cam cũng chảy hoài”. Anh trả lời.

Bác sĩ lại gần thằng Tí kiểm tra kĩ lưỡng, kêu nó ra ngoài ghế ngồi chờ, chỉ mỗi anh trong phòng. Bác sĩ đang dặn dò anh điều gì đó, chắc cũng phải gần mười lăm phút. Anh mở cửa bước ra, thấy thằng Tí nằm chèo queo trên băng ghế chờ khám bệnh mà ngủ. Anh lại gần xoa đầu nó, nước mắt rơi xuống trên gò má.

Thằng Tí mở mắt, nhìn ba nó, định thắc mắc về giọt nước mắt của ông, nhưng chắc nó cũng hiểu phần nào dù không phải là tất cả. Cha con ôm nhau nứt nở. Trên đường về chẳng ai nói gì với ai. Anh lái xe, nó nhìn đường phố và người qua lại.

 

6. Đưa nó về nhà, anh cho thằng Tí lên giường nằm nghỉ. Anh tranh thủ chạy thêm mấy cuốc xe ôm. Không biết bác sĩ đã nói gì với anh, nhưng từ hôm đó, anh chị hay nhìn con với ánh mắt khác trước. Cứ hay xoa đầu, ôm hôn và có khi khóc trộm mà nó lén thấy được trong đêm. Anh chị cũng mua cho nó gà rán, sinh tố trái cây và nhiều món khác mà nó thích. Anh chị cũng ăn với nó. Nó tự thắc mắc vì tiền đâu ra mà ba mẹ mua được nhiều đồ ngon thế!

Sáu tháng sau, vị bác sĩ tới dự lễ tang của thằng Tí. Bà Bảy chủ quán cơm cũng tới. Bà con tới chia buồn với gia đình. Anh chị ngồi nhìn thằng Tí đang nằm đó với khuôn mặt thiên thần như đang ngủ. Nó nằm thư thái bình an, không lo lắng gì về bệnh tật nữa. Dường như nó đang mỉm cười với chính ba mẹ nó, tựa lời cám ơn vì tình thương anh chị dành cho nó. Mỉm cười với vị bác sĩ, vì cuối cùng nó cũng biết những món ăn ngon mà nó được dùng là do vị bác sĩ tốt bụng tặng cho nó. Nó cũng cười với bà Bảy vì tấm lòng thương người của bà. Nó cười cám ơn bà con lối xóm tới dự tang lễ của nó.

Nó vẫn nằm đấy, như bao giấc ngủ trước đây mà anh chị thấy, và đang bước một cuộc sống tươi đẹp.


Little Stream