Anh à!
Anh hỏi nhiều lần lắm rồi, nhưng mãi em chẳng trả lời. Chẳng phải vì khinh anh, nhưng… vì chẳng biết trả lời sao anh à! Thiệt khó quá! Anh hỏi: “Sao mày lại đi tu vậy? Tu có gì vui? Cộng đoàn là gì mà mày nhắc hoài nhắc quỷ”. Nói sơ sơ về ơn gọi nghe nó lạ lùng quá thể. Chẳng giống ai trên cuộc đời này. Bởi một hành trình em bước đi thì ai biết được có giây phút ngày hôm nay. Thôi thì em bắt đầu trả lời những gì là gần gũi nhất nha anh. Còn đi tu và lý do đi tu thì cao tít thò lò, em cũng chẳng đủ sức giải thích cho anh hiểu được, vì em còn không hiểu được nữa mà. Bởi người sống đời tu ai cũng nói: “Ơn gọi là huyền nhiệm”. Nói vậy là khó hiểu rồi phải không, thôi ngưng nói cái khác nhá!
Nói từ “cộng đoàn” đi. Đó là nơi anh em muốn đi tu sống chung với nhau, là nơi sinh hoạt chung về mọi mặt. Ăn chung, ở chung, sống chung, hoạt động chung và thậm chí là chia sẻ chung nhiều vấn đề nữa. Í mà nói ăn chung, ở chung anh đừng hiểu theo cái nghĩa đời nha anh, hiểu vậy tội cho tụi em lắm. “Chung” ở đây là cùng hoạt động cùng một lúc, cùng giải quyết một vấn đề để đi đến kết quả chung có ích cho mọi người, chứ chẳng phải ích lợi riêng ai cả. Nói “chung” mà cũng “riêng” lắm đấy anh! Riêng cái gì hả? Ờ thì riêng về hoàn cảnh gia đình, riêng cái tính tình sinh hoạt, riêng bản sắc vùng miền, riêng luôn cả giọng nói và hành động suy nghĩ nữa. Nói chung riêng kiểu này chẳng biết anh hiểu được không nhỉ! Chắc em phải tạ ơn Chúa vì Người ban cho tôi cái ơn… nói khó hiểu quá chừng! Thôi thông cảm nha anh, đọc hiểu tới đâu thì hiểu vậy.
Anh hỏi “Tu vui không?”. Ờ thì vui chớ, vui thiệt là vui. Không vui chắc em chẳng ở tới giờ này đâu (khoe xíu em ở cũng ngót nghét 5 năm hơn rồi). Không vui sao được khi những giây phút sống bên nhau, cãi nhau hoài rồi lại cười nhau thân thiện, lạ lùng hết sức. Vui lắm mỗi khi cộng đoàn tổ chức sự kiện này, sự kiện kia, kẻ thì đẩy xuôi, người thì thổi ngược, bàn có vấn đề nhỏ xíu mà nói gần mấy tiếng đồng hồ, tới lúc giải quyết xong đồng hồ điểm 12 giờ, cuối cùng có kẻ cũng nhận xét: “Chuyện nhỏ như cái lỗ mũi mà bàn cho dữ, ngày mai tui ngủ bù cho mấy người không có cơm ăn sáng, ráng chịu”, làm ai cũng bật cười nghiêng ngả. Vui vì mỗi lần hội họp sinh hoạt hay bàn bạc bất cứ vấn đề gì, bao nhiêu giọng nói cứ cất lên. Anh miền nam dẫn đầu: “Giờ mấy anh định mần làm sao?”, anh miền trung lúng túng: “em nỏ biệt mần răng hầy! Cạc anh tịnh răng cũng được”, anh miền bắc thì nhanh nhảu: “Em xin mạn phép đề cử một vài cách thức sau đây…”. Nghe xong các anh ba miền tranh cãi, ai cũng cười muốn chết đi sống lại. Đôi khi vấn đề ngôn ngữ vùng miền cũng giúp nhau thân thiện hơn đấy anh. Tỷ như có lần em hỏi một anh ăn: “Bữa nay anh nấu món gì dợ?”. “Em nấu bánh đa cua anh ạ!”. Em thắc mắc hoài, “trời! nghĩ sao ăn cơm mà đi dọn mấy cái bánh tráng nướng lên, sao ăn đây”, mãi đến khi vào giờ ăn, thấy những tô giống phở, thì em hỏi “ủa! Sao anh nói nấu bánh đa, mà giờ nấu phở”, “Vâng! Bánh đa đấy anh, không phải phở đâu”. Cả nhà được một bữa cười vỡ bụng. Vậy đó, tình cảm anh em được dần xây dựng trên những khác biệt anh à!
Chắc nói tới đây, anh cũng hiểu điều mà em nói ở trên rồi phải không? Tuy chung mà riêng, tuy riêng mà chung là vậy đó! Cứ ngỡ xa lạ rồi cũng quen rồi thân thiết. Cứ ngỡ khó sống lắm vì “nói có ai hiểu ai đâu!”, những rồi cũng sống tuốt tuồn tuột. Nói chớ cũng có lúc buồn anh ơi! Buồn vì những hiểu lầm, những đố kị, xung khắc, khác biệt, nhưng tình cảm anh em vượt qua hết anh ạ! Giờ em mới hiểu vì sao khi con người ta yêu nhau, họ chấp nhận những khuyết điểm của nhau dễ dàng đến thế, họ tha thức cho nhau hết trơn những lỗi lầm, chửi lộn đó rồi cười khanh khách đó. Nghe mà lạ quá trời! Bởi người ta mới nói “người điên yêu” chắc cũng vì đó. Giờ em cũng mới hiểu được sức mạnh của tình yêu, một khi nó đã có chung nhịp đập, chung cơ chế, thì nó vận hành cả cơ thể. Chắc cũng vì vậy mà anh em chúng em sống với nhau được.
Anh còn hỏi em: “Nghe nói mấy đứa mày học giỏi lắm, ngoan lắm mới đi tu được đúng không?”. Dạ, thành thật trả lời, chúng em học trung bình thôi anh, nhưng được ở trong môi trường học tập, chúng em dần tăng khả năng học tập lên, chứ anh biết em rồi đó, hồi đó học dốt muốn chết, có lần nhớ má kể: “mầy hồi đó học ngu muốn chết, tao nhớ hoài học đánh vần có chữ a mà hoài không thuộc, riết mày móc lủng luôn chữ a, thành ra cuốn sách chữ nào cũng có trừ chữ a ra.” Em vội gỡ gạc “Nhưng giờ con cố gắng rồi đó mẹ, mai mốt con đi tu mần ông cố cho mẹ coi”, “Mày tu được tao cùi xút móng, học dốt quá trời!”. Đó là còn chưa kể cái tuổi thơ phá làng phá xóm nữa chớ. Đi ngang nhà người ta, thấy trồng mấy cây khoai mì trước cửa, ngó trải phải trước sau, không thấy ai, thì lấy hai tay nhổ khoai mì rồi co giò chạy một hơi, tới nhà giấu vô liếp lá dừa khô trước nhà, tối tối lũ bạn tụ dưới trăng chơi, liền lấy khoai ra khoe “hổng có tao tụi mày meo râu”. Trước con mắt ngưỡng mộ, cả bọn đốt lửa nướng khoai trước sân, nướng làm sao nửa sống nửa chín, cả đêm bắn pháo bông muốn chết. Hôm sau mấy đứa nhìn em mà nói “mày…mày… hại tao!”. Vậy đó, anh thấy cái tiểu sử cuộc đời em có hãi hùng không? Bởi mới nói, anh biểu em nói vì sao lại đi tu, em chỉ trả lời “em biết, em chết liền!”. Nói chớ cố giải thích cũng được, nhưng nó chỉ là cái gì bên ngoài mình thấy được, chớ cái bên trong thì chắc em đầu hàng từ xa.
Kể chút chút để anh biết, ơn gọi thật cao quý mà mầu nhiệm quá phải không anh? Tiếng gọi của Chúa lạ lùng quá, chẳng chừa ai trong cuộc đời này, từ một người “quê một cục” như em, đến một người học làm bác sĩ, kỹ sư đầy tài năng; từ một người phá phách như em đến một người trưởng thành, ngoan hiền như ma…sơ. Giờ em đã đi gần hết giai đoạn đầu rồi anh, đang bước vào lúc chuyển mình sang một giai đoạn mới, anh cầu nguyện cho em với nha. Chia sẻ nãy giờ chắc anh hiểu chút gì đó rồi, còn nhiều điều muốn kể mà thôi chừng nào có dịp em nói anh nghe. Nói chớ con đường phía trước còn xa quá anh à! Cũng nhiều khó khăn nữa, nghĩ tới mà hồi hộp, đổ mồ hôi hột đó anh. Anh nhớ đọc cho em vài kinh Kính Mừng để Đức Mẹ giữ gìn ơn gọi của em nha!
Xin Chúa chúc lành cho anh.
Little Stream






