Trong
năm Giáo Hội dành riêng để chuẩn bị cho các bạn trẻ bước vào đời sống hôn nhân,
cũng là đề tài chính cho các kỳ tĩnh tâm Mùa Chay tại các giáo xứ trong Mùa
Chay năm nay. Chính điều này đã mang đến cho tôi nhiều cảm nghiệm, nhất là nhận
ra giá trị thật sự của gia đình, là nơi mà tôi được sinh ra, lớn lên và đến ngày
hôm nay bước đi đến một chân trời mới để thực hiện ước mơ của mình.
Nhìn
lại, tôi mới nhận ra tất cả những gì mình đang được thừa hưởng là xuất phát từ
gia đình “Ở đây người ta học về sự nhẫn nại và niềm vui làm việc, về
tình huynh đệ, sự quảng đại tha thứ (ngay cả tha thứ hết lần này đến lần khác),
và trên hết là học thờ phượng Thiên Chúa trong cầu nguyện và hiến dâng chính
mình” (Tông Huấn Niềm Vui Thương, Chương
Ba, Câu 86). Nhận ra chính bản thân
tôi là kết quả từ tình yêu của ba mẹ, nhờ sự kết hợp yêu thương và sự chúc phúc
của Thiên Chúa, tôi có cơ hội được sinh ra trong cuộc sống này, được mở to đôi
mắt để nhìn thấy một cuộc sống biết bao điều tươi đẹp mà Thiên Chúa đã ban tặng.
Nơi mái ấm gia đình, đã cho tôi những bài học chập chững bước đi, tiếng nói ê a
đầu đời: “ba, má, bà….con cá”, là nơi
gieo mầm tuổi thơ, để tôi được học những bài học đầu tiên “con ra đường phải biết chào hỏi người khác, về nhà phải chào hỏi ông
bà cha mẹ” và “con phải biết sống tốt,
đừng làm điều gì xấu để ba mẹ buồn nghe con!”, và cả lời kinh Lạy Cha, Kính
Mừng, Sáng Danh trong những giờ kinh gia đình mỗi tối nữa. Vâng! Tình thương nơi
mái ấm gia đình thật nhỏ bé, nhưng thật quan trọng biết bao để chuẩn bị cho sự
trưởng thành của tôi.
Dần lớn lên, tôi cùng đến
trường như lũ bạn, ba mẹ lo lắng cho tôi từng bữa cơm, từng quyển sách giáo
khoa và cả những quyển tập trắng tinh. Cùng với bộ quần áo mới thơm tho đến trường,
nhưng trở về lấm lem bụi bẩn vì chơi đùa với lũ bạn ngoài sân trường. Cũng có lúc
vui chơi quá đà mà rách bươm cả chiếc áo, mẹ phải ngồi vá lại cho tôi từng lằn
chỉ. Ba thì khó tính hơn mẹ, rầy la tôi nhiều lắm, nên có hôm sau đi học về lại
bẽn lẽn nói với mẹ: “Mẹ ơi! chiếc quần
con lại rách ở đầu gối rồi”, mẹ chỉ cười và xoa đầu tôi: “Cái thằng, nghịch gì mà lắm thế!”, và mẹ
lại cặm cụi giấu ba vá lại chiếc quần bị rách của tôi. Nếu nhà trường là nơi tôi
để tiếp thu những kiến thức cho cuộc sống, thì gia đình vẫn luôn dạy tôi những
bài học làm người, trưởng thành và dần giúp tôi dần lớn lên nhân cách của mình.
Bước qua tuổi mới lớn,
tính tình tôi bắt đầu thay đổi nhiều, biết đua đòi theo lũ bạn. Thấy bạn có xe
máy mới trong khi mình vẫn đạp chiếc xe cọc cạch đến trường, bạn có điện thoại
mới mình thì chẳng có gì, bạn thì có sách vở mới còn tôi thì sách vở là những
quyển sách cũ mà ba mẹ xin lại của các anh chị học khóa trước, có quyển đã cũ rích
và chi chít những chữ viết. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi hay hằn học và khó chịu vì
chính những điều ấy, rồi cũng có lúc đòi đi chơi nhà bạn này, bạn kia, và cả chỗ
này chỗ nọ, nhưng ba mẹ vẫn luôn hiểu tôi, bởi cái tuổi “đua đòi” là thế, nên có
những lúc mẹ ngồi nói chuyện với tôi, chia sẻ thật nhiều điều để động viên tôi
cố lên trong cuộc sống: “Nhà mình thì
không giàu có con à! Nhưng con gắng học, ba mẹ vẫn lo được cho con, có thể
không đầy đủ như bạn bè, nhưng đảm bảo để con được tới trường như các bạn. Con
cố gắng đừng phụ lòng cha mẹ nghe con!”. Vẫn nhớ như in cái ngày tôi bước vào
kỳ thi tốt nghiệp, tôi thức trắng đêm thì mẹ cũng thức trắng đêm, lo cho tôi từng
miếng ăn, dặn con ngủ sớm lấy sức để mai đi học vậy mà cái tuổi “coi trời bằng
vung” lại có thái độ hằn học với ba mẹ: “Con
biết rồi, mẹ đừng nói nữa!”. Tôi chẳng biết vì sao ba mẹ lại có thể chịu đựng,
bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế, có lúc chỉ thấy mẹ cười, hay buồn một mình như
mang nỗi niềm gì đó, rồi cũng tâm sự với tôi, giúp tôi nhận ra những điều phải
trái, nên và không nên làm, có lần nghe mẹ thủ thỉ với ba: “Nó lớn rồi ông à! Nó sắp xa mình rồi đó!”, nghe được điều đó, tôi đã
bật khóc. Cám ơn ba mẹ thật nhiều vì đã vun đắp cho con niềm tin trong cuộc sống,
bỏ qua những lỗi lầm thiếu sót của tuổi thơ còn dại dột, hay những bồng bột của
tuổi mới lớn. Nhờ tình thương ấy, để tôi định hình chính con người mình được như
ngày hôm nay.
Tạm
biệt quê hương, bước vào cánh cổng đại học, cũng lắm lúc tôi nhớ về gia đình,
nhưng chỉ chừng một thời gian thì nỗi nhớ ấy vơi dần. Ban đầu gọi về gia đình mỗi
ngày, nhưng dần rồi hai, ba ngày; rồi một tuần; một tháng và lâu lâu thì gọi một
lần. Nhưng ba mẹ vẫn là hậu phương vững mạnh để tiếp sức cho tôi. Nhớ mỗi kỳ đóng
học phí, ba mẹ lại chật vật lo lắng để tôi có được tiền đóng kịp thời, mỗi lần
tôi gọi điện mẹ đều cười, và bảo: “Mẹ gom
đủ tiền rồi, mẹ sẽ gửi cho con đúng hạn đóng tiền”, nhưng tôi biết đằng sau
nụ cười ấy là cả một sự cố gắng, hy sinh và bao nhiêu công sức mà ba mẹ đổ ra vì
tôi, những lần gọi về ba mẹ đều động viên và khuyên tôi cố gắng học tập, đừng lo đến việc tài chính
mà hãy học xong trước đã. Và mỗi khi gặp những áp lực trong việc học, mệt mỏi căng
thẳng, tôi vui thật nhiều khi nghe những lời động viên của ba mẹ dành cho tôi. Chính
vì nguồn động lực ấy, tôi cố gắng mỗi ngày nhiều hơn để đạt kết quả khá trong
việc học, để không nợ môn, rớt môn và cuối cùng ra trường với tấm bằng khá. Ngày
tôi tốt nghiệp, là niềm vui cho bản thân thôi, cũng là niềm hãnh diện của ba mẹ.
Nhưng trên hết, tôi vẫn nhớ đến gia đình đã là nguồn động lực để tôi đạt được
thành quả như ngày hôm nay. Cám ơn ba mẹ thật nhiều!
Kết
thúc đại học, tôi không bước đi trên con đường như bao người vẫn chọn, bước vào
nhà ứng sinh, tôi nhận được biết bao lời khuyến khích của ba mẹ, tôi lại thấy
niềm vui và sự ủng hộ của ba mẹ dành cho tôi trên những quyết định của mình, thật
sự tôi không hề thấy cô đơn khi có được hậu phương vững chắc là chính gia đình.
Có những lúc, tôi cảm thấy mình thật vô ích bởi lẽ cái tuổi của mình có thể tìm
ra nguồn tài chính để giúp đỡ gia đình như bao đứa bạn, nhưng ba mẹ đã động viên
tôi hết mình, phải đi cho trót con đường mà tôi đã chọn, đó mới là niềm vui thật
sự của ba mẹ. Và cũng có những lúc gặp khó khăn, thử thách, gia đình cũng lại chính
là nơi thêm sức mạnh cho tôi, để tôi bước qua thách thức, khó khăn trước mắt. Cảm
ơn ba mẹ thật nhiều vì vẫn yêu thương con và nâng bước con trên hành trình mà
con bước đi.
Gia
đình là nơi ươm mầm cho tôi những ước mơ, là nơi chan chứa tình yêu thương, nhưng
cũng lắm lúc đầy những chông gai, thách thức. Ba mẹ vẫn là mẫu gương để tôi chân
nhận giá trị đích thực của gia đình, luôn yêu thương nhau và một lòng hy sinh
cho con, động viên con cái trong mọi hoàn cảnh. Dù chỉ là một gia đình nhỏ bé,
nhưng nơi đây lại nuôi dưỡng những ước vọng, hoài bão lớn lao, và làm nảy mầm tương
lai cho xã hội và giáo hội. Nguyện xin Thiên Chúa luôn chúc lành cho tình yêu của
ba mẹ, và ban cho các ngài ơn sức khỏe, để các ngài mãi là nguồn động lực nâng
bước tôi tiến lên trong cuộc sống.
Little Stream
