05 tháng 6, 2016

Suy tư: CHÚT CẢM NGHIỆM SAU BUỔI TĨNH TÂM

CHÚT CẢM NGHIỆM SAU BUỔI TĨNH TÂM

“Nếu bây giờ Chúa Giêsu hỏi các bạn: “Các con đang bàn tán về việc gì thế?” Các bạn sẽ trả lời như thế nào?”. Câu hỏi của Cha Giuse đã cảnh tỉnh chính bản thân tôi trước những gì mà tôi đang suy nghĩ, đang hoang mang lo lắng…. về ơn gọi của chính mình.

Trong buổi tĩnh tâm của Nhà Ứng Sinh, Cha Giuse đã dẫn chúng tôi nhìn về ơn gọi của Đức Maria, ơn gọi “xin vâng”. Có lẽ từ lúc Mẹ đón nhận lời truyền tin của Sứ Thần Gabriel, dù là một thiếu nữ chưa hiểu chuyện, nhưng Mẹ luôn có một niềm tin mạnh mẽ, niềm phó thác trọn vẹn cho Thiên Chúa, chính những điều đó đã giúp cho một người thiếu nữ chân chất thật thà nơi làng quê nghèo luôn sống đẹp lòng Thiên Chúa, và luôn thực hiện theo Thánh Ý mà Chúa đã đang và sẽ thực hiện nơi mình.
từ chất liệu đó, Cha Giuse cũng mời gọi chúng tôi nhìn lại ơn gọi của chính mình, ơn gọi làm người, ơn gọi dâng hiến. Tôi vẫn nhớ lời tâm sự của Cha Giám Đốc Đaminh trong dịp tĩnh tâm định hướng nhắn nhủ với tôi rằng: “Một người muốn sống trọn vẹn ơn gọi dâng hiến của mình, thì trước hết cần phải sống trọn vẹn ơn gọi làm người trước đã”. Nghĩa là phải sống và luyện tập để chính mình trở nên một con người trưởng thành, phải đứng đắn trong cách xử thế, trong hành vi ứng xử của mình. Và đó chính là nền tảng vững chắc để  tôi xây dựng ơn gọi dâng hiến của mình. Nhìn về gương của Đức Mẹ, tôi nhận ra Mẹ đã học điều này từ bài học của Cha Gioa Kim và Mẹ Anna, được dạy dỗ những bài học may áo, nấu cơm, giặt giũ, kinh sách và mọi việc trong gia đình, nhờ mẫu gương cao vời ấy của hai Thánh nhân, mà Mẹ đã sống để trở nên một con người hoàn hảo, và khi được Sứ Thần loan tin, Mẹ đã biết đó là thánh ý của Thiên Chúa và đáp trả một cách không ngại ngùng, dứt khoát mà không sợ hãi.



Thế nhưng, trên hành trình bước theo Chúa, đã bao lần tôi ngại ngùng, sợ hãi và không dám đáp trả lại lời mời gọi ấy. Cha Giuse dường như đã bắt trúng căn bệnh mà tôi vẫn thường mắc phải, đó là những lúc tôi không để Chúa dẫn dắt cuộc đời mình, là những lúc để để Chúa sang một bên cuộc đời mình để chọn một niềm vui khác, hay nói cách khác là bước đi nước đôi với Chúa. Trước những biến cố các anh Nhà Tập sắp được khấn, các anh J.B lên nhà tập, các anh lên J.B và cả việc chuyển cộng đoàn nữa, có những anh em ở lại nhưng cũng có những anh em phải tạm biệt mái Nhà Ứng Sinh, chính những lúc đó khiến tâm hồn tôi cảm thấy xao động, hoang mang và cũng có lúc tính toán môt con đường “thoát thân” cho chính mình nữa. Chúa ơi! Sao có lúc con thấy mình tính toán với Chúa, có lúc con thấy mình nhỏ hèn và thấp bé thế này.

Trước Thánh Thể tôi đã nói với Chúa thật nhiều, trút hết với Chúa những tâm sự, những băn khoăn, khắc khoải trong tâm hồn mình. Và tôi tin  rằng, Chúa đang lắng nghe tôi và xoa dịu chính tâm hồn tôi. Tôi đã xin lỗi Chúa thật nhiều vì những thiếu sót, lỗi phạm của mình....

Lạy Chúa Giêsu, con biết con là một con người yếu đuối, thấp hèn và nhỏ bé, đã quá nhiều lần con phản bội và không đáp trả lại tình thương và lời mời gọi của Người dành cho con. Nhưng con luôn tin tưởng và phó thác vào lòng thương xót của Người. Xin giúp con biến đổi chính con người mình nên tốt hơn, nên xứng đáng hơn với tình yêu thương mà Chúa dành cho con.

                                                                                                           
Little Stream