15 tháng 9, 2015

Suy tư: LỄ MẸ SẦU BI (15/9/2015)


“Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người…” (Ga 19,25-27), tôi đã dừng lại thật lâu để chiêm ngắm hình ảnh Đức Ma-ri-a qua đoạn Kinh thánh ngắn ngủi này, và thầm ước mong xin Mẹ cho mình được cảm nếm phần nào nỗi đau của Mẹ.

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
Nước biển mênh mông, không đong đầy tình mẹ,
Mây trời lồng lộng, không phủ kín công cha.”



          Câu thơ mà tôi cũng không nhớ mình đã đọc tự bao giờ, nhưng những vần thơ đơn sơ và sâu sắc ấy đã ghi sâu trong trí nhớ của tôi. Chợt nhìn về hình ảnh Mẹ Ma-ri-a chiều hôm ấy, tôi mới phần nào thấu hiểu tình mẹ thương con là bao la và cao vời khôn ví của Mẹ. Qua những giây phút nguyện cầu, tôi chợt nghiệm ra Đức Mẹ quả thật là một người can đảm và luôn trung thành theo thánh ý Thiên Chúa dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu Đức Giê-su đã lo buồn đau đớn khi sắp “uống chén” mà Chúa Cha trao phó, đến nỗi mồ hôi như những giọt máu rơi xuống, thì giây phút này tôi nhìn về hình ảnh của Mẹ, dường như những giọt nước mắt đau khổ của Mẹ cũng rơi xuống như những giọt máu và chảy ngược vào tận trái tim của Mẹ.

          Nếu chỉ đọc đoạn Kinh Thánh trên, có lẽ tôi chưa hiểu rõ về những đau khổ và khó khăn của Mẹ, nhưng khi đọc lại cả cuộc đời của Mẹ, tôi mới thấy người phụ nữ nhỏ bé ấy đã chọn và đi trên “con đường thánh giá” như con chí ái Mẹ - con đường mà không ai dám chọn. Người phụ nữ ấy can đảm vì khi sinh con ra trong những hoàn cảnh nghèo khó, dường như mọi niềm tin đều bị dập tắt, nhưng Mẹ vẫn vững niềm tin vào Thiên Chúa và nuôi dạy con nên người; can đảm khi con mình bị người ta khi dễ, chê bai và xua đuổi, nhưng Mẹ vẫn âm thầm ủng hộ con đường mà con đã chọn là làm đẹp lòng Cha trên trời; can đảm khi con bị kết án oan, Mẹ không lên tiếng, nhưng chỉ âm thầm và phó thác trong tay Thiên Chúa; can đảm khi bao nhiêu môn đệ thân tín bỏ chạy tán loạn, Mẹ vẫn âm thầm theo con bước lên đỉnh đồi Cal-va-ri-o; và can đảm khi bao nhiêu con người xa lánh và sợ hãi, nhưng Mẹ vẫn đứng dưới chân Thánh Giá – bên con trong những giây phút cuối cùng, cho đến khi con trút hơi thở cuối cùng trên Thánh Giá. Tôi tin chắc rằng, duy chỉ Đức Ma-ri-a mới dám làm những điều ấy, bởi như bao người mẹ khác, có lẽ họ đã ngất đi trước nỗi đau khôn tả, hay có những phản ứng lại, nhưng với Mẹ thì tất cả là Thánh Ý mà Thiên Chúa đã và đang thực hiện trên cuộc đời Mẹ và con của Mẹ.

          Nếu có ai đó hỏi rằng: “Đức Ma-ri-a có đau khổ khi Con chí ái Mẹ chịu đóng đinh vào Thập Giá?”. Với một đức tin bình dân, tôi dám thưa rằng Mẹ không những đau khổ mà là đau đến tột đỉnh của sự đau khổ. Bởi lẽ Đức Ma-ri-a cũng là một người phụ nữ nhỏ bé, đơn sơ và bình thường như bao người phụ nữ, Mẹ cũng biết đau, biết khóc khi đau khổ, biết cười khi hạnh phúc và hơn thế nữa là biết kính sợ Thiên Chúa; Chính vì thế, khi nhìn Giê-su – Con chí ái chịu đóng đinh vì tội lỗi nhân thế chắc chắn nỗi đau ấy có thể được diễn tả qua lời của cụ Si-mê-on rằng: “Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà” (Lc 2,35b), vâng “lưỡi gươm” đó chính là nỗi đau tột cùng của người Mẹ khi tận mắt nhìn người con mà mình đã rứt ruột sinh ra đang trút hơi thở cuối cùng trên thập giá.

          Nhưng nỗi đau của Mẹ không dừng lại ở nỗi đau thể lý như con người, cũng vì thế mà ngày lễ Mẹ Sầu Bi không có nghĩa là Mẹ đau buồn vì sự mất mác to lớn, nhưng sự đau buồn ấy là để hiệp thông cùng chính nỗi đau mà con của Mẹ đang nhận lãnh trên thập giá, Mẹ đang hiệp thông vào chính công trình cứu chuộc nhân loại khỏi tội lỗi, và Mẹ cũng đang giúp cho nhân loại nhận ra những gì mà nhân loại đã và đang làm cho Giê-su – Con chí ái Mẹ. Vì thế, tôi vẫn nhớ có ai đó nói rằng: “ Đức Ma-ri-a dù đứng dưới chân Thập Giá, nhưng cũng đang lãnh nhận nỗi đau khổ của con như đang chịu đóng đinh trên Thập Giá cùng con mình vậy”. Và sự hiện diện của Mẹ dưới chân Thập giá cũng là đại diện cho cả nhân loại dưới chân Thập giá, nơi đó Mẹ đang thay nhân loại xoa dịu nỗi đau tột độ của Giê-su, để Người bớt đi phần nào sự cô đơn, tủi hổ và đau đớn trước những hờ hững của nhân loại.

          Lạy Mẹ Ma-ri-a, xin cho con cảm nếm được phần nào nỗi đau mà Mẹ đã nhận lãnh trong ngày con của Mẹ chịu chết. Xin cho con biết nhận ra những tội lỗi của mình, là nguyên cớ cho sự đau đớn của Hai Trái Tim cực thánh. Xin Mẹ đồng hành cùng con. Amen.

Little Stream

13 tháng 9, 2015

Suy tư: LỄ SUY TÔN THÁNH GIÁ


"Chúng con thờ lạy và ngợi khen Thánh Giá Đức Giê-su Ki-tô!
Vì Chúa đã dùng Thánh Giá mà chuộc tội cho thiên hạ."


Đó là những câu kinh quen thuộc mà tôi vẫn hay nghe Bà Ngoại đọc cho nghe vào mỗi dịp Tuần Thánh, những lời gẫm thật ý nghĩa và đã ăn sâu vào tâm hồn tôi tự bao giờ cũng chẳng rõ. Có lẽ khi cái tuổi còn thơ ấu, tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của Thánh Giá, nhưng khi dần lớn lên, được có cơ hội học biết, tôi thêm hiểu và yêu mến Thánh Giá hơn; và cũng chính nhờ thế, tôi mới hiểu được vì sao Bà Ngoại tôi lại vẫn hay đọc những lời kinh và yêu mến Thánh Giá nhiều đến như thế!




Chắc hẳn đây là một huyền nhiệm khi Đức Giê-su Ki-tô nằm lên cây Thập Giá ấy, bởi trong thời gian bấy giờ, án tử thập giá là án dành cho kẻ tử tội mang án nặng nhất, sự sỉ nhục to lớn nhất và đau đớn nhất; nhưng chính khi Đức Giê-su ngã lưng lên cây gỗ đơn sơ ấy, nó đã trở nên Thánh Giá, trở cây cây cứu chuộc nhân loại khỏi muôn vàn tội lỗi.


Nhưng khi nhìn hình ảnh Thánh Giá với một con người nhỏ bé trên đó, thật sự vẫn chưa đủ để nếm cho kì hết những đau đớn mà Giê-su phải chịu vì nhân loại, khi chọn con đường Thánh Giá- Con đường Tình Yêu ấy, Chúa đã phải trải qua bao nhiêu biến cố, bao nhiêu khó khăn và bao nhiêu là sự chống đối, những lần Pha-ri-sêu và phái kinh sư tìm cách gài bẫy Chúa để tìm cớ giết Người, những lần dân chúng không chấp nhận một Giê-su là con bác mộc Giu-se và bà Maria nội trợ; Và chính khi chọn con đường Thánh Giá, Giê-su đã rong ruổi 33 năm nơi dương thế, hết nơi này đến nơi nọ, cũng có những phút giây hạnh phúc khi có một người trở về với Người, những cũng lắm lần đau khổ khi người ta hắt hủi, không đón nhận Người và thậm chí là phản bội.


Cái giá cuối cùng cho con đường Thánh Giá là cái chết đầy đau thương và nhục nhã nơi cây gỗ dành cho tội nhân. Tôi vẫn nhớ Bà Ngoại có đọc câu kinh này:" Ôi Thánh Giá là giường Cha cả nằm khi sinh thì!", một ông vua nơi trời cao nay xuống thế chấp nhận những sự đau khổ tột cùng của con người, mão gai là vương miện, trần truồng làm long bào, Thánh Giá là giường gối lưng, những lời tha thứ là những Phán Quyết cuối cùng.


Lạy Chúa Giê-su! Xin tạ ơn Chúa vì chính tình yêu thương mà Chúa đã dành cho nhân loại, tất cả được nhân loại nhận ra nơi con đường Thánh Giá mà Chúa đã đi, cái giá "Thánh Giá" mà Chúa phải trả vì chính tội lỗi con người. Ước chi qua mỗi ngày sống, con luôn biết nhận ra tình yêu thẳm sâu ấy, và đáp trả lại cách cân xứng hơn nữa.


Little Stream