Trải qua suốt mạch Tin
mừng của Thánh Sử Gioan, những trang sách làm cho tôi được đánh động thật nhiều
có lẽ là nguyện lời cầu nguyện của Chúa Giê-su cùng Chúa Cha, những lời nguyện
thật chân thành, tha thiết và mang nét rất con người.
Chương 17 là Chương kết
thúc để Đức Giê-su bước vào hành trình thương khó của mình, một hành trình mà
Ngôi Hai Thiên Chúa phải trao ban chính mình để muôn dân được ơn cứu độ. Và Chắc
hẳn những lời cầu nguyện ấy xuất phát từ những tâm tư trước lúc rời xa các đồ đệ
thân yêu của mình, lo lắng vì không biết khi đi xa Thầy các Ông sẽ như thế nào?
Không biết các Ông có thật sự hết lòng để ra đi làm những điều Thầy truyền dạy
không? Và điều lo lắng sắp đến với Người là chén đắng mà Người sắp uống. Có lẽ
bao nhiêu xao xuyến dập dồn trong lòng đã khiến Người bật ra những tiếng kêu
lên cùng Cha trên trời, và cũng nhờ đó nhân loại nhìn rõ hơn dung nhan nhân từ
và yêu thương của Chúa Cha.
Chúa Cha và Chúa Giê-su
là một, vì Chúa đã nói rằng: “Thầy và Chúa Cha là một”, và sự hiệp nhất
là là một tình yêu bao quát rộng lớn, rút ngắn về cả địa lý cũng như không gian
và thời gian, vì bất cứ nơi nào có Chúa Con thì Chúa Cha cũng hiện diện nơi ấy,
và tất cả những ai nghe theo Chúa Con, thực hành thánh ý của Cha trên trời cũng
nhận được sự chúc phúc ấy “Thật vậy,
chính Chúa Cha yêu mến anh em, vì anh em đã yêu mến Thầy, và tin rằng Thầy từ
Thiên Chúa mà đến” (Ga 16, 27) Người ta vẫn hay nói rằng: “Yêu nhau mấy núi
cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”,
Vâng! điều ấy thật đúng với Chúa
Giê-su, vì yêu nên Người sẵn sàng vâng phục Chúa Cha, vâng phục để xuống thế
làm người, vâng phục để sống cùng nhân loại tội lỗi, và vâng phục để bị sỉ nhục
mắng nhiếc và thậm chí vâng phục để chấp nhận cái chết trên đồi Golgotha năm
nào. Có lẽ vì sự vâng phục tuyệt hảo ấy nên khi Chúa Giê-su cầu cùng Chúa Cha
điều gì, thì Người cũng đều ban cho, và
những ai van xin Chúa Cha ngang qua Giê-su thì cũng được Người nhậm lời như thế.
Ngày hôm nay, Chúa dành
những lời cầu nguyện ấy cho nhân loại “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ
trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta” (Ga 17, 11)
Có lẽ Chúa biết được sự yếu đuối và hèn mọn nơi con người, từ bụi đất và sinh
khí mà ra, Chúa cũng biết con người dễ đổi thay như A-đam và E-va đã ăn trái cấm,
Chúa biết con người dễ sa ngã như Ca-in đã sát hạ sát em trai mình là A-bel, và
Chúa cũng biết một khi sa vào tội lỗi con người cũng quay lại mặt lại với Chúa
và than trách như dân xưa đi về đất Hứa; Chúa không nỡ để con người, những kẻ mà Chúa
yêu thương phải rơi vào hỏa hào muôn kiếp. Chúa thấy trước tất cả, thấu suốt ngọn
ngành và Người đã nguyện cùng Cha để Người ban Thánh Thần bảo vệ nhân loại khi
không còn Người ở nơi trần gian này. Và Người cũng hứa với các môn đệ “Thầy sẽ ở cùng anh em mỗi ngày cho đến tân
thế” và khi nghe được bấy nhiêu, người môn đệ phần nào được yên ủi, và nơi
thẳm sâu tâm hồn, họ tìm gặp được bình an của Giê-su luôn ở cùng họ.
Một điều bận tâm khác của
Chúa Giê-su là khi Người không còn dẫn dắt các ông, thì các ông sẽ dễ dàng nghe
theo cám dỗ, mất đi sự hiệp nhất, sự chia rẻ sẽ là mối đe dọa chực chờ trước mắt.
Vì thế, Người cũng nguyện cùng Cha rằng “Con
không chỉ cầu nguyện cho những những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời
họ mà tin vào con”(Ga 17, 20) Nhìn vào xã hội ngày nay vẫn còn nhiều lắm những
bất công xã hội, chiến tranh loạn lạc xảy ra chỉ vì thiếu đi sự đoàn kết, sự hiệp
nhất; hay đôi khi là sự hiệp nhất chưa thật sự đúng với mục đích của nó. Giáo Hội
Công Giáo ở nhiều nơi còn bị cấm đoán, mỗi khi đọc những thông tin về Giáo Hội
Công Giáo tại Trung Quốc, tôi thực sự đau lòng, vì chỉ một Thiên Chúa, một tôn
giáo, một con người , một quốc gia nhưng tồn tại cùng lúc hai Giáo Hội cùng hoạt
động, Giáo Hội Hầm trú và Giáo Hội Công Khai, tại sao lại phải có sự phân biệt,
bắt bớ, chia rẻ như thế? Có lẽ điều Chúa Giê-su lo sợ hàng ngàn năm trước đã và
đang xảy ra, lời cầu xin của Chúa Giê-su không thành sự thật bởi con người chưa
thật sự hiệp nhất trong tình yêu Thiên Chúa.
Đất nước Việt Nam đang đứng trước nguy cơ chiến tranh với Trung Quốc, và
con người hoang mang lo sợ, mọi người vẫn đang gắng hết sức, người Kitô Hữu thì
cầu nguyện, các nhà lãnh đạo thì lập ra những dự phóng cho tương lai sắp xảy
ra, những anh chiến sĩ thì cầm súng trực tiếp đêm ngày chiến đấu,… nhưng có lẽ
sẽ không mang đến chiến thắng toàn ven nếu không có Đức Giê-su là vị đứng đầu
trong khối hợp nhất này.
Chúa Giê-su đã không ngừng
cầu nguyện dù cho Ngài là Thiên Chúa, tôi vẫn nhớ sau một ngày giảng dạy, chữa bệnh
nhưng tối đến Chúa vẫn cầu nguyện, trước khi chọn môn đệ, trước lúc đón nhận
chén đắng nơi vườn Giết-sê-ma-ni, và thậm chí trên Thập giá Chúa cũng cầu nguyện
“Lạy Cha, xin tha cho chúng, vì chúng không biết việc chúng làm” và “Lạy Cha,
con xin phó dâng linh hồn con trong tay Cha”. Suốt hơn 2000 năm qua, Người vẫn
cầu nguyện, và hôm nay Người cũng tiếp tục công việc ấy, Người cầu nguyện cho
thế giới luôn được hòa bình, Người cầu nguyện cho Giáo Hội của Người nơi trần
thế và chắc chắn Chúa cũng cầu nguyện cho từng người dân Việt Nam, từ vị lãnh đạo
đến những người dân thường luôn sống trong bình an, hạnh phúc.
Lạy
Chúa Giê-su, con hiểu được lòng Chúa yêu thương chúng con, con đã nhìn thấy rõ
hơn một Giê-su thật gần, và đang sát cạnh bên con.Xin cho mỗi ngày sống của con
là những chuỗi ngày cầu nguyện, như Chúa đã sống và cầu nguyện luôn mãi. Amen
Little Stream
